Chương 72: Chiếc giầy chỉ điểm



Lợi hại!
Diệp Thiến vỗ tay tán thưởng Lỗi Mập.


Tiêu Lỗi, sau khi xem xét video, cậu có phát hiện ra chiếc xe nào chạy x8uống sau khi vụ án xảy ra hay không?
Anh Minh nhíu mày hỏi.

Cậu nói chỗ bị phản quang này?
Lỗi Mập hỏi lại để xác nhận.

Đúng, chính là chỗ đó!
Tôi gật đầu trả lời.

Cửa hàng của mấy cô có bán loại giày thể thao này không?
Tôi lấy tấm hình ra, đưa đến trước mặt cô ấy rồi hỏi.

Có! Đây là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, mới đưa ra thị trường chưa đầy hai tuần.
Nhân viên bán hàng trả lời rất chắc chắn.

Kiểu giày này là giày chạy đêm mà chúng tôi đang đẩy mạnh quảng bá. Ý tưởng thiết kế của nó là xung quanh giày và trên nhãn hiệu đều được thiết kế phản quang, hơn nữa giá cả cũng không cao, bây giờ mua còn được hưởng ưu đãi từ nhãn hiệu của chúng tôi, chỉ hơn 200 tệ.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh kiên nhẫn giới thiệu.

Xin lỗi, chúng tôi đến đây không phải là để mua giày.
Tôi vô cùng áy náy nói với cô ấy.

Điều tra như thế nào? Tra từng bước từng bước chứ sao. Lúc này mới chỉ có một ngày thôi. Năm ngoái có một vụ án mạng, chúng tôi phải tra xét hơn ba tháng, tất cả mọi người đều cho rằng không phá nổi, không phải đến cuối cùng cũng lôi đầu kẻ bị tình nghi ra sao? Cô luống cuống làm gì?
Tôi ở bên cạnh động viên cô ấy.

A? Vụ án nào thế?
Diệp Thiến tò mò nghiêng đầu hỏi.

Không được, kẻ tình nghi đã che mặt. Trên đầu đội mũ, trên miệng đeo khẩu trang, hơn nữa không đủ ánh sáng, hoàn toàn không thể nào nhận dạng được. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhận định người này là đàn ông từ bước chân của anh ta thôi.
Lỗi Mập thở dài một hơi.

Ôi, lại mừng hụt rồi.
Nghe xong, Diệp Thiến lại ỉu xìu ngồi xuống ghế.

Lạch cạch, lạch cạch!
Kèm theo âm thanh của chuột và bàn phím, Lỗi Mập bắt đầu bận rộn làm việc.

Có phải xử lý hết năm tấm hình này không?
Lỗi Mập quay đầu hỏi tôi.
Vừa về đến phòng kỹ thuật, anh Minh lập tức liên lạc với đội cảnh sát hình sự điều tra câu lạc bộ Tiêu Dao Các. Lỗi Mập lại vùi đầu vào văn phòng, bắt đầu nghiên cứu video giám sát. Lão Hiền cũng vào trong phòng thí nghiệm, không biết đang mân mê nghiên cứu cái gì. Duy chỉ có tôi và Diệp Thiến là không có chuyện gì để làm.

Người tên Ôn Học Lâm này mâu thuẫn với nhiều người như vậy, bây giờ chúng ta lại không có chứng cứ trực tiếp, vụ án này phải điều tra như thế nào chứ?
Diệp Thiến gãi đầu, nói một cách buồn bực.

Anh Lỗi, anh cắt những phần video có kẻ tình nghi rồi để cạnh nhau đi, em nhìn thử xem!
Tôi nhìn đôi mắt ngập tơ máu của Lỗi Mập, chỉ lo anh sẽ nhìn sót.

Tôi đã cắt xong hết rồi, cậu xem đi!
Nói xong, Lỗi Mập nhường chỗ lại cho tôi.

Em chỉ mới xem video trước và sau khi xảy ra vụ án5 thôi, vẫn chưa có thời gian kéo đến những đoạn video khác. Nếu hung thủ đi bộ đến gây án, vậy chắc chắn khoảng thời gian sẽ rất dài. Lúc về em sẽ kéo tiếp video, nhìn xem có phát hiện gì mới không.
Lỗi Mập nghiêm túc trả lời.
Nghe xong, anh Minh gật đầu. Tiếp đó anh nhìn vào vị trí ngắm bắn, hơi thất vọng nói:
Xem ra hung thủ vô cùng cẩn thận khi gây án. Ở vị trí ngắm bắn này, ngoại trừ vỏ đạn thì hung thủ không để lại chút manh mối nào cho chúng ta. Thu dọn đồ đạc rồi về thôi.

