Chương 51: Sự phản bội của tình yêu


Trương Linh không nói gì mà nhìn chằm chằm anh Minh với bộ dạng như sắp cắn người.

Anh Minh chẳng bận tâm đến cô ta, anh bước đến trướ8c chiếc tủ sắt, mở một hộp trà có in chữ
Đại hồng bào
ra, lấy ra một ít lá trà thả vào trong cốc nước.

Thời tiết đang lạnh, uống c3hút trà cho ấm người. Trà Đại hồng bào thượng hạng, cô uống là biết ngay.
Anh Minh đưa cốc trà đến trước mặt Trương Linh.
Tục ngữ có9 câu:
Giơ tay ra cũng không đánh người đang cười.
Trương Linh có la lối đến thế nào, khi nhìn thấy anh Minh lịch sự với mình như vậy cũng c6hẳng dám nói gì nữa. Cô ta nhìn chằm chằm cốc trà anh Minh đang giơ lên trên không trung khoảng một phút, sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cù5ng cô ta cũng vẫn giơ hai tay ra đón lấy cốc trà.

Người quen mà hai người nhờ đó tên gì cô biết không?
Anh Minh vội hỏi.

Cụ thể tên là gì thì tôi không biết, tôi rất ít khi hỏi về chuyện làm ăn, về cơ bản đều là một mình Tuấn Tân làm, tôi chỉ biết anh ta họ Lưu, là người mà ông chủ nhỏ hay giao pháo hoa cho chúng tôi giới thiệu.
Trương Linh đáp.

Người họ Lưu đó là người của cơ quan quản lý đô thị sao?
Tôi lại nói bóng gió hỏi lại.

Không phải, anh ta cũng chỉ quen người của cơ quan quản lý đô thị thôi, anh ta chỉ là một kẻ lang thang vô công rồi nghề.
Trương Linh lắc đầu đáp.
Họ hàng? Người này họ Lưu, có họ hàng ở cơ quan quản lý đô thị, vậy thì người họ hàng đó liệu có phải là Lưu Phong? Tôi suy nghĩ kỹ càng trong đầu về quan hệ trong đó.
Còn anh Minh không hề tỏ ra biểu hiện khác thường gì, anh hỏi tiếp:
Chuyện sau đó thì sao?

Trương Linh nắm chặt hai tay, hiển nhiên không hề muốn nhớ lại, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói:
Lúc đó chúng tôi tìm mấy công nhân làm việc ngày đêm, đến khi sắp giao hàng thì trưởng phòng Vương của phòng quản lý đô thị dẫn người tới điều tra xưởng chúng tôi, tất cả các pháo hoa thành phẩm và bán thành phẩm đều bị tịch thu, còn phạt chúng tôi hai trăm nghìn tệ, xưởng cũng bị đóng cửa, Tuấn Tân còn bị tạm giam 15 ngày ở Cơ quan công an nữa.

Lúc đó tôi và Tuấn Tân đều cảm thấy như trời sập xuống rồi. Anh ấy vừa mới được ra khỏi trại tạm giam thì chủ nợ lần lượt đến nhà đòi tiền. Tuấn Tân thật sự không còn cách nào khác, đành phải thế chấp nhà xưởng cho các chủ nợ, nhưng mà vay lãi suất cao các anh cũng biết đấy, lãi mẹ đẻ lãi con, chúng tôi chẳng thể nào trả nổi. Lúc đó, chúng tôi thật sự đã đến bước đường cùng rồi.


Người họ Lưu này tìm ai trong cơ quan quản lý đô thị để đút lót quan hệ vậy?
Anh Minh tiếp câu hỏi của tôi, lên tiếng hỏi.

Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói anh ta thường kể đội trưởng nào đó của cơ quan quản lý đô thị là họ hàng của anh ta, cụ thể là ai thì chúng tôi cũng không rõ.
Trương Linh vuốt vuốt tóc nói.

Anh cảnh sát, tôi xin anh, tôi xin anh đừng để Bách Thắng Quốc biết, tôi chỉ cần chờ thêm một năm nữa là được rồi, chỉ một năm nữa thôi!


Tiểu Long, đỡ cô ta lên!
Anh Minh hất hất cằm với tôi.

Lúc đó tôi biết được tin này, tưởng là đã xong chuyện rồi, nên muốn tái hôn với Tuấn Tân, thế nhưng Tuấn Tân nói với tôi, nếu hai chúng tôi vội vàng tái hôn như vậy, đám chủ nợ chắc chắn sẽ cho rằng chúng tôi hùa nhau lừa bọn họ, mạng của chúng tôi thì là chuyện nhỏ, nhưng con trai chúng tôi lại là chuyện lớn, vậy nên anh ấy từ chối tôi, để tôi chờ thêm chút nữa.


Lúc tôi ly hôn với Tuấn Tân, tổng số nợ vay lãi suất cao tính cả gốc cộng lãi ở bên ngoài của anh ấy là gần hai triệu tệ, lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền lãi mỗi tháng đã là một trăm nghìn, tôi không thể gạt đi lương tâm để anh ấy một mình gánh vác chuyện này nữa, vậy nên tôi đã nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền.

