Chương 68: Con đường tiêu dao


Mấy phút sau, một chiếc Mercedes đi ngang qua dừng lại ở ven đường.


Ông chủ, hình như đã xảy ra tai nạn giao thôn8g!
Qua cửa sổ xe, tài xế xe Mercedes nhìn đèn sau của chiếc Audi đang không ngừng chớp và nói.


Ồ, không phải bi3ển số xe này là của lão Ôn sao? Lẽ nào tối nay là do ông ta lái xe?
Người đàn ông được gọi là ông chủ nhíu mày nhìn ra n9goài cửa sổ.

Hừ! Anh lợi hại như vậy thật à!
Diệp Thiến khẽ bĩu môi, khinh thường đáp.

Bây giờ tôi không dám hứa chắc, chỉ khi về làm thí nghiệm xong mới có thể phán đoán.
Tôi trả lời một cách tự tin.

Được rồi, chúng ta phân công nhau kiểm tra, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất để kiểm tra xong hiện trường.
Anh Minh vỗ vai tôi nói.

Ông, ông, ông chủ, chết, chết, chết người rồi!


Cái gì?
Người đàn ông nghe vậy, vòng ra đến trước xe.

Trên kính chắn gió có lỗ đạn, mau báo cảnh sát!
Người đàn ông thất thanh quát lên.
Tuy rằng rất không cam tâm nhưng tôi cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Tôi điều chỉnh ống kính máy quay hướng về vị trí hai tay của anh Minh. Lúc này, anh Minh đang dùng dao giải phẫu cỡ nhỏ để cắt da đầu của người chết.
Tách tách, kèm theo tiếng da đầu bị xốc lên, sọ não màu trắng phủ đầy mạch máu lộ ra.
Anh Minh lấy một cái cưa điện cầm tay dài khoảng 30cm ra. Khi cắm đầu cắm vào ổ điện, cưa điện lập tức phát ra tiếng rù rù. Anh Minh từ từ đẩy nút trên cưa điện để điều chỉnh vận tốc quay của lưỡi cưa, sau đó híp mắt, quan sát kỹ cưa điện đang quay với vận tốc cực nhanh. Tiếp theo, anh Minh lấy một viên đá hình vuông từ trên bàn giải phẫu kề sát vào cưa điện. Đi kèm âm thanh cực kỳ chói tai, cưa điện bắt đầu xoẹt ra một loạt đốm lửa trên không trung.

Cái gì? Chẳng lẽ là sát thủ chuyên nghiệp?
Diệp Thiến đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn được, nhất định phải kiểm tra hiện trường xong mới có thể đưa ra nhận định.
Anh Minh nhẹ nhàng đặt đầu nạn nhân xuống ghế lái, trả lời.

Xem ra hung thủ lần này rất chuyên nghiệp đấy!
Tôi đi đến trước mặt hai người họ, thở dài nói.

Anh có ý gì? Đừng có nói mát được không?
Diệp Thiến tức giận nói với tôi.
Không biết tại sao mấy hôm nay Diệp Thiến rất dễ nổi cáu. Tôi nghe xong câu nói của cô ấy, không phản bác mà quay ra nói với đám người anh Minh:
Lúc nãy tôi chú ý đến một việc, cả con đường này không có dấu phanh xe, điều này đủ để chứng minh kẻ giết người nhắm bắn trong lúc nạn nhân lái xe. Không có khả năng nhắm bắn chính xác, người bình thường thật đúng là không thể làm được như vậy.


Cậu còn phát hiện điều gì nữa không?
Anh Minh lại hỏi.

Có cần xuống xe xem thử không ông chủ?
Tài xế kéo cần số xe về không, chờ người đàn ông quyết định6.

Đi, xuống xem thử ông ấy có sao không?
Người đàn ông đẩy cửa ở vị trí lái phụ ra và bước đến trước mặt chiếc 5xe kia cùng với tài xế của mình.
Tài xế cúi đầu, liếc mắt nhìn vào buồng lái. Bỗng nhiên, anh ta sợ hãi quay lại nói với người đàn ông:

Nhìn trạng thái đọng lại của dịch mô, hẳn thời gian xảy ra vụ án vào khoảng hai tiếng trước.
Anh Minh giơ tay phải lên, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói tiếp:
Cũng chính là vào khoảng mười giờ tối.

Nói xong, anh giơ đầu nạn nhân lên, quan sát gáy của ông ấy.

Viên đạn không xuyên ra ngoài, chắc vẫn còn nằm trong cơ thể của nạn nhân, điều này chứng minh rằng sát thủ bắn súng từ một khoảng cách xa, hơn nữa chỉ cần một phát súng đoạt mạng. Từ đây có thể thấy, kẻ giết người đã được huấn luyện chuyên nghiệp về súng ống.