Tôi rướn người đến trước máy tính, nhấp đúp chuột mở video, mấy đoạn video bắt đầu lướt qua trước mắt tôi. Nhìn từ video, sống lưng của kẻ tình nghi rất thẳng, bước chân cũng vô cùng vững vàng. Tuy rằng tôi không thể nhìn thấy mặt mũi của hắn ta, thế nhưng cảm giác mà hắn mang lại cho tôi là vô cùng có khí thế.
Lĩnh vực học thuật giữa tôi và Lỗi Mập không giống nhau. Anh làm chụp hình và video, vì vậy khi xem video, anh thích tập trung toàn bộ ánh mắt của mình vào phần đầu của kẻ tình nghi. Còn tôi thì học giám định dấu vết, chịu ảnh hưởng bởi sư phụ của mình là Lý Phong, tôi lại hay tập trung sự chú ý mình đến vị trí nửa người dưới, quan sát dáng đi đặc biệt của kẻ tình nghi. Lấy một ví dụ, nếu như tôi phát hiện ra kẻ tình nghi đi đường với
mũi chân hướng xéo
hoặc có kiểu chân
hình chữ O
, thì có thể thu nhỏ lại phạm vi điều tra.

Sao thế?
Nghe vậy, Lỗi Mập nghiêng đầu sang.

Ở đây này, anh có thể phóng to chỗ này ra không?
Tôi đưa tay chỉ vào màn hình máy tính một cách hưng phấn.

Căn cứ vào phân tích của em thì chắ9c là như vậy.
Lỗi Mập khẽ gật đầu.

Hung thủ sử dụng giá ba chân, vậy chắc chắn người này có đeo ba lô. Cậu có phát hiện6 ra người như vậy trong video giám sát không?
Anh Minh lại hỏi tiếp.
Mấy phút sau, tôi cầm lấy mấy tấm hình đã in, ngồi sau moto của Diệp Thiến, chạy đến phố đi bộ.

Hai vị cảnh sát có yêu cầu gì?
Tôi đẩy cửa kính của cửa hàng độc quyền ra, một nhân viên bán hàng nữ mặc quần áo thể thao rất nhiệt tình bước lên tiếp đón.

Đúng, anh ta bị chứng đảo ngược phủ tạng bẩm sinh.
Tôi gật đầu trả lời.

X, đúng là có nè!
Giữa lúc tôi và Diệp Thiến nói chuyện phiếm với nhau, một tiếng hét to truyền đến từ văn phòng của Lỗi Mập.

Cũng là vì có nhiều nhân tố không xác định như vậy nên chúng ta mới phải loại trừ từng cái. Trước tiên, chúng ta giả thuyết kẻ tình nghi là người trong thành phố chúng ta, hoặc là người đang sinh hoạt trong thành phố chúng ta. Như vậy nếu muốn mua được kiểu giày mới này, anh ta nhất định phải đến cửa hàng được phân phối độc quyền. Trong cửa hàng độc quyền nhãn hiệu lớn như vậy thường lắp rất nhiều camera giám sát, nhất là ở quầy tính tiền. Nếu chúng ta phát hiện được người mặc quần áo công an hoặc quân phục trong video giám sát, như vậy có phải là đã tìm được rồi không? Nếu không phát hiện, thế thì chúng ta có thể loại trừ manh mối này, bắt tay từ những phương diện khác.
Tôi kiên nhẫn giải thích cho Diệp Thiến.

Ừm, Tiểu Long nói rất có lý.
Lỗi Mập gật đầu một cách tán đồng.

Được, không thành vấn đề, cậu nhích ra chỗ khác đi.

Tôi đứng dậy nhường chỗ cho anh ấy.
Lúc này, trên video giám sát, kẻ tình nghi đang bước thẳng về phía trước trên đường quốc lộ Bàn Sơn bằng phẳng, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe hơi cao cấp chạy ngang qua người anh ta. Khi đèn của xe hơi chiếu vào người anh ta, tôi có một phát hiện quan trọng.

Anh Lỗi, anh đến đây!
Tôi sốt ruột thúc giục.

Xong!
Nói xong, hai tay của Lỗi Mập rời khỏi bàn phím.

