Chương 73: Bao nuôi


Thời gian hẹn vào ba giờ chiều, lúc chúng tôi còn đang làm việc. Cổng của phòng Kỹ thuật vừa mở ra, một chiếc xe Audi màu đỏ liền chạy vào trong.8 Xe vừa dừng lại, một cô gái mặc áo lông, quần bó đẩy cửa bước xuống xe.

Cô gái vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan phối hợp với ngũ q3uan có tỉ lệ hoàn mỹ khiến người ta không kìm được chỉ muốn ngắm nhìn.

Cộp cộp cộp, cô gái giẫm đôi giày cao gót bước vào tòa nhà văn ph9òng.

Không phải ông ấy luôn miệng bảo thích cô sao, tại sao không tốt?
Anh Minh nghiêm mặt hỏi.
Khương Tuyết thở dài một hơi, sau đó đáp:
Tuy rằng Ôn Học Lâm rất giàu có, thế nhưng lại không sinh được con trai, vì vậy ông ấy rất ao ước có được một đứa con trai để kế thừa tài sản của mình. Tôi nghe nói trước kia Ôn Học Lâm đã từng bao nuôi một người phụ nữ, người phụ nữ này sinh cho ông ấy một đứa con trai nên ông ấy lập tức cho người phụ nữ này hai triệu. Thế nhưng sau khi giám định DNA lại phát hiện đứa bé này không phải là con của ông ấy. Người phụ nữ này biết mọi chuyện đã bại lộ nên lập tức ôm đứa bé rời khỏi thành phố Vân Tịch. Vì vậy lần này ông ấy kỳ vọng rất cao vào tôi, dù sao ông ấy cũng không còn trẻ nữa, tình trạng cơ thể cũng ngày một xấu đi.


Lúc đó tôi cũng muốn sinh cho ông ấy một đứa con trai. Bởi vì Ôn Học Lâm hứa với tôi, nếu tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ông ấy, ông ấy sẽ mua cho tôi một căn biệt thự, lại cho tôi thêm năm triệu, đồng thời ông ấy còn có thể ly hôn với vợ mình mà cưới tôi. Vừa nghe thấy có năm triệu, tôi đã bị tiền làm mờ mắt mà đồng ý. Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, tôi mang thai hai lần đều siêu âm là con gái, kết quả đều phải phá thai.

Nghe đến đây, Khương Tuyết không nói tiếp. Cũng không lâu lắm, vành mắt của Khương Tuyết ửng hồng, cô ấy hơi đau lòng trả lời:

Có cô gái nào thích để người ta bao nuôi đâu? Tôi có tay có chân, tới đâu mà không thể kiếm được một phần cơm chứ?


Lẽ nào cô có nỗi khổ?
Giọng điệu của anh Minh trở nên ôn hòa hơn.

Ừm, tôi rất cần tiền, tôi cũng không còn cách nào khác.
Khương Tuyết lấy một tờ khăn giấy từ trong túi, sau đó lau khóe mắt của mình.

Được rồi, vậy cô nói tiếp đi.
Anh Minh châm một điếu thuốc, chờ câu sau của cô ấy.

Mỗi lần ông ấy tặng quà cho tôi, đại đa số tôi đều từ chối, thế nhưng cũng chẳng có ích gì. Lâu rồi thì tôi cũng quen, ông ấy cho gì thì tôi cầm cái đó, bởi vì cho dù tôi từ chối, cuối cùng ông ấy cũng ép tôi phải lấy.


Tình cảm của hai người đã đi đến nước này, tại sao cô còn chọn ở bên cạnh ông ấy?
Anh Minh hỏi với vẻ nghi hoặc.

Từ nửa năm trước tôi đã muốn chia tay với Ôn Học Lâm rồi, thế nhưng ông ấy không muốn. Ông ấy bảo mình đã bỏ ra nhiều tiền cho tôi như vậy, không thể khiến tôi được lợi như thế, nhất định phải để ông ấy chơi chán thì tôi mới được đi.
Khương Tuyết vừa khóc vừa trả lời.

Vậy sao cô không lén lút chạy trốn?
Diệp Thiến lo lắng đến mức giậm chân ở bên cạnh.