Lúc này, anh Minh đứng dậy, lại rót cho Trương Linh một cốc trà, sau đó lại trở về chỗ ngồi mà chẳng nói gì, lặng lẽ chờ Trương Linh kể tiếp.
Tách, tách, nước mắt Trương Linh rơi vào chén trà, gợn lên những vệt sóng lăn tăn. Khoảng thời gian một điếu thuốc sau, Trương Linh dùng khăn giấy khẽ lau khoé mắt, đôi mắt còn đỏ ửng, cô kể tiếp:
Về đến nhà, Tuấn Tân đã ép tôi phải ly hôn, vì chỉ có như vậy bọn chủ nợ mới không gây chuyện với hai mẹ con tôi. Tuấn Tân rất thương hai mẹ con tôi, trước đây làm ăn bán buôn, dù khổ dù mệt đến đâu, anh ấy cũng chưa từng để hai mẹ con tôi phải ra mặt, thường là một mình anh ấy nai lưng ra làm việc đến tận nửa đêm.


Sao thế, bị tôi nói trúng rồi hả?
Anh Minh lại châm một điếu thuốc, đứng trước mặt Trương Linh, chờ đợi câu trả lời của cô ta.
Lúc này, Trương Linh đang run rẩy toàn thân, không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc anh Minh sắp quay người lại trở về chỗ ngồi thì Trương Linh đột nhiên quỳ xuống đất, ôm lấy hai chân anh Minh, nhìn anh Minh với ánh mắt cầu xin:
Anh Minh nhìn Trương Linh với cái nhìn đầy ẩn ý, anh lên tiếng nói:

Qua biểu hiện của cô, tôi có thể thấy được, đến bây giờ cô vẫn còn rất yêu Triệu Tuấn Tân, còn cô ở bên Bách Thắng Quốc chẳng qua chỉ là vì tiền của ông ta. Tôi là người học y, tôi có thể thấy được Bách Thắng Quốc mang bệnh tật đầy mình, mục đích cô kết hôn với ông ta chỉ là vì muốn kiếm chén canh từ ông ta mà thôi.

Trương Linh ngồi trên ghế, dùng tay vuốt lại mái tóc rối trước trán, cúi đầu xuống im lặng một hồi lâu, sau đó mới cất tiếng nói khẽ:

Trước đây tôi và Tuấn Tân từng kinh doanh bán sỉ, làm ăn cũng khá tốt, một năm thu nhập hơn một trăm nghìn tệ. Cửa hàng chúng tôi kinh doanh có bán cả thuốc nổ, pháo hoa. Làm lâu dài, chúng tôi biết món lời kếch sù trong đó. Đặc biệt là ở thành phố Vân Tịch chúng ta, vì tập tục tương đối nhiều, nên pháo hoa pháo tràng thường xuyên có tình trạng cung không đủ đáp ứng cầu, vậy nên Tuấn Tân đã bàn bạc với ông chủ thường xuyên giao pháo hoa cho chúng tôi, kết hợp làm một xưởng tự sản xuất pháo hoa. Chúng tôi chi tiền, ông ta lo nhân công và kỹ thuật, cứ như vậy, một nhà xưởng gia công quy mô nhỏ đã được xây dựng ở ngay tại một căn nhà mà chúng tôi thuê. Vì chúng tôi bán sỉ nên có kênh tiêu thụ khá ổn định, tuy nhà xưởng chỉ có mấy căn phòng nhỏ, bảy tám công nhân, nhưng kinh doanh một năm, trừ vốn ra thì số tiền lời kiếm được còn hơn nhiều khi chúng tôi vất vả kinh doanh bán sỉ lúc trước.

Khi xưởng pháo hoa còn chưa xây xong, chúng tôi đã muốn nhờ người quen làm giúp giấy phép sản xuất rồi, nhưng mãi không làm xong được. Đúng lúc chúng tôi do dự không biết có nên sản xuất hay không thì người mà chúng tôi nhờ đó lại nói với chúng tôi rằng có thể sản xuất trước, làm giấy phép hơi chậm, anh ta nói đã đút lót cho bên cơ quan chấp pháp, sẽ không ai đến điều tra đâu.

Lúc đó, trong tay Tuấn Tân đang giữ một đống đơn đặt hàng, nếu người ta đã nói như vậy rồi thì chúng tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, cứ bắt đầu sản xuất khi chưa có giấy phép.
Trương Linh cúi đầu nói.

Những chuyện này tôi đều nhìn thấy, đều khắc ghi trong lòng. Khi anh ấy đòi ly hôn với tôi, tôi hiểu ngay rằng anh ấy muốn gánh vác chuyện này một mình, tôi không hề muốn ly hôn, nhưng Tuấn Tân nói với tôi rằng, chúng tôi ly hôn chứ không phải chia xa, trong lòng anh mãi mãi có hai mẹ con tôi, chờ đến khi anh vượt qua được những ngày tháng này rồi, chúng tôi sẽ tái hôn. Tôi thấy thực sự không thể nào khuyên nổi anh nên đã đồng ý. Cũng ngay ngày hôm sau khi con trai tôi được thả về, tôi đã nói dối rằng không chịu nổi những ngày tháng như thế này được nữa, nên đã làm thủ tục ly hôn với Triệu Tuấn Tân.


