Chương 54: Phản ứng hóa học



Thứ hai, khi gọi điện thoại, có thể cài đặt điện thoại về chế độ rung.



Chế độ rung?
Diệp Thiến bước thong thả loanh quanh vài b8ước, xem ra cô vẫn chưa biết nguyên do trong đó.

Tôi lắc đầu bất lực, cười nói:
Thật ra quá trình gây án rất đơn giản, Triệu Tuấn3 Tân chỉ cần đặt một bát nước lên trên thuốc nổ trước, rồi đặt ngang chiếc điện thoại đã cài sẵn chế độ rung lên trên miệng bát, sau đó dù9ng thứ gì đó có tính thấm nước để gói Natri lại. Như vậy, một mặt có thể chống Natri ăn mòn điện thoại, để lại dấu vết trên vỏ điện thoại,6 mặt khác, còn có thể chống Natri biến chất do oxy hoá trong thời gian ngắn. Sau khi sắp đặt xong tất cả, cuối cùng lấy một lượng Natri vừ5a đủ đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên điện thoại, đảm bảo nó sẽ không rơi xuống, sau đó thì hắn chạy đến rừng thông để theo dõi tình hình. Đám Lưu Phong vừa đến, Triệu Tuấn Tân liền gọi điện thoại, chiếc điện thoại rung lên sẽ khiến Natri rơi vào nước mà hắn đã chuẩn bị từ trước, Natri gặp nước sẽ xảy ra phản ứng hoá học, xuất hiện hiện tượng tia lửa bắn tung toé, chỉ cần một tia lửa rơi vào đống thuốc nổ là có thể trực tiếp dẫn nổ rồi.


Theo điều tra của chúng tôi, ba năm về trước xưởng pháo hoa của anh đã từng bị điều tra, chuyện này chẳng hề liên quan gì đến Lưu Phong, lần đó trưởng phòng Vương của phòng quản lý đô thị đích thân dẫn người đến, tại sao anh lại chọn Lưu Phong làm mục tiêu báo thù?
Anh Minh nghi hoặc hỏi. Vì theo thông tin Diệp Thiến phản hồi lại, quả thực có chuyện này.

Hừ! Không liên quan gì đến hắn?! Nếu không phải tại hắn, tôi lại phải chịu cảnh vợ bỏ con rời sao?
Triệu Tuấn Tân giãy mạnh trên chiếc
ghế hùm
, vừa nghiến răng đến mức kêu lên thành tiếng, vừa oán hận gào thét.

Chúng ta đừng vòng vo nữa, anh kể lại một lượt mọi chuyện cho tôi đi.
Anh Minh nhìn chằm chằm Triệu Tuấn Tân nói.

Lúc đó cũng không biết cậu ta nghe ngóng được ở đâu rằng lượng tiêu thụ pháo hoa của tôi rất tốt, nên đã đến hỏi tôi nguyên do. Vì tôi vẫn còn mong cậu ta dẹp chuyện giúp mình nên có gì nói nấy, cho cậu ta biết tôi bán buôn nhiều năm rồi, nên có nguồn tiêu thụ khá ổn định. Lưu Thần nghe thấy tôi nói vậy thì khuyên tôi, nếu đã có nguồn cung cấp hàng tốt thì sao không mở to hẳn lên?


Nói thật thì trong lòng tôi cũng muốn làm lớn, nhưng khổ nỗi không quen biết người nào có quan hệ đủ chắc, không làm được giấy phép sản xuất. Vậy nên tôi đã kể hết nỗi khổ trong lòng với cậu ta. Lưu Thần nghe xong, vỗ ngực nói với tôi, đưa cậu ta một trăm nghìn tệ, cậu ta sẽ đi tìm anh họ Lưu Phong, chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Lúc đó, nghe thấy tin này tôi thật sự mừng đến phát điên, nên đã gom một trăm nghìn tệ lén lút đưa cho cậu ta.


Thực ra lúc đó tôi cũng có tính toán riêng, tôi muốn làm một mình, vì tôi không muốn chia nguồn tiêu thụ cho cả Tiểu Phó, nên tôi đã gạt Tiểu Phó qua một bên.

Tiểu Phó là một người ham muốn an nhàn, cậu ấy nói với tôi, kể cả tôi có muốn dẫn cậu ấy đi theo, cậu ấy cũng không làm, vì rủi ro của việc này quá lớn. Tôi đúng là bị ma quỷ cám dỗ mất hết tâm trí mà! Ma quỷ cám dỗ đấy!
Triệu Tuấn Tân nghiến răng ân hận nói.

Làm điếu không?
Anh Minh bước đến trước mặt Triệu Tuấn Tân, giơ một điếu thuốc trước mặt hắn hỏi.
Triệu Tuấn Tân ngẩng đầu lên nhìn anh Minh, tâm trạng bình tĩnh lại, chậm rãi gật đầu.

Thông báo cho đội trưởng Từ đi bắt người!
Tôi cất điện thoại, hào hứng nói với Diệp Thiến.
Mà cũng rất vừa vặn, nếu muộn hơn một chút thì tên Triệu Tuấn Tân này đã lên tàu hoả cao chạy xa bay rồi.
Một tiếng sau, trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự, tất cả chúng tôi đều ngồi trong đó.
Tôi nhếch mép, đón lấy ánh mắt hắn nhìn tôi, nụ cười quái dị của hắn trên hành lang đồn cảnh sát mấy hôm trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Không thể không nói, thủ pháp gây án này của anh cũng rất cao tay!
Anh Minh nói với một chút mỉa mai.

