Chương 74: Hình chụp cũ



Tôi là người đóng thuế, tôi bỏ tiền ra nuôi mấy người, hét một hai câu thì có sao?
Người phụ nữ phản bác bằng chất giọng miền Nam.
Người phụ nữ vừa dứt lời, năm người chúng tôi bèn đi đến trước mặt bà ta.


Bà là người đóng thuế thì đúng rồi, thế nhưng c3húng tôi được dân chúng thành phố Vân Tịch nuôi sống, chẳng liên quan gì đến bà cả. Bây giờ chúng tôi đang phá án, nếu bà còn ở đây nói9 năng lỗ mãng, tôi không ngại mời bà vào trại tạm giam tham quan hai ngày.
Anh Minh đưa tay chỉ vào bà ta, cảnh cáo.


Có tiền 6thì sao? Có tiền thì có thể chơi thế nào cũng được phải không?
Diệp Thiến vừa nói vừa muốn lấy cái còng đeo bên hông mình ra.
Người đàn ông mặc vest khẽ gật đầu, nhấn một nút ở trong xe. Xoạch, cốp sau của chiếc Benz từ từ kéo lên một cách nhịp nhàng.
Người phụ nữ cúi đầu, lấy hai cái vali một lớn một nhỏ ra từ trong cốp xe rồi quăng mạnh xuống đất. Sau khi làm xong tất cả những điều này, cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, bà ta lại kéo khóa vali ra, hất tung quần áo trong vali xuống rồi ngẩng đầu hô lên:
Ả điếm kia, đồ của mày đều ở đây hết đấy. Tao đã đổi khóa trong căn nhà mày đang ở rồi, sau này mày cứ ngủ ngoài đường đi!

Nói xong, người phụ nữ đóng sầm cửa xe. Ngay sau đó, xe chạy ra ngoài sân.

Rầm!
Tôi dùng sức đẩy cửa phòng làm việc ra.

Khương Tuyết, người đàn ông này là ai?
Tôi đập khung ảnh xuống trước mặt cô ấy và hỏi.
Khương Tuyết vô cùng hoảng sợ liếc nhìn bức ảnh, vẫn không trả lời.

Để tôi giúp anh một tay!
Lúc này Diệp Thiến cũng đi tới bên cạnh tôi.

Ái chà, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Tôi cười trêu cô ấy.

Anh không thấy đây đều là đồ lót của phụ nữ sao?
Diệp Thiến dùng sức nhéo người tôi.

Ôi, ôi!
Tôi cắn răng xoa chỗ vừa bị cô ấy nhéo.

Tôi dọn vali lớn, anh dọn cái nhỏ đi.
Diệp Thiến không để ý đến vẻ mặt đau khổ của tôi mà cúi đầu nói.

À.
Tôi gật đầu, đi đến trước vali màu đỏ.

Nói mau, anh ta là ai?
Tôi vỗ bàn một cái, quát lên với cô ấy.
Khương Tuyết bị hành động của tôi dọa đến mức đứng dậy khỏi ghế, nơm nớp lo sợ đáp:
Anh ấy tên là Ninh Hải Dương, là người cùng quê với tôi.


Hai người có quan hệ gì?
Tôi lại hỏi tiếp.

Xoảng xoảng xoảng!
Khi tôi cầm một cái áo khoác lên, trong lúc vô tình đã đụng phải một khung gỗ, tiếng thủy tinh vỡ truyền đến tai tôi.

Đây là cái gì?
Tôi lẩm bẩm một câu, sau đó dọn sạch đống đồ xung quanh khung gỗ.

Ồ, là một khung ảnh.
Tôi tò mò cầm nó lên từ dưới đất, bức ảnh khiến tôi sững sờ tại chỗ.

Nhà của hai chúng tôi gần nhau, cùng lớn lên bên nhau... Trước đây anh ấy là bạn trai của tôi.
Khương Tuyết trả lời một cách mơ hồ.

Vậy bây giờ anh ta đang làm gì?
Anh Minh hỏi thêm.
Khương Tuyết im lặng một lúc, sau đó khó khăn trả lời:
5Lúc này, một người đàn ông mặc vest vội vàng bước xuống khỏi xe, sau đó nhanh chân chạy đến trước mặt người phụ nữ, khuyên bảo:
Chị Vân, đừng la nữa, ở đây không phải là Mẫn Châu của chúng ta.