Đây là tấm hình về giày của kẻ tình nghi, trên giày của anh ta có chữ 'R'.
Diệp Thiến híp mắt, liếc nhìn tấm hình đã được Lỗi Mập xử lý xong rồi tự lẩm bẩm một mình.

Đúng. Càng rõ ràng càng tốt!
Tôi đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào đôi tay đang điêu luyện của Lỗi Mập mà trả lời.
Diệp Thiến cũng không biết tôi đang định làm gì, đưa ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Lỗi Mập rồi lại liếc nhìn tôi.

Anh Lỗi, anh in giúp em vài tấm hình giày nhé. Bây giờ em lập tức đến hai cửa hàng đó để điều tra thử.
Tôi quay đầu lại nói.

Tôi cũng đi!
Nói xong, Diệp Thiến sáp lại gần tôi.

Có thể cho chúng tôi xem thử không?
Tôi rất khách sáo hỏi.

Có thể, xin mời đi theo tôi.

Vừa nghe có kết quả, tôi lập tức chạy đến văn phòng của Lỗi Mập với tốc độ ánh sáng.

Tình hình sao rồi?
Tôi vừa vào cửa liền hô lên với anh ấy.

Chính là kiểu này.
Nhân viên bán hàng lấy một chiếc hàng mẫu từ trên giá trưng bày, sau đó đưa cho tôi.

Đúng, chính là kiểu này.
Diệp Thiến ở bên cạnh hưng phấn nói.

Đúng, chính là vụ án đó. Hung thủ gây án chính là người con rể ở rể nhà bọn họ. Cả nhà này đối xử rất tệ với anh ta, vì vậy anh ta nghĩ đến chuyện trả thù, giết chết bố vợ, mẹ vợ, vợ và hai đứa con, sau đó đóng băng con dao, đặt nó dựng đứng trên sàn nhà rồi nằm lên nó, tạo ra tình huống bị đâm từ phía sau mà anh ta không thể tự thực hiện được, làm cho tất cả mọi người đều tưởng rằng nhát dao này là do hung thủ nào khác gây ra. Nếu không phải trong lúc điều tra lần hai, anh Minh phát hiện gạch trên sàn nhà bị vỡ vụn, nói không chừng chúng tôi còn đang bị anh ta che mắt.
Tôi đặt ly nước xuống rồi đáp.

Nghe nói trái tim của người này nằm ở bên phải?
Diệp Thiến tò mò hỏi.

Tôi phát hiện kẻ tình nghi!
Lỗi Mập ngậm điếu thuốc lên nói.

Có thể nhìn rõ mặt mũi không?
Tôi hỏi một cách vội vã.

Có lẽ cô đã xem trên ti vi rồi, chính là vụ án giết cả nhà năm ngoái, tên sát nhân giết một nhà năm mạng người.
Tôi bưng ly nước lên uống một hớp, sau đó đáp.

Xem rồi, xem rồi. Nghe nói lần đó căn cứ vào một miếng gạch nát trên sàn nhà để phá án đúng không?
Diệp Thiến vội vàng hỏi.

Không có.


Nói như vậy, khả năng hung thủ lái xe đ3i gây án không lớn lắm, hẳn là người này đi bộ lên núi?
Anh Minh tiếp tục hỏi lại.

Đúng, chính là chữ 'R' này. Từ điểm này thấy được kẻ tình nghi đi giày thể thao hiệu Tân Thiên Luân. Hiệu giày này chuyên về giày chạy bộ, đi rất thoải mái. Ở thành phố Vân Tịch của chúng ta chỉ có hai cửa hàng chuyên bán hãng giày này, tôi thường xuyên đến xem giày, chỉ cần hiệu giày này ra kiểu mới thì tôi đều biết. Lúc nãy từ video giám sát, chúng ta không khó nhìn ra được đôi giày mà kẻ tình nghi đi có thiết kế phản quang trên chữ 'R'. Dự tính ban đầu của kiểu thiết kế này là muốn tăng độ an toàn cho khách hàng thích chạy bộ vào đêm tối. Nếu tôi nhớ không lầm, cũng chỉ có series giày chạy đêm 'Cực Quang' vừa ra mắt mới có chữ phản quang như vậy.


Nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều khách hàng đến mua giày, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không thể xác định rằng rốt cuộc kẻ tình nghi có phải là người của thành phố Vân Tịch chúng ta hay không, vậy thì sao mà tra được đây?
Diệp Thiến hỏi ngược lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.