Chương 52: Bế tắc



Anh ấy chẳng nói gì cả mà đồng ý luôn.
Trương Linh nghẹn ngào đáp.


Cô kể tiếp đi.


Tên Triệu Tuấn Tân này đã 40 tuổi rồi mà còn biết dùng loại này sao? Nếu cô nói là một thanh niên trẻ tuổi dùng tôi còn tin được.
Tôi hơi nghi hoặc nói.
Diệp Thiến chẳng trả lời tôi mà nói tiếp:
Vì đó là tín hiệu ảo của phần mềm máy tính, nên ngay sau đó chúng tôi đã liên lạc với đồng nghiệp bên Chi đội giám sát mạng, qua điều tra của họ, tín hiệu phần mềm này được phát ra từ một quán net tên
Hỏa Liệt Điểu
, mà quán net này lại ở ngay gần thôn Lô Vỹ, cách hiện trường vụ nổ không đến 300 mét. Chúng tôi lần theo lịch sử cuộc gọi của nạn nhân Lưu Phong, xác định được thời gian của cuộc gọi theo giờ Bắc Kinh. Qua điều tra, trong khoảng thời gian này vừa khéo có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi vào quán lên mạng, số này là do cậu ta gọi đi.


Tìm thấy chứng cứ có thể định tội rồi à?
Tôi cao hứng kéo một chiếc ghế ra, đặt mông xuống ngồi bên cạnh Diệp Thiến, ngó đầu sang nhìn cuốn sổ của cô.

Chưa tìm thấy chứng cứ định tội, nhưng phát hiện ra điểm đáng ngờ rồi.
Diệp Thiến vừa sắp xếp lại số liệu vừa lắc đầu trả lời tôi.

Cuối tuần tôi sẽ đi thăm nó.
Trương Linh gật đầu trả lời.

Vậy bình thường con trai cô có liên lạc gì với Triệu Tuấn Tân không?
Anh Minh đan tay vào nhau đặt lên bàn, ngẩng đầu lên hỏi.

Anh cảnh sát, Tuấn Tân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trương Linh vô cùng lo lắng hỏi.

Không có chuyện gì to tát đâu, cô cứ về nhà trước đi.
Anh Minh ra lệnh tiễn khách.

Tín hiệu ảo là cái gì?
Tôi cắn bút hỏi.

Là dùng phần mềm máy tính để mô phỏng số điện thoại rồi gọi đến điện thoại di động. Đây là mánh khoé mà rất nhiều kẻ lừa gạt qua điện thoại hay dùng.
Diệp Thiến giải thích với tôi.

Xem ra cũng không khác phán đoán của anh Minh mấy, Triệu Tuấn Tân đang muốn đào hố để Lưu Phong nhảy vào, tất cả những chuyện này rất có khả năng là một tay hắn sắp đặt.
Tôi vỗ bàn phẫn nộ nói.

Lịch sử cuộc gọi của chính Triệu Tuấn Tân thì thế nào? Hắn có đồng bọn gì không?
Anh Minh tựa vào lưng ghế, phả ra một hơi thuốc, lạnh lùng hỏi.

Cũng ngay sau khi tôi và Tuấn Tân ly hôn 8được nửa năm, tôi đã đến sống cùng với Bách Thắng Quốc. Bách Thắng Quốc biết tôi cần tiền, ông ta liền nắm lấy điểm yếu của tôi nên mãi không c3hịu đăng ký kết hôn với tôi, vì ông ta biết, chỉ cần đăng ký kết hôn xong, tài sản của ông ta sẽ có phần của tôi. Tôi tiếp xúc lâu ngày với ông9 ta mới biết, dưới tên ông ta chẳng có tài sản gì, tiền của ông ta đều nằm trong tay con cái ông ta cả, ở thành phố Vân Tịch, đứng tên ông ta c6hỉ có hai căn nhà. Sau khi biết chuyện này, tôi chẳng muốn tiếp tục bên ông ta nữa, ông ta thấy tôi không phải chỉ là nói chơi mới quyết định đ5i đăng ký kết hôn với tôi, rồi bảo đảm sẽ chia cho tôi một căn nhà trị giá một triệu ba tệ.
Trương Linh cúi đầu, vô cùng xấu hổ nói.

