Chương 53: Kim loại phản ứng mạnh



May là ở chỗ cửa hàng này có thiết bị giám sát, qua các video giám sát, chúng tôi cũng đã tra ra được thẻ sim này là do chín8h Triệu Tuấn Tân mua, vậy thì bây giờ điểm đáng nghi xuất hiện rồi. Tại sao ông ta lại phải tự gọi điện thoại cho chính mình3 vào ngày xảy ra vụ án? Hơn nữa còn gọi một lúc hẳn bốn lần?
Diệp Thiến nghiêng đầu nhìn anh Minh hỏi.

Anh Minh khô9ng nói gì, dập điếu thuốc trong tay, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên nói với Lão Hiền:
Quốc Hiền, cậu đi 6lấy chiếc điện thoại lấy được từ hiện trường qua đây cho tôi.


Lão Hiền gật đầu đi về phía phòng thí nghiệm. Một lát5 sau, anh cầm chiếc túi đựng vật chứng đưa đến trước mặt anh Minh.
Ông ta cầm điện thoại lên nhìn thật kỹ, nhíu mày trả lời:

Tôi đâu biết người này!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông chủ khoảng hơn nửa phút đồng hồ, tôi không hề nhận thấy một dấu hiệu nào của việc nói dối. Ông ta là người làm ăn buôn bán, cũng chẳng cần phải giả bộ ngớ ngẩn với chúng tôi làm gì. Vì vậy, về cơ bản, tôi có thể loại trừ khả năng Triệu Tuấn Tân thân quen với ông chủ này. Vậy thì hắn đến đây chỉ có thể là để mua đồ thôi. Tôi thầm nghĩ trong đầu, sau đó cất tiếng hỏi:
Anh Minh nhìn tấm ảnh rồi nói:
Vừa rồi Diệp Thiến nhắc đến việc tra hỏi Triệu Tuấn Tân ở đồn cảnh sát, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Triệu Tuấn Tân khi ở phòng trực ban, cô lau dọn có nói một câu rằng, trên người hắn có rất nhiều lá thông. Từ tấm ảnh chụp phương vị này, chúng ta có thể dễ dàng thấy cách hiện trường vụ án khoảng 300 mét về phía bắc có một rừng thông. Đúng rồi, Diệp Thiến, Triệu Tuấn Tân gọi cho số sim Gia Viên kia vào lúc nào thế?
Anh Minh nói đến đây liền đổi chủ đề quay sang hỏi Diệp Thiến.
Nghe thấy vậy, Diệp Thiến vội xem cuốn sổ rồi đáp:
Lần đầu tiên gọi là vào lúc 9 giờ 3 phút 15 giây vào ngày xảy ra vụ án, ba lần gọi sau đều là gọi liên tục, không ngắt quãng.

Anh Minh nghe xong gật đầu nói:
Thời gian xảy ra vụ nổ là khoảng 9 giờ 5 phút, cũng có nghĩa rất có khả năng lúc này Triệu Tuấn Tân đang trốn trong rừng thông để quan sát động tĩnh của xưởng pháo hoa. Quá trình gây án cụ thể bây giờ đã rất rõ ràng rồi, theo suy đoán của tôi, tên Triệu Tuấn Tân này có động cơ gây án, hắn tìm người gọi điện thoại tố cáo, dụ Lưu Phong mắc câu, sau đó hắn trốn trong khu rừng phía xa để quan sát động tĩnh, chuẩn bị chờ thời cơ gây án, đến khi hắn thấy Lưu Phong bước vào trong nhà xưởng rồi liền gọi điện thoại để gây nổ. Vậy nên chiếc điện thoại còn lại ở hiện trường này có lẽ chính là thiết bị kích nổ.


Anh chờ chút.
Ông ta lật cuốn sổ dày cộp ra tìm một cách kỹ càng.

Cửa hàng hóa chất chúng tôi thuộc loại ngành nghề đặc thù, vậy nên mỗi khi bán đồ gì, chúng tôi đều sẽ ghi lại.
Ông ta vừa lật sổ vừa nói.

Đây rồi.
Ông ta chỉ tay vào hàng chữ viết ngoáy và nói.