Nghe người đàn ông khuyên bảo như thế, người phụ nữ thoáng rút lại sự kiêu ngạo và hung hăng của mình. Bà ta liếc nhìn cái còng tay của Diệp Thiến, tức giận bảo:
Tôi là vợ của Ôn Học Lâm. Tôi tìm Khương Tuyết mấy ngày nay rồi, vừa rồi tôi đã hỏi ra được con hồ ly tinh này ở chỗ của mấy người. Hôm nay tôi muốn thanh toán rõ ràng với cô ta ở đây.


Hai người muốn thanh toán với nhau cũng được, chờ chúng tôi điều tra xong, mấy người muốn tính thế nào thì tính thế đó. Bây giờ tôi mời bà ra ngoài!
Anh Minh không chút khách sáo chỉ tay ra cửa lớn.

Báo cáo cảnh sát, tôi tên là Ninh Hải Dương, nam, 28 tuổi, hiện nay đang phục vụ trong trung đội thứ tư của đội cảnh sát vũ trang thuộc thành phố Vân Tịch.
Ninh Hải Dương nghiêm nghị trả lời.
Nhìn thấy hành động của Ninh Hải Dương, tôi rất tò mò quan sát anh ta từ trên xuống dưới. Lúc bị bắt, anh ta còn đang huấn luyện trong quân đội. Vì thế lúc này anh ta đang mặc bộ quân phục phẳng phiu, hơn nữa khí thế uy nghiêm toát ra khiến anh ta hoàn toàn không hợp với bầu không khí trong phòng thẩm vấn.

Anh biết tại sao hôm nay chúng tôi bắt anh đến đây chứ?
Anh Minh hỏi.

Làm cảnh sát vũ trang ở trại tạm giam thuộc thành phố Vân Tịch mấy anh.


Có phải hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau?
Anh Minh lại hỏi.

Không có, chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau. Ngày thường Ôn Học Lâm quản rất chặt, tôi không dám.
Khương Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Khương Tuyết trốn trên lầu hai, cả người run rẩy nhìn đồ đạc rải rác trong sân, nước mắt không ngừng chảy xuống hai bên khóe mắt.

Tiên sư nó, bà ta đúng là đồ đàn bà đanh đá!
Lỗi Mập nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Long, cậu dọn quần áo cho Khương Tuyết đi, để tôi kết thúc cuộc hỏi chuyện với cô ấy.
Anh Minh ngẩng đầu nói với tôi.
Quả thực tin tức này đã khiến chúng tôi vô cùng hưng phấn, ngay cả anh Minh thường mang vẻ nghiêm túc thận trọng cũng trở nên ung dung vui vẻ. Từ video giám sát, có thể thấy anh ta đã mua một đôi giày thể thao giống y như đôi giày của kẻ tình nghi, vậy chắc chắn người tên Ninh Hải Dương này có hiềm nghi gây án. Nói cách khác, rất có thể anh ta chính là kẻ tình nghi phạm tội.
Bây giờ còn chưa thể phán đoán chắc chắn khả năng Khương Tuyết và Ninh Hải Dương thông đồng gây án với nhau, thế nên chỉ có thể nhờ đội cảnh sát hình sự dẫn cô ấy về điều tra.
Sau khi biết được thân phận thật của kẻ tình nghi, anh Minh vội vàng liên hệ cho đội trưởng đội cảnh sát vũ trang của thành phố chúng tôi. Thông qua ông ấy, chúng tôi tìm được hồ sơ của Ninh Hải Dương. Căn cứ vào điều tra, ba năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, Ninh Hải Dương đến thành phố của chúng tôi làm cảnh sát vũ trang, phục vụ trong trung đội thứ tư của trại tạm giam số một thuộc thành phố Vân Tịch. Nhiệm vụ chủ yếu của trung đội này là phụ trách bảo vệ an toàn vòng ngoài trại tạm giam, phòng ngừa tội phạm vượt ngục... Ngoài ra còn phải nói đến một công việc vô cùng quan trọng của bọn họ, đó chính là chấp hành việc xử bắn phạm nhân bị tử hình, bởi vậy những cảnh sát vũ trang phục vụ trong trung đội này phải được huấn luyện bắn súng thường xuyên.

Chị Vân, đi thôi. Chúng ta đứng ở cửa chờ một lát, cô ta chạy không thoát đâu.
Người đàn ông mặc vest kéo người phụ nữ đang tức giận, nhỏ giọng nói.
Người phụ nữ không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn Khương Tuyết đang đứng cạnh cửa sổ ngay hành lang, hung dữ mắng mỏ:

Hồ ly tinh, để tao xem hôm nay mày còn có thể trốn đến đâu nữa. Mày cho rằng mày muốn trốn là có thể trốn được sao? Hôm nay tao sẽ chờ trước cửa xem mày có thể bay được hay không!