Bình thường cô có liên lạc với Triệu Tuấn Tân không?
Anh Minh dừng bút hỏi.

Được rồi được rồi, cô nói tiếp đi.
Tôi đáp lại với giọng xin lỗi.
Diệp Thiến
hừ
một tiếng rồi nói tiếp:

Vậy cậu ta có thấy rõ, người kêu cậu ta gọi điện thoại có phải là Triệu Tuấn Tân không?
Tôi tận dụng mọi kẽ hở hỏi.

Ây dà, tôi còn chưa nói xong cơ mà, anh sốt ruột thế làm gì?
Diệp Thiến bĩu môi trách móc tôi.

Theo miêu tả của cậu nhóc gọi điện thoại này thì người đưa tiền cho cậu ta có đeo khẩu trang, nên cậu ta không nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của người đó. Nhưng cậu ta có chú ý đến một chi tiết, khi người đó giơ tay ra đưa tiền, cậu ta phát hiện ra trên cổ tay phải của người đó có xăm một chữ
nhẫn
. Để xác định người này có phải là Triệu Tuấn Tân hay không, tôi nhớ ra chúng ta đã từng tra hỏi hắn ở đồn cảnh sát, mà lúc đó hắn có động tác lấy đồ từ trong túi ra.


Đúng thế, khi anh Minh tra hỏi hắn, hắn có lấy tờ giấy phép trong túi ra rồi đứng lên đưa cho anh Minh, dùng tay phải.
Tôi nhớ lại chi tiết này.

Ừ, tôi cũng nhớ ra động tác này. Trong phòng tra hỏi ở đồn cảnh sát đều có lắp thiết bị giám sát, vậy nên tôi lại chạy đến đồn cảnh sát khu vực, lấy đoạn video giám sát quay lại lúc tra hỏi Triệu Tuấn Tân, kết quả tôi phát hiện ra, trên tay phải hắn quả thật có một hình xăm chữ
nhẫn
, qua nhận dạng của cậu nhóc gọi điện thoại đó, hình xăm mà cậu ta nhìn thấy hoàn toàn giống với hình xăm trên tay Triệu Tuấn Tân.

Qua quan sát video giám sát ở quán net đã phát hiện ra hắn mang nhiều lớp nguỵ trang, nếu như không nhờ phát hiện ra chi tiết này, chúng ta chỉ nhìn mỗi video thì căn bản là không thể nào nhận dạng được người này chính là Triệu Tuấn Tân.

Khi bước vào phòng họp, tôi thấy Diệp Thiến đỏ cả mặt, thở hồng hộc, đang ngồi trên ghế điều chỉnh lại tâm trạng kích động của mình. Tôi vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô liền biết ngay chắc chắn có phát hiện quan trọng rồi, thế là vội vàng bước đến bên cạnh cô hỏi:
Có phát hiện gì rồi à?


Đúng vậy, có, hơn nữa, còn không nhỏ!
Diệp Thiến lật cuốn sổ ghi đầy số liệu với mã số ra đáp.
Anh Minh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiến một cái rồi nói với tôi:
Xem ra có chuyện gì đó rồi, thông báo cho Quốc Hiền với Tiêu Lỗi đến họp.


Rõ.
Tôi đáp lại một tiếng rồi đi về phía phòng làm việc của họ.
Anh Minh rút một điếu thuốc ra ném qua cho tôi, sau đó anh châm cho mình một điếu thuốc rồi cất tiếng hỏi:
Tiểu Long, cậu đừng hấp tấp, để Diệp Thiến báo cáo tình hình điều tra cho chúng ta nghe đi.


Vâng, chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến dùng tay phải vén vài sợi tóc mái đang rủ xuống trước mặt.

Không liên lạc gì, con người Bách Thắng Quốc rất tinh quái, hơn nữa cũng rất ích kỷ, khi tôi ở cùng ông ta, ông ta còn quy ước một đống điều với tôi, trong đó điều quan trọng nhất là tôi không được có bất kỳ dính líu gì với Tuấn Tân nữa, nếu như tôi ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi, ông ta sẽ cho tôi cuốn gói cút luôn. Vậy nên tôi đành phải vạch rõ ranh giới với Tuấn Tân.
Trương Linh đau lòng đáp.