Đợt trước người này có đến đây mua đồ, tôi muốn biết anh ta mua thứ gì.


Cụ thể là khi nào?
Ông ta nghiêng đầu hỏi.

Bốn ngày trước, 8 giờ 25 phút sáng.
Tôi nói ra thời gian chính xác.

Anh ta mua thứ gì vậy?
Tôi vội ngó đầu vào nhìn.

Natri!
Ông ta nhấc cuốn sổ lên, đặt trước mặt tôi, dùng ngón tay chỉ vào thông tin được ghi lại và nói với tôi.

Chỉ mua mỗi Natri thôi sao?
Tôi xác nhận lại với ông chủ.

Điện thoại di động là thiết bị kích nổ?
Tôi thắc mắc.

Chủ nhiệm Lãnh, lẽ nào anh đã biết Triệu Tuấn Tân dùng điện thoại để kích nổ như thế nào rồi sao?
Diệp Thiến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.

Không biết!
Anh Minh nhả ra hai chữ một cách rất
tỉnh bơ
.
Cuối cùng chúng tôi phát hiện, chiếc taxi này dừng ở trước cửa một cửa hàng hóa chất, sau khi Triệu Tuấn Tân xuống xe, hắn nhanh chóng bước vào trong cửa hàng, một lúc sau lại ngồi chiếc taxi này trở về thôn Lô Vỹ.

Hắn đến cửa hàng hóa chất để mua cái gì?
Diệp Thiến nhíu mày nhìn màn hình máy tính hỏi.

Muốn biết hắn mua thứ gì còn không dễ sao, đến thẳng đó mà hỏi thôi.
Tôi nhìn màn hình rồi ghi lại thời gian chính xác hiển thị trên video giám sát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Rõ!
Ba chúng tôi đồng thanh đáp.
Quán net Hỏa Liệt Điểu nằm ở con đường xi măng lớn phía bắc, xung quanh đều là các cửa hàng, lắp đặt khá nhiều thiết bị giám sát, chúng tôi kết hợp với khoảng thời gian mà Diệp Thiến đưa ra, xem lần lượt từng nhà.
Khi video giám sát mở đến giao lộ, chúng tôi phát hiện Triệu Tuấn Tân đã lên taxi, sau đó chúng tôi nhanh chóng chạy đến phòng giám sát Chi đội cảnh sát giao thông để tìm tuyến đi của chiếc taxi Santana màu xanh mang biển kiểm soát
DT2993
.
Anh Minh lấy điện thoại, lật tấm bảng mạch và rút chiếc sim còn nguyên vẹn bên trong ra, sau đó anh tháo sim trong điện thoại của mình, lắp chiếc sim này vào, ngẩng đầu nói với Diệp Thiến:
Số sim Gia Viên là bao nhiêu?

Diệp Thiến cúi đầu nhìn qua cuốn sổ, nhanh chóng đáp lại:
136xxxx6578.


Tiểu Long, lấy điện thoại của cậu gọi cho số này đi!
Anh Minh nói với tôi.
Nghe thấy vậy, tôi liền lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh tay gọi đến số điện thoại viết trong sổ của Diệp Thiến.

Dạ Lai Hương, ta hát ca cho người. Dạ Lai Hương, ta nhớ nhung người.
Lúc này, một đoạn nhạc bài hát
Dạ Lai Hương
của Đặng Lệ Quân vang lên từ điện thoại của anh Minh.

Cái gì? Trên chiếc điện thoại lấy về từ hiện trường đang lắp chính số sim Gia Viên này ấy hả?
Tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn chiếc điện thoại đang vừa rung vừa vang tiếng nhạc chuông của anh Minh.
Anh Minh cầm điện thoại lên, nhấn nút từ chối rồi lắp lại sim của mình, sau đó anh nói với chúng tôi:
Tiêu Lỗi, cậu mở mấy tấm ảnh chụp phương vị hiện trường trong máy tính cậu lên.