Đội trưởng Từ!
Anh Minh vừa xuống xe, lập tức hô lên với Từ Thạch đang điều khiển giao thông.

Chủ nhiệm Lãnh, cậu đến rồi sao!
Đội trưởng Từ khách sáo chào hỏi.

Tình hình hiện trường thế nào rồi?
Anh Minh liếc mắt nhìn chiếc xe Audi đã bị đụng đến biến dạng.

Tôi vẫn chưa hiểu!
Diệp Thiến muốn hỏi tới cùng.
Tôi nhìn thoáng qua lỗ đạn trên cửa kính:
May là chiếc xe này đã dán kính chắn gió nên kính không vỡ cả khối, lỗ đạn bắn vào cũng được giữ lại hoàn chỉnh ở trên xe. Với vụ án này, trên lý thuyết hung thủ có thể bắn súng theo một trong hai cách sau.

Nói đến đây, tôi đưa tay ra đếm:
Một, hung thủ đứng trên mặt đường ngắm thẳng súng để bắn chết nạn nhân. Hai, hung thủ nấp trên núi, nổ súng giết nạn nhân. Tôi có thể tìm được vị trí ngắm bắn của kẻ giết người thông qua lỗ đạn trên kính chắn gió, từ đó có thể tìm được vật chứng liên quan ở vị trí bắn, bằng không cô định tìm khắp ngọn núi sao?


Có, thế nhưng bây giờ em còn chưa xác định được, nhất định phải làm một thí nghiệm.
Nói đến đây, tôi lại nhìn về lỗ đạn trên cửa kính chắn gió.

Thí nghiệm? Thí nghiệm gì?
Diệp Thiến tò mò ngó lại gần.

Chính là thí nghiệm về lỗ đạn này. Tôi phải căn cứ vào nó để phán đoán hướng bắn súng của hung thủ.
Lúc này, những kiến thức về vết đạn mà thầy Lý Phong dạy lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Hai tiếng sau, đường quốc lộ Bàn Sơn đã được thông xe, còn thi thể thì được đưa đến nhà tang lễ chờ giải phẫu.
Hiện nay, việc quan trọng nhất là lấy đầu đạn trong cơ thể nạn nhân. Bởi vì phải dựa vào đầu đạn mới phán đoán được hung thủ dùng loại súng nào, từ đó tôi mới có thể bắt đầu thực hiện thí nghiệm đúng phương hướng.
Sau khi xử lý xong bề ngoài thi thể, anh Minh lấy ra
thần khí
của mình... Cưa điện mổ đầu. Khi nghe anh Minh nói đầu đạn không xuyên thủng qua đầu nạn nhân, tôi đã đoán được phải mổ đầu thi thể này. Đây cũng là chuyện mà tôi khó có thể chịu đựng nhất. Thế nhưng anh Minh ra lệnh cho tôi nhất định phải đứng bên cạnh anh, dùng máy quay ghi lại toàn bộ quá trình mổ đầu.
Chúng tôi vừa nhận được báo án từ 110, bèn cấp tốc chạy đến hiện trường xảy ra vụ án. Hiện trường án mạng nằm trên núi Thuấn Canh của thành phố chúng tôi. Đây là một ngọn núi nhỏ nức tiếng gần xa trong thành phố. Nó nổi tiếng cũng không phải là vì phong cảnh đẹp, mà là vì trên đỉnh núi có xây một câu lạc bộ tư nhân vô cùng xa hoa, tên là
Tiêu Dao Các
.
Câu lạc bộ này có kiếm được nhiều tiền không, chỉ cần nhìn người ta tự mình bỏ vốn xây dựng đường quốc lộ Bàn Sơn với bốn làn đường hai chiều xe chạy thì đã có thể tưởng tượng ra được. Mọi người thường dùng
cầu vàng đường bạc
để miêu tả phí tu sửa cầu đường, đừng thấy con đường này không dài lắm mà nghĩ đơn giản, không có mấy chục triệu thì không thể nào xây nổi.
Từ chân núi đến đỉnh núi tổng cộng có bốn vòng đường chạy quanh núi, vì muốn đảm bảo cho những khách hàng đến đây lái xe được an toàn, bốn vòng đường này gần như được thiết kế bằng phẳng, chỉ có ở đầu khúc cua thì hơi dốc, nếu không bọn họ cũng không lãng phí tiền để xây đến bốn vòng, từ đó có thể thấy được dụng ý sâu xa của nhà đầu tư, còn hiện trường vụ án nằm ở đoạn giữa của vòng thứ ba.