Lúc đó cô không đi báo án sao?
Anh Minh nhíu mày hỏi.

Tôi là người nơi khác tới, không có người quen nào ở đây. Ôn Học Lâm có tiền có thế, tôi dựa vào cái gì để báo án?
Khương Tuyết lau khô nước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Sau đó xảy ra chuyện gì?
Anh Minh thấy tâm trạng của cô gái khá hơn một chút liền hỏi tiếp.

Chạy trốn? Cô tưởng là tôi không muốn sao? Thế nhưng Ôn Học Lâm sai mấy người đến theo dõi tôi, tôi đi mua đồ trên phố thôi cũng có người đi theo.
Khương Tuyết lắc đầu.

Vậy bây giờ Ôn Học Lâm chết rồi, không phải đây là thời cơ tốt nhất sao?
Diệp Thiến vội vàng nhắc nhở.

Ông ấy chết rồi thì tôi cũng không cần chạy nữa. Ít nhất ông ấy đã để lại cho tôi một ngôi nhà, một chiếc xe và mấy trăm nghìn tiền gửi ngân hàng. Nếu rời khỏi thành phố Vân Tịch thì tôi phải làm lại từ đầu, chuyện này tôi vẫn tính được điểm lợi và hại.
Nói tới đây, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của Khương Tuyết cũng từ từ giãn ra.

Tôi càng cầm nhiều quà của ông ấy, trong lòng lại càng không tự tin. Sau đó, ông ấy bắt đầu dẫn tôi đi dự đủ loại tiệc tùng, có lúc còn động tay động chân với tôi. Gặp phải tình huống như thế, tôi cũng chỉ có thể nhịn. Không còn cách nào khác, bởi vì tiền lương bốn nghìn tệ mỗi tháng rất quan trọng đối với tôi.


Có lẽ là do thấy tôi không có phản ứng kịch liệt gì khi bị sàm sỡ, ông ấy càng trở nên trắng trợn không chút kiêng dè. Vào một buổi tối của hai năm rưỡi trước, sau khi uống rượu xong, ông ấy cưỡng hiếp tôi ở trên xe.

Khương Tuyết nói xong, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Cô là Khương Tuyết phải không?
Anh Minh liếc nhìn cô gái, hỏi.

Vâng.
Khương Tuyết khẽ gật đầu.

Hẳn cô đã biết 6chuyện Ôn Học Lâm bị bắn chết rồi đúng không?
Anh Minh lại hỏi.

Sau khi cưỡng hiếp tôi, ông ấy cho tôi một tờ chi phiếu năm mươi nghìn, sau đó nói với tôi là ông ấy rất thích tôi, sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Nếu tôi có thể sinh cho ông ấy một đứa con trai, ông ấy sẽ cho tôi danh phận. Lúc đó vì tiền nên tôi đã đồng ý với ông ấy, sau đó rất tự nhiên tôi đã bị ông ấy bao nuôi.
Khương Tuyết nghẹn ngào trả lời.

Đời sống tình cảm của hai người ra sao?

Khương Tuyết nghe vậy, lắc đầu một cách mỏi mệt:
Không tốt lắm.

Tôi cũng có thể hiểu được tại sao vẻ mặt của anh Minh lại nghiêm túc như thế, bởi vì dựa vào chứng cứ đang có hiện giờ, khẩu cung của Khương Tuyết trở nên cực kì quan trọng. Ở thành phố Vân Tịch, người thân thiết nhất với nạn nhân chỉ có cô ấy. Nếu ngay cả cô ấy cũng không thể cung cấp ra manh mối nào có giá trị, thế thì vụ án thật sự sẽ rơi vào cục diện bế tắc.

Tốt lắm, cô theo tôi vào phòng làm việc nói chuyện.
Nói xong, anh Minh xoay người đi về phía cầu thang.

Cô và nạn nhân Ôn Học Lâm quen biết nhau như thế nào?
Mới vừa ngồi xuống, anh Minh đã hỏi ngay.
Nghe thấy ba chữ
Ôn Học Lâm
, Khương Tuyết vô thức rùng mình một cái, 5sau đó ngây ngốc gật đầu.