Thủ tục bên này vừa làm xong, Tuấn Tân liền một mình hẹn nói chuyện với đám chủ nợ kia, vì trong tay anh ấy có nguồn cung cấp hàng, trong xưởng cũng có các trang bị có sẵn ở đó, chỉ cần tìm thêm nhân lực là có thể làm được, cuối cùng anh ấy cũng thuyết phục được đám chủ nợ đồng ý tiếp tục kinh doanh xưởng pháo hoa, tiền kiếm được để trả nợ dần dần, bọn họ cũng đã tìm người làm giấy phép kinh doanh rồi.


Thấy nguồn lợi như vậy, Tuấn Tân không ngồi yên được nữa, muốn làm ăn lớn. Sau đó, nhà xưởng của chúng tôi từ một phát triển lên hẳn ba xưởng. Nhưng kể cả như vậy thì hàng vẫn cứ cung không đủ đáp ứng cầu. Lúc đó, chúng tôi đã nếm được vị ngọt rồi, chuẩn bị làm lớn một phen, chúng tôi thế chấp nhà, lại còn vay người quen với lãi suất cao, tổng cộng gom được ba triệu tệ, mua hơn hai nghìn rưỡi mét vuông đất ở thôn Lô Vỹ, xây dựng nên nhà máy pháo hoa.


Nhà máy pháo hoa này có giấy tờ hợp pháp không?
Anh Minh ngắt lời nói.
Tôi gật đầu, bước đến trước mặt Trương Linh, hai tay nắm lấy cánh tay phải của cô ta, đỡ cô ta lên ngồi lại trên ghế.

Chuyện này tôi có thể giữ bí mật giúp cô, chỉ cần cô không phạm pháp, chúng tôi sẽ không rảnh hơi đi lo chuyện bao đồng đâu. Nhưng, bây giờ tôi cần biết nguyên nhân thật sự khiến cô và Triệu Tuấn Tân ly hôn là gì.
Anh Minh nói với Trương Linh đang ngồi nghệt ra trên ghế với một biểu cảm hết sức nghiêm nghị.
Trương Linh nhắm mắt lại, trả lời với vẻ bất lực:
Là anh ấy đòi ly hôn, lúc đó chúng tôi chỉ là diễn trò cho bọn chủ nợ của anh ấy thấy thôi.


Tôi cần biết đầu đuôi sự tình!
Anh Minh đút hai tay vào túi, lớn tiếng nói với Trương Linh.
Trương Linh nói đến đây, hai hàng nước mắt lã chã không ngừng tuôn ra từ khoé mắt.
Tôi rút một tờ khăn giấy từ trên bàn đưa cho cô, cô lau sơ qua nước mắt rồi nghẹn ngào nói:
Đám chủ nợ cho vay lãi cao này tưởng chúng tôi không muốn trả tiền nên đã bắt cóc con trai tôi, ép buộc chúng tôi phải trả tiền. Lúc đó, chúng tôi thật sự không còn một xu nào, vay được gì đều đã vay cả rồi, bán được gì cũng bán hết cả rồi. Tuấn Tân thật sự không còn cách nào khác, đành phải quỳ xuống trước mặt đám chủ nợ đó, quỳ một ngày một đêm, bọn họ mới thả con trai chúng tôi ra.


Có phải tên là Lưu Phong không?
Tôi vừa nghe thấy anh ta họ Lưu liền vội vàng hỏi.

Không phải!
Trương Linh lắc đầu đáp một cách rất chắc chắn.

Nếu như vì bản thân mình, cô hoàn toàn không cần làm như vậy, bởi vì tôi tin rằng dựa vào điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông đối tốt với cô một chút không hề khó, nhưng tại sao cô lại vẫn chịu khổ như vậy? Bởi vì trong lòng cô còn một người mà cô chưa thể buông tay, người đó chính là Triệu Tuấn Tân, mục đích thật sự của cô chính là chờ đến khi Bách Thắng Quốc về chầu ông vải rồi cầm tiền của ông ta đến bù đắp cho khoản thua lỗ của Triệu Tuấn Tân!


Choang!
Cốc trà trên tay Trương Linh rơi xuống đất, cô ta nhìn anh Minh với biểu cảm vô cùng kinh ngạc xen lẫn với sợ hãi.

Năm đó, khi chúng tôi còn đang kinh doanh bán buôn, cũng có quen biết không ít phu nhân nhà giàu, có một lần khi đang ăn cơm cùng bọn họ, tôi làm quen với Bách Thắng Quốc, khi ông ta biết tôi đơn thân một mình liền nảy sinh ý đồ với tôi. Sau khi nghe ngóng nhiều phương diện tôi mới biết, ông già Bách Thắng Quốc này cực kỳ nhiều tiền, hơn nữa lại vô cùng thích phụ nữ trẻ, ông ta còn nhờ riêng một người quen đến hỏi thăm tôi, muốn cưới tôi về.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.