Người báo án đúng lúc đi ngang qua đây, nhìn thấy xe dừng lại ở ven đường, nghĩ là xảy ra tai nạn giao thông nên xuống xe cùng tài xế qua xem thử. Tưởng không sao, nào ngờ vừa nhìn thì thấy người đã chết rồi, hơn nữa trên cửa sổ còn có lỗ đạn, đoán chừng nạn nhân bị người ta mưu sát!
Đội trưởng Từ chỉ vào kính chắn gió phía trước rồi thuật lại tình hình.

Có biết được thân phận của nạn nhân không?


Bây giờ vẫn đang điều tra, tôi tin là sẽ có kết quả nhanh thôi.


Anh Minh, mọi người đến xem thi thể được rồi.
Tôi dọn dụng cụ, hô lên với anh.
Nghe vậy, anh Minh lấy con dao giải phẫu sắc bén từ trong hộp dụng cụ đâm thủng túi khí an toàn trong xe để có đủ không gian khám nghiệm thi thể.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh đeo găng tay cao su, chấm một chút dịch mô còn ấm nóng từ lỗ đạn ngay đầu nạn nhân, chà qua chà lại trong tay.
Mười mấy giây sau, anh Minh cất viên đá đi, dùng cưa điện đã được
mài
bén kê sát vào xương sọ đã bóc trần của nạn nhân. Rù! Rù! Khi cưa điện chạm đến xương sọ, cả phòng giải phẫu phát ra tiếng vang ầm ĩ, vụn xương nhỏ bắn tung tóe lên áo giải phẫu của anh Minh và tôi.
Rất nhanh sau đó, một khối xương sọ hình bán nguyệt hoàn chỉnh được anh Minh lấy ra khỏi đầu nạn nhân và đặt trên bàn giải phẫu, bộ não nhăn nheo cũng xuất hiện ở trước mặt tôi vào lúc này, mùi tanh của nội tạng xộc vào xoang mũi tôi. Cũng may là tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, người bình thường thật đúng là khó có thể chịu nổi cảnh tượng như thế này.
Tiếp đó, anh Minh đổi sang một con dao giải phẫu hình móc câu, tìm một vòng quanh não nạn nhân. Anh nâng bộ não còn nguyên ra khỏi khoang sọ của nạn nhân, đặt ở trước mặt tôi.

Đúng như tôi đã nghĩ, viên đạn vẫn còn nằm trong đầu nạn nhân.
Anh Minh dùng bàn tay phải dính đầy máu tươi chỉ vào cái lỗ trên não rồi nói với tôi.

Ừm!
Tôi gật đầu vô hồn.

Đợi chút, tôi lấy viên đạn ra cho cậu!
Nói xong, anh Minh lại đổi sang một con dao nhỏ khác và cẩn thận cắt não ra dọc theo cái lỗ trên não. Một phút sau, một đầu đạn bằng đồng nhớp nhúa não người được đặt trong khay kim loại.

Vậy được rồi, chúng tôi đi xem hiện trường trước rồi nói tiếp.
Nói xong, anh Minh vẫy tay với mấy người chúng tôi.
Bởi vì hiện trường nằm ở ngoài trời, mặt đất là mặt đường nhựa, về cơ bản đã đánh mất khả năng lấy dấu chân, thế nên tôi cầm theo vali dụng cụ khám nghiệm đi đến trước xe. Hiện nay công việc trọng tâm của tôi là lấy vân tay trên cửa xe.
Tôi nhẹ nhàng ấn vào cửa xe. Sau khi xác định được chất liệu của nó, tôi bèn lấy một bình bột huỳnh quang ra để xử lý. Nửa tiếng sau, một số vị trí quan trọng đã được tôi xử lý xong, tiếp đó tôi mở cửa buồng lái ra. Trong buồng lái, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest sẫm màu đè người vào túi khí an toàn, ông ta đã không còn thở nữa. Một lỗ đạn to bằng đầu ngón tay trên đầu ông ấy thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi dùng kẹp gắp đầu đạn lên, đi đến bồn rửa tay rửa sạch nó, sau đó giơ nó lên dưới ánh đèn, cẩn thận quan sát.


Là đầu đạn của súng lục với đường kính 7,62mm, loại đầu đạn này được sử dụng rất phổ biến.



Có thể thông qua nó để xác định súng mà hung thủ sử dụng không?
Lỗi Mập buông máy chụp hình xuống, đi đến bên cạnh tôi.


Không được, nhưng em biết có thể làm thí nghiệm trên đầu đạn. Bởi vì khi biết được đường kính của đầu đạn, em đại khái có thể biết được khoảng cách sát thương của loại đầu đạn này. Tuy rằng sẽ có sai số, thế nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Tôi trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.