Chương 61: Kẻ tình nghi



Yo, chẳng lẽ cô đánh tôi?
Bàng Vũ nhếch mép, tỏ vẻ rất khinh thường.


Rầm!
Bàng Vũ vừa dứt lời, Diệp Thiến liền đá8 lên
ghế hùm
, đầu của Bàng Vũ đập vào tấm sắt của
ghế hùm
, anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, sau đó đi về phía máy tính với thái độ miễn cưỡng.
Có lẽ là vì Diệ5p Thiến ra mặt giúp anh Minh nên anh ấy không hề trách mắng cô ấy, anh ngậm điếu thuốc lá đi đến trước mặt Bàng Vũ hừ lạnh một tiếng:
Thế nào? Khó chịu lắm đúng không?


Nói như vậy là hai người tự nguyện quan hệ?
Anh Minh cau mày hỏi.

Anh cảnh sát, nếu anh nói là tự nguyện thì tôi thấy rất thiệt thòi, vốn dĩ tôi làm hai lần là đã không còn sức nữa, không ngờ cô gái kia còn muốn làm nữa, nếu không phải cô ta mắng tôi vô dụng thì tôi chắc chắc không miễn cưỡng làm lần thứ 3 với cô ta! Hơn nữa cô gái này còn có xu hướng thích SM, cả cái lưng của tôi bị cô ta cào toàn là vết máu, tôi còn thấy tôi bị cô ta cưỡng bức đó!
Bàng Vũ tủi thân nói.

Sau khi anh đi, có người phát hiện cô gái chết ở trong phòng, chúng tôi nghi ngờ anh chính là hung thủ!
Anh Minh đột nhiên đập tay lên trên tấm sắt của
ghế hùm
, lớn tiếng nói với vẻ phẫn nộ.

Không thể nào, chắc chắn là không thể, tôi không giết cô ta.
Bàng Vũ sợ hãi lắc đầu và trả lời.

Diệp Thiến! Đủ3 rồi!
Anh Minh lớn tiếng quát.
Diệp Thiến không nói gì, chỉ trừng mắt lên nhìn Bàng Vũ không ngừng kêu la inh ỏi. <9br>

Mau trở về ghi chép, nếu không anh Minh sẽ nổi trận lôi đình thật đấy!
Tôi đi đến bên cạnh Diệp Thiến, giật giật ch6éo áo của cô ấy.

Vậy cố vấn pháp lý đó có nói cho anh biết, nếu anh giết người thì sẽ bị xét xử thế nào không?

Anh Minh hung hăng nhìn Bàng Vũ và nói.

Giết người? Giết người nào cơ?
Bàng Vũ hơi sợ hãi.

Ai mà ngờ được vừa mới mở cửa phòng ra, cô ta bắt đầu cởi quần áo, cởi đến mức chỉ còn một cái quần lót, tôi lập tức hiểu ra cô ta vẫn muốn làm với tôi. Thấy vậy làm sao tôi chịu được nữa, tôi đẩy cô ta lên giường rồi quay người chạy ra khỏi cửa phòng.


Vì tôi chạy quá vội vàng, còn bị ngã ở tầng 3 nên đầu gối chân phải đập vào tay vịn cầu thang, chân không bước nổi nữa! Tôi nghỉ ngơi ở tầng 3 một lúc lâu mới vịn vào cầu thang bộ chầm chậm đi ra ngoài, khó khăn lắm mới vào được trong xe, tôi phát hiện ra chân phải đã đau đến mức không duỗi thẳng ra được, cũng chẳng lái xe được nữa, vậy nên tôi lại nghỉ ngơi khoảng 20, 30 phút cho chân đỡ một chút rồi mới lái xe về nhà. Mọi chuyện là như vậy đấy.
Bàng Vũ hết sức thản nhiên kể lại toàn bộ sự việc.
Bàng Vũ gần như tuyệt vọng kêu lên.

Không liên quan đến anh? Tôi thấy anh có chạy đằng trời cũng không thoát đâu! Chuẩn bị đền mạng đi!
Anh Minh bỏ lại một câu rồi quay người đi về phía bàn thẩm vấn.

Nói như vậy là cái chết của Thiên Thiên không liên quan gì đến anh?
Anh Minh nheo mắt lại hỏi.