Ảnh chụp phương vị
chính là những tấm ảnh chụp phản ánh toàn cảnh chung quanh hiện trường xảy ra vụ án, nó có thể trực tiếp chỉ ra mối liên hệ về phương hướng, vị trí giữa trung tâm hiện trường vụ án với cảnh trí xung quanh. Thường thì khi chụp những tấm ảnh này, Lỗi Mập đều phải đứng ở chỗ có vị trí tương đối cao ở quanh hiện trường xảy ra vụ án.
Mấy phút sau, Lỗi Mập đã chiếu mấy tấm ảnh chụp phương vị mà anh Minh cần lên màn chiếu.

Sao đấy? Anh chạy nhanh thế làm gì?
Diệp Thiến than thở trách móc tôi.
Tôi giơ tay lên tỏ ý
suỵt
với cô ấy, sau đó nhấc điện thoại lên, gọi cho số Lão Hiền, tôi nói với đầu bên kia:
Anh Hiền, bây giờ anh xét nghiệm thử xem, trong các đồ vật thu được từ hiện trường vụ án, có thành phần NaOH không.

Tôi cúp điện thoại rồi quay sang nói với Diệp Thiến đang đứng bên cạnh:
Nếu có thể xét nghiệm ra được thành phần NaOH thì đội cảnh sát hình sự bên cô có thể đi bắt người được rồi.


Đây!

Anh Minh đón lấy, sau đó mở túi ra.
Có lẽ là chất lượng chiếc điện thoại quá cứng, hoặc là do sức ảnh hưởng của thuốc nổ trong vụ nổ không ảnh hưởng trực tiếp đến chiếc điện thoại, vì thế nhìn nó cũng chưa hỏng nghiêm trọng lắm.
Tôi còn đang tràn đầy niềm tin, vừa nghe thấy vậy, đã lập tức ỉu xìu.

Làm cả nửa ngày, lại mừng hụt một phen.
Tôi thở dài nói.
Anh Minh nhìn tôi, sau đó lại nhìn sang Lỗi Mập, nói:
Tiêu Lỗi, Tiểu Long, Diệp Thiến, giờ ba cô cậu đến quán net Hỏa Liệt Điểu đi, men theo đường xung quanh để lấy video giám sát, xem xem, sau khi Triệu Tuấn Tân ra khỏi quán net đã làm những việc gì.

Nửa tiếng sau, ba người chúng tôi lái xe tới cửa hàng hóa chất mà Triệu Tuấn Tân từng đến. Cửa hàng đó không lớn, cùng lắm thì khoảng hơn 50 mét vuông, trên kệ hàng ở ba mặt tường bày đủ các loại hóa chất.

Anh cảnh sát, có chuyện gì sao?
Chúng tôi vừa vào trong, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi mặc một chiếc áo blouse trắng đã hỏi chúng tôi.

Chúng tôi muốn hỏi ông về một người, ông có nhận ra người này không?
Vừa nói, tôi vừa đưa tấm hình cắt từ video giám sát ra đưa đến trước mặt người đàn ông đó.

Đúng vậy, chính xác! Chỉ mua mỗi Natri.
Ông chủ trả lời một cách rất chắc chắn.
Nhận được kết quả này, tôi mừng như điên, cảm ơn qua loa vài câu với ông chủ rồi chạy như bay ra ngoài cửa, lôi điện thoại ra.
Lỗi Mập lắc lắc cái bụng như chum nước của mình, thở hổn hển chạy theo sau tôi. Diệp Thiến lúc này cũng lúc lắc đuôi tóc chạy đến trước mặt tôi.
Nói xong, tôi lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Lỗi Mập một điếu, châm lửa một cách vô cùng thoả mãn.


Sao thế? Sao tôi vẫn chẳng hiểu gì vậy?
Diệp Thiến tò mò hỏi.

Tôi quay đầu lại nhìn Lỗi Mập đang cười tươi rói, lập tức hiểu ngay, Lỗi Mập cũng biết nguyên do trong đó, trước mắt xem ra cũng chỉ có mình cô nhóc Diệp Thiến ngây thơ này là chưa nhảy số được thôi.


Tư Nguyên Long, vui vẻ lắm đấy nhỉ? Anh nói đi xem nào!
Diệp Thiến sốt ruột đến mức giậm chân thình thịch.


Diệp Thiến, ngày trước cô học khoa văn phải không?
Tôi không trả lời câu hỏi của cô mà trêu chọc lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.