Từ phản ứng của cô, đoán chừng cô cũng đã biết rồi. Tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cô, cô nhất định phải trả lời thật, không thể cung cấp lời chứng giả cho chúng tôi, nếu không cô sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô đã hiểu chưa?
Anh Minh nghiêm túc cảnh cáo.

Đã rõ!
Khương Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Trước đây tôi là nhân viên trong cửa hàng của ông ấy.
Khương Tuyết đỏ mặt nói.

Nói chi tiết một chút.
Anh Minh nhắc nhở.
Khương Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh Minh, sau đó khẽ gật đầu:
Tôi là người nơi khác tới, ba năm trước đến thành phố Vân Tịch của mấy anh cùng với một người bạn.


Được rồi, cô nói tiếp đi.
Anh Minh lên tiếng.
Lúc này Khương Tuyết mới đưa mắt về, kể tiếp:
Ở thành phố của mấy anh, đầu tiên tôi đi làm phục vụ, sau đó làm nhân viên bán hàng ở 'cửa hàng quần áo lông Ôn Thị' trên phố đi bộ, lúc đó Ôn Học Lâm chính là ông chủ của tôi. Lúc tôi làm nhân viên bán hàng, ông ấy thường mua tặng mỹ phẩm cho tôi, có lúc trong cửa hàng có hàng mới, ông ấy cũng sẽ cho tôi một hai món. Chúng tôi đều là người trưởng thành, tôi cũng biết trong lòng ông ấy đang suy nghĩ điều gì.


Nói như vậy, cô tự nguyện để ông ấy bao nuôi mình?
Anh Minh nói thẳng vào trọng tâm.

Ôn Học Lâm có kẻ thù nào không?
Anh Minh đổi sang câu hỏi khác.

Có thì chắc chắn là có. Tính tình của ông ấy rất tệ, cũng có mâu thuẫn với rất nhiều người, thế nhưng xưa nay ông ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện làm ăn ở trước mặt tôi, vì vậy tôi cũng không rõ lắm.
Khương Tuyết ngoan ngoãn trả lời.

Ôn Học Lâm đánh cô cả ngày, cô có nghĩ đến chuyện giết ông ấy không?
Anh Minh híp mắt, hỏi đến một vấn đề rất sắc bén.

Đoán chừng mấy anh cũng biết, phá thai trong lúc đã biết được giới tính của thai nhi là nguy hiểm nhất. Cũng chính vào lúc nạo thai lần thứ hai, bác sĩ nói với tôi, tôi đã không còn khả năng mang thai nữa.

Vừa dứt lời, Khương Tuyết nhắm nghiền hai mắt, nước mắt lã chã rơi. Có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ không còn khả năng sinh nở là một chuyện đau đớn nhường nào.
Tôi rót một ly nước nóng rồi đặt vào tay cô ấy. Khương Tuyết nhận lấy bằng hai tay, cười với tôi rồi nghẹn ngào kể tiếp:
Biết được tôi không còn khả năng sinh đẻ, Ôn Học Lâm như biến thành một người khác, hở chút là ra tay đánh tôi, trong lúc làm ăn có chuyện gì không vui liền lôi tôi ra để trút giận.


Bạn? Bạn gì?
Anh Minh nhíu mày ngắt lời.
Nghe thấy vậy, Khương Tuyết căng thẳng mà cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh Minh. Cô ấy xoa bóp hai tay của mình một lúc, sau đó mới đáp:
Chỉ là một người bạn bình thường, bây giờ đã không còn liên lạc nữa rồi.

Anh Minh nhìn chằm chằm vào cô ấy và im lặng khoảng mấy chục giây, ánh mắt của Khương Tuyết nhìn ra ngoài cửa một cách vô định.
Không ngờ Khương Tuyết nghe thấy câu hỏi này thì không có phản ứng mạnh lắm, lại trả lời một cách rất bình tĩnh:


Anh cảnh sát, anh thấy tôi giết ông ấy thì có ích gì? Tuy rằng có lúc rất thích đánh tôi, thế nhưng tháng nào ông ấy cũng đưa đủ tiền cho tôi. Nếu giết chết ông ấy, chắc chắn người đầu tiên công an mấy anh tìm đến là tôi, vậy những điều tôi phải chịu đựng trước đó đã hoàn toàn uổng phí.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.