Sao lại có thể liên quan đến tôi? Bình thường một tuần tôi phải chơi 6 người phụ nữ, nếu mấy người đó đều có liên quan đến tôi thì tôi không xoay xở được đâu!
Bàng Vũ tự hào trả lời.

Sau đó hai người còn làm gì nữa?
Anh Minh dập thuốc và hỏi.

Tôi thật sự không làm được nữa, cô ta cũng được sung sướng rồi, tôi liền đưa cô ta về nhà. Buổi tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều uống nhiều, vốn dĩ tôi muốn đưa cô ta đến tầng 1 rồi để cô ta tự lên, nhưng ai mà ngờ được cô ta cứ bắt tôi đi lên với cô ta, chắc các anh đã cũng biết là cô nàng Thiên Thiên này sống ở tầng 6! Lúc đó tôi không muốn nhưng lại không khuyên được cô ta, chỉ có thể đi vào trong nhà cùng với cô ta.


Hai người quan hệ tình dục mấy lần?
Anh Minh lên tiếng hỏi.

Ba lần!
Bàng Vũ hất vài sợi tóc dài trước trán và trả lời.
Nghe thấy hai chữ
đền mạng
này, mồ hôi trên trán của Bàng Vũ túa ra không ngừng, anh ta nhìn từng người chúng tôi bằng ánh mắt hết sức hoảng loạn.

Chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói đi, tối hôm đó anh đã làm những gì?
Anh Minh rất hài lòng lấy một điếu thuốc ra và châm lửa. Tinh thần của Bàng Vũ hoàn toàn suy sụp bởi mấy câu nói của anh Minh. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy ai có kỹ năng thẩm vấn vượt qua anh Minh.

Buổi tối hai người thuê phòng ở đâu?
Anh Minh hỏi.

Chúng… Chúng tôi không thuê phòng.
Bàng Vũ lắp bắp trả lời.

Anh cứ chối tội tiếp đi! Tất cả báo cáo xét nghiệm trong tay tôi đều chứng thực anh đã làm việc này, anh còn muốn chối cãi?
Anh Minh chỉ vào một đống tài liệu ở trên bàn, sau đó quát anh ta.

Anh cảnh sát, anh cảnh sát, chắc chắn là các anh nhầm rồi!
Chuyện này không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi.


Bàng Vũ, anh nghiêm túc một chút cho tôi!
Tôi đứng ở một bên quát anh ta.

Đây vốn dĩ là sự thật!
Bàng Vũ lườm tôi rồi thì thầm một câu.

Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án giết người, có phải đêm 31 tháng 10, rạng sáng ngày mùng 1 tháng 11 anh ở với một cô gái không?
Anh Minh lớn tiếng hỏi.

Đúng… Đúng… Đúng vậy!
Bàng Vũ căng thẳng gật đầu.
Tôi không chú ý đến Bàng Vũ mà quay đầu nhìn Diệp Thiến, lúc này hai tay cô ấy nắm chặt lại, toàn thân run rẩy, răng cắn chặt vào nhau, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bàng Vũ, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng tôi.
Ngay lúc tôi muốn đi đến bên cạnh Diệp Thiến hỏi nguyên nhân thì anh Minh lại lên tiếng:
Nơi này giao cho Diệp Thiến, mấy người chúng ta ra ngoài nói tình hình vụ án với đội trường Từ trước đã.


Cô gái đó tên là gì?
Anh Minh nghiêm túc hỏi.

Tôi cũng không biết tên thật của cô ta là gì, chỉ biết cô ta tự gọi mình là
Thiên Thiên!
Bàng Vũ thành thật trả lời.

Trong xe?
Anh Minh cau mày.

Đúng, tôi thường xuyên câu gái ở trong quán bar, nhà nghỉ gần quán bar tôi thường đến không có ý tưởng mới gì, tôi thấy quan hệ trong xe kích thích hơn, thế là tôi lái xe đến khu rừng nhỏ bên cạnh trụ sở nhà máy điện. Buổi tối ở đó không có người, hơn nữa còn không có ánh đèn, hai chúng tôi đã quan hệ với nhau tại đó.
Bàng Vũ cúi đầu nói.
Bàng Vũ trả lời:
Anh cứ đợi đấy, sau khi ra ngoài tôi sẽ kiện các anh tội bức cung!


Chà, anh hiểu biết cũng không ít nhỉ, còn biết có tội bức cung?
Anh Minh cười chế giễu.