Bức ảnh là hình chụp chung giữa Khương Tuyết và một người đàn ông. Người đàn ông này có khuôn mặt rất đẹp trai, trên người mặc một bộ quân phục phẳng phiu. Địa điểm trong hình là công viên Nhân Dân trong thành phố của chúng tôi, mà thời gian ở dưới góc phải vừa hay là ba năm trước.

Ba năm trước, Khương Tuyết đến thành phố Vân Tịch của chúng ta, bức ảnh này lại được chụp đúng vào ba năm trước. Hơn nữa từ trong hình có thể thấy được hai người họ vô cùng thân thiết, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Tôi híp mắt, cẩn thận nhớ lại mỗi một câu nói của Khương Tuyết.

Như vậy tất cả đều có thể giải thích rõ!
Tôi cầm khung ảnh lên rồi đi về phía văn phòng của anh Minh.
Đúng lúc này, tôi cầm bức ảnh đi đến trước mặt Lỗi Mập:
Anh Lỗi, mau kiểm tra video giám sát của cửa hàng Tân Thiên Luân, xem người này có đến mua giày chạy đêm phản quang không.


Không thành vấn đề!
Lỗi Mập nhận lấy bức ảnh, quay người đi về phía phòng làm việc của mình.
Hai tiếng sau, bên phía Lỗi Mập truyền đến tin chiến thắng, rõ ràng đã phát hiện được hình ảnh của Ninh Hải Dương trong video giám sát.
Anh Minh dựa theo yêu cầu của tôi, mang hết những cây súng có thể bắn viên đạn 7,62mm trong trung đội của bọn họ ra, thông qua việc kiểm nghiệm vết đạn sau khi bắn trên mỗi cây súng, rốt cuộc tôi cũng tìm được cây súng mà kẻ tình nghi sử dụng, vừa hay lại là súng K54. Qua đó chứng minh được, Ninh Hải Dương có điều kiện sử dụng súng ống, như vậy về cơ bản đã có thể đưa anh ta vào diện tình nghi gây án. Sau đó, Lỗi Mập lại lấy tất cả các video giám sát trong trung đội cảnh sát vũ trang ra và nhìn quét hết một lần bằng đôi mắt tinh nhạy với ánh sáng, cuối cùng anh cũng phát hiện, Ninh Hải Dương đã từng đi ra ngoài trong ngày xảy ra vụ án, hơn nữa còn mang theo một cái ba lô.
Khi tất cả các chứng cứ được xâu chuỗi, Ninh Hải Dương lập tức bị bắt về quy án.

Nói về bản thân anh đi.
Anh Minh bước vào phòng thẩm vấn, liếc mắt nhìn Ninh Hải Dương đang ngồi ngay ngắn trên
ghế hùm
.
Người phụ nữ hùng hùng hổ hổ đi về phía xe ô tô. Người đàn ông mặc vest cũng vội vàng bước theo sau bà ta rồi ngồi vào vị trí tài xế. Đúng vào lúc người phụ nữ muốn kéo cửa xe ra, tay của bà ta đột ngột dừng lại ở giữa không trung.

Chị Vân, chị sao vậy?
Người đàn ông mặc vest chú ý đến sự khác thường của người phụ nữ, hạ kính xe xuống rồi ló đầu ra.

Mở cốp xe ra!
Người phụ nữ tức giận hô lên.

Báo cáo cảnh sát, tôi biết. Thế nhưng trước khi trả lời, tôi có một yêu cầu.
Ninh Hải Dương lớn tiếng.


Yêu cầu gì? Nói!
Vừa nghe đến hai chữ
yêu cầu
, anh Minh lập tức thay đổi sắc mặt. Bởi vì anh ghét nhất ai đề cập đến hai chữ
yêu cầu
trong lúc mình thẩm vấn.


Tôi muốn cởi bộ quân phục này ra, tôi không muốn làm bẩn nó!
Ninh Hải Dương thành khẩn đáp.

Đúng là nam nhi đại trượng phu! Tôi nghe xong lời nói của Ninh Hải Dương, lập tức nhìn anh ta với vẻ kính nể.

Anh Minh vốn đang tức giận, nghe thấy anh ta nói như vậy cũng bình tĩnh lại.


Tôi đồng ý với yêu cầu của anh. Tiểu Long, mở trói hai tay hai chân của anh ta ra.


Diệp Thiến nghe xong cũng rất thức thời bước ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.