Vậy còn con trai cô thì sao? Cậu bé có sống cùng với cô không?
Anh Minh nhìn Trương Linh đang cúi đầu không dám nhìn thẳng vào chúng tôi rồi hỏi.

Tôi không biết, bình thường con trai tôi làm gì, chẳng bao giờ nó nói với tôi.
Trương Linh lắc đầu.

Được rồi, hôm nay tôi hỏi đến đây thôi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc lại với cô.
Anh Minh đứng lên nói với Trương Linh.

Không, con trai tôi cũng không thể hiểu được cách tôi phản bội lại cha nó như vậy, bình thường khi đi học nó đều ở trong trường, đến kỳ nghỉ nó sẽ về ở nhà bà ngoại. Từ khi tôi đi theo Bách Thắng Quốc, con trai tôi chẳng còn nói chuyện với tôi mấy nữa.
Trương Linh trả lời với chút áy náy.

Bình thường cô có liên lạc với con trai không?
Anh Minh hỏi tiếp.

Qua điều tra, chúng tôi thống kê được, bình thường Triệu Tuấn Tân liên lạc khá nhiều với một số khách hàng, ngoài ra thì chỉ liên lạc nhiều nhất với một số điện thoại cố định, hơn nữa đều là gọi đến, cũng có nghĩa là lần nào cũng là số điện thoại này gọi điện cho hắn. Địa chỉ của số điện thoại cố định này là tiệm văn phòng phẩm Trình Quang của trường Trung học Thực Nghiệm thành phố Vân Tịch.
Diệp Thiến vừa chỉ tay vào hàng chữ nhỏ đã gạch chân, vừa cúi đầu nói.

Đây có lẽ là cậu con trai Triệu Tử Ngang gọi cho hắn, xem ra Triệu Tuấn Tân vẫn thường xuyên liên lạc với con trai.
Anh Minh xoa cằm nói.

Vậy cậu ta có quan hệ gì với Triệu Tuấn Tân?
Tôi nghiêng đầu hỏi.

Hai bọn họ chẳng có quan hệ gì, cậu ta gọi số này là vì có người đưa cho cậu ta 50 tệ để cậu ta gọi.
Diệp Thiến nghiêm túc trả lời.

Em có thể bắt đầu rồi.
Anh Minh mở cuốn sổ ra, cầm chiếc bút máy chuẩn bị ghi chép.
Diệp Thiến nghe thấy vậy liền mở đúng chính giữa cuốn sổ ra, sau đó dùng tay chỉ vào con số
1
được viết bằng bút đỏ, bắt đầu nói:
Dưới sự hỗ trợ của đội cảnh sát phòng chống tội phạm công nghệ cao, chúng tôi đã điều tra được lịch sử cuộc gọi của nạn nhân Lưu Phong, phát hiện ra số điện thoại gọi lúc sáng đó không phải là số điện thoại di động mà là tín hiệu ảo.


Chưa tìm thấy chứng cứ định tội thì cô sốt ruột cái gì trời, chúng tôi còn tìm thấy động cơ giết người nữa kìa.
Tôi bĩu môi với Diệp Thiến.
Diệp Thiến không nói gì, dừng tay lại trợn mắt với tôi.
Có lẽ Trương Linh cho rằng chúng tôi nắm được điểm yếu của cô ta, nên chẳng hỏi tiếp nữa, cô ta chỉnh lại quần áo rồi ra khỏi phòng làm việc.

Két!
Tiếng xe phanh gấp vang lên từ bên ngoài, tôi đứng bên cửa sổ phía hành lang ngó đầu ra nhìn, Diệp Thiến đang sốt ruột ôm đống tài liệu to đùng bước xuống từ ghế phụ xe cảnh sát.

Vào ngày xảy ra vụ án, Triệu Tuấn Tân có lịch sử cuộc gọi nào không?
Anh Minh hạ tay phải đang xoa cằm xuống hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.