Nói tiếp đi!
Tay anh Minh gõ xuống mặt bàn, mất kiên nhẫn thúc giục.

Tối hôm đó tôi mời cô ta uống không ít rượu, lúc đó cô ta hơi say rồi, tôi liền nhân cơ hội ôm cô ta vào trong lòng vuốt ve một lúc. Thấy cô ta không có phản ứng gì, tôi liền đề nghị đưa cô ta ra ngoài thuê phòng, ai ngờ cô ta lại đồng ý, tiếp theo hai chúng tôi ra khỏi quán bar và lên xe của tôi.


Có phải anh và cô gái kia cùng nhau đến nhà của cô ấy ở khu chung cư Vườn Hồng không?
Anh Minh nheo mắt lại hỏi.

Có… Đi…
Dưới sức ép mạnh mẽ của anh Minh, Bàng Vũ lắp bắp trả lời:

Bắt… Bắt đầu nói từ đâu?
Bàng Vũ nhìn anh Minh bằng ánh mắt vô hồn và hỏi.

Bắt đầu nói từ lúc anh gặp cô gái đó!
Anh Minh hút mạnh một hơi thuốc rồi trả lời. Bàng Vũ gật đầu, sau đó lên tiếng nói:
Tôi gặp cô gái đó tại quán bar Bùng Cháy vào tối ngày 31 tháng 10, tôi thấy cô ta trông cũng xinh liền đi ve vãn, kết quả cô gái này bằng lòng cắn câu, thế là hai chúng tôi vừa uống rượu vừa nói chuyện ở trong quán bar.


Theo lời khai của Bàng Vũ, nạn nhân đã quan hệ tình dục 3 lần với anh ta ở trên xe. Nếu lời anh ta nói là thật thì có lẽ anh ta không có động cơ cưỡng bức. Ngoài ra trong quá trình thẩm vấn Bàng Vũ, tôi phát hiện anh ta hết sức bình tĩnh khi kể lại sự việc, không có dấu hiệu giấu giếm. Theo kinh nghiệm của tôi thì có vẻ như anh ta không nói dối.
Anh Minh cau mày nói.

Lẽ nào cậu ta không phải hung thủ?
Đội trưởng Từ lo lắng hỏi.

Công ty của bố tôi có cố vấn pháp lý, tôi nhất định sẽ bảo ông ấy kiện anh!

Bàng Vũ mạnh miệng cảnh cáo anh Minh.

Vậy hai người đi đâu?


Tôi lái xe đến một nơi không có người, chúng tôi quan hệ ở trong xe.
Bàng Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiến, nói với vẻ hơi ngại ngùng.
Nói xong, 4 người chúng tôi cùng nhau ra ngoài. Bây giờ kết hợp với lời khai của Bàng Vũ thì cả vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi. Còn nghi vấn thì vẫn chưa thể khởi tố là mấu chốt quan trọng của phá án. Khi phá một vụ án, bắt buộc phải loại bỏ tất cả điểm đáng nghi mới có thể khởi tố lên viện kiểm sát và toà án, đây là điều cơ bản của phá án.

Chủ nhiệm Lãnh, tình hình thế nào rồi?
Chúng tôi vừa bước vào phòng họp, đội trưởng Từ đã vội vàng hỏi.

Có đeo bao cao su không?


Tôi ngại nhất là đeo thứ đó!
Bàng Vũ nói đến đây, lộ rõ bộ mặt sở khanh của mình.

Tình hình không khả quan lắm, bởi vì chúng tôi phát hiện ra điểm không thể giải thích trong quá trình điều tra hiện trường, nếu không giải thích được thì không thể buộc tội Bàng Vũ!
Anh Minh ngậm một điếu thuốc và buồn rầu trả lời.

Sao lại như vậy?
Đội trưởng Từ nghi hoặc.

Không thể võ đoán như vậy được, tiếp theo chúng ta vẫn cần triển khai điều tra ở xung quanh.
Anh Minh nghiêm túc trả lời.


Còn cần điều tra cái gì? Bây giờ tôi sắp xếp cho người đi điều tra!
Đội trưởng Từ sốt ruột nói.


Thứ nhất là chúng ta phải giám định xe của Bàng Vũ, nếu anh ta thật sự quan hệ tình dục với nạn nhân ở trên xe vậy thì chúng ta có thể tìm được vật chứng sinh học của bọn họ ở trên xe.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.