Cao tay đến đâu thì cũng vẫn bị các anh nhìn thấu hết rồi đó thôi.
Triệu Tuấn Tân thất vọng trả lời.

Không, đi đến tận bước này, có thể nói cũng đã nằm trong dự đoán của tôi.
Triệu Tuấn Tân nói với vẻ mặt chẳng bận tâm gì nữa.

Ồ? Nằm trong dự đoán của anh?
Anh Minh hỏi lại với một chút hứng thú.
Triệu Tuấn Tân không trả lời câu hỏi của anh Minh, mà di chuyển ánh mắt về phía tôi, hắn nhìn chằm chằm tôi, chẳng nói năng gì.
Diệp Thiến nghe đến đây, đôi lông mày đang nhíu chặt mới giãn ra:
Ồ, thì ra là như vậy!

Chúng tôi đang nói thì chuông điện thoại trong túi vang lên, thấy là Lão Hiền gọi đến, tôi vội vàng nghe máy.

Có!
Lão Hiền nói một tiếng rất ngầu rồi cúp luôn điện thoại. Tuy chỉ có một chữ, nhưng tôi cũng có thể nghe ra anh cũng đã biết nguyên do bên trong rồi.
Triệu Tuấn Tân nghe thấy anh Minh nói vậy, cơ thể bất giác run lên không thể kiềm chế được, dường như hắn không muốn phải động chạm vào vết thương của mình một chút nào nữa. Nhưng sau một hồi, hắn ngừng run và bắt đầu kể với vẻ mặt đau khổ:

Ba năm trước, tôi và vợ tôi Trương Linh làm kinh doanh bán sỉ, trong quá trình làm ăn, tôi phát hiện ra ngành pháo hoa này lời rất nhiều, nên cũng muốn bon chen vào làm. Con người đều có lòng tham, càng nhiều tiền thì càng muốn có thêm nhiều tiền hơn. Tôi cũng không muốn để vợ tôi phải làm bán buôn cả đời với tôi, dù gì thì tiền kiếm từ việc làm ăn kiểu này cũng đều là tiền mồ hôi nước mắt, lỡ như một ngày nào đó, chúng tôi không đủ sức khoẻ để làm nữa, chuyện làm ăn này cũng phải dừng lại thôi. Vậy nên tôi muốn nhân lúc còn trẻ, kiếm nhiều nhiều để tích góp cho vợ con.

Triệu Tuấn Tân nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà và lắc đầu. Biểu cảm của hắn như thể nói với tôi rằng, hắn đang hối hận năm đó đã bước nhầm đường. Sau đó, hắn thở dài một hơi, cúi đầu kể tiếp:

Lúc đó tôi kể cho vợ tôi nghe về suy nghĩ của tôi, không ngờ cô ấy cũng rất ủng hộ, nếu đã quyết định xong rồi, thì chỉ còn bước triển khai nữa thôi. Tôi tìm ông chủ nhỏ hay giao pháo hoa cho chúng tôi là Phó Lập Bằng tới, tôi chi tiền ông ta chi nhân lực, chúng tôi cùng nhau làm. Hai chúng tôi bắt tay với nhau, lén lút dựng lên nhà xưởng pháo hoa nhỏ. Vì tôi kinh doanh bán buôn nên có nguồn tiêu thụ mà người khác không có, vậy nên pháo hoa của chúng tôi bán rất chạy. Năm đầu tiên, lợi nhuận thuần của chúng tôi đã đạt đến hơn hai trăm nghìn tệ, còn cao hơn cả thu nhập ngày trước làm bán buôn của tôi. Cũng trong năm đó, tôi đã tìm hiểu sâu vào ngành sản xuất pháo hoa này.


Lúc đó tôi đã triển khai tất cả các nguồn tiêu thụ đang có trong tay, ôm về một lượng lớn đơn đặt hàng, vì thế tôi và Tiểu Phó lại lén lút mở nhà xưởng thứ hai, chuyện làm ăn vẫn rất tốt. Nhưng tốt chẳng được bao lâu thì do nhà xưởng chưa có giấy phép sản xuất, nên bị người ta tố cáo. Tiểu Phó từng có qua lại với người bên phòng quản lý đô thị, cậu ta tìm cậu bạn Lưu Thần để xử lý chuyện này, Lưu Thần là em họ của Lưu Phong - trung đội trưởng của phòng quản lý đô thị.


Lưu Thần rất biết cách giải quyết, cậu ta cầm mười nghìn tệ để giải quyết ổn thoả mọi chuyện, vừa không bị tịch thu máy móc, vừa không bị phạt tiền. Qua lại vài lần, tôi bắt đầu thân với Lưu Thần.


Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Anh Minh nhìn Triệu Tuấn Tân đang bị trói trên chiếc
ghế hùm
rồi nói.

Ha ha.
Triệu Tuấn Tân nhìn anh Minh cười lạnh một tiếng.

Sao, anh thấy mình còn có cơ hội để nguỵ biện hả?
Anh Minh nhìn biểu cảm của Triệu Tuấn Tân, híp mắt lại hỏi.

Xoẹt!
Anh Minh bật lửa, Triệu Tuấn Tân ngậm điếu thuốc đưa tới bên bật lửa, sau đó hắn hút một hơi nicotin thật cay vào phổi.


Khụ khụ khụ.
Triệu Tuấn Tân tựa vào
ghế hùm
, ho dữ dội.

Anh Minh rất quan tâm bước đến vỗ lưng giúp hắn, làm dịu bớt cơn ho của hắn.


Kinh doanh pháo hoa nhiều năm trời, tôi bỏ thuốc lâu lắm rồi, nên có hơi không quen.
Triệu Tuấn Tân hơi ngại nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.