Chương 201: Điều kiện
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2194 chữ
- 2022-02-06 09:09:54
Nghĩ mà chua xót không thôi.
Vương Tử Nghĩa khẽ nhếch miệng, dễ nhận thấy tâm trạng của ông đang khá vui vẻ.
Chuyện đó, ta biết con gái ông và con trai ta định tới sống ở vùng đất phong sau khi thành thân.
Điều này ta không phản đối.
Vậy bây giờ chúng ta bàn những vấn đề chi tiết cụ thể vậy.
Chuyện lớn nhất đã ổn thỏa cả rồi, còn lại đó chính là bàn bạc những công việc cụ thể.
Hôn sự ở Ung Quốc của Vương Tự Bảo chủ yếu là vì Tưởng Thái hậu, cho nên định tối giản tất cả mọi thứ.
Nàng cung kính giơ hai tay lên nhận lấy chiếc hộp mà Chu Vĩnh Hồng tặng.
Cảm ơn thúc phụ và thúc mẫu.
Một tiếng thúc mẫu này khiến Chu Vĩnh Hồng như mở cờ trong bụng.
Về phần nói hai nước kết đồng minh thì chắc chắn có liên quan, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo hôn sự của hai đứa nhỏ vào đâu.
Đây cũng là chuyện mà Chu Lâm Khê đã nói với Chu Vĩnh Hằng rất nhiều lần.
Cho nên, ông thông gia, chúng ta hoàn toàn dựa vào quy củ thành hôn của những gia đình bình thường mà tổ chức.
Bọn họ chỉ hy vọng Vương Tự Bảo có thể vì bản thân mà sống hạnh phúc, vui vẻ mà gả cho người mình thích.
Chứ không phải vì gông xiềng gánh vác trọng trách của Ung Đô, cũng không muốn người của Thiều Quốc có khúc mắc trong lòng với nàng.
Nếu như Bảo Muội và Khế ca nhí đi Thiều Quốc thì phải mất thời gian mấy tháng, bên này một khi Tưởng Thái hậu xảy ra chuyện gì thì hai đứa phải quay về.
Huynh tính thì biết thôi, làm không tốt thì thời gian một năm này đều ở trên đường đi cả.
Vương Tử Nghĩa ngừng một chút rồi lại nói:
Huynh cũng cần phải nghĩ cho tâm trạng của người ở Hầu phủ chúng ta chứ.
Chỉ cần có cháu bế bồng, muộn một năm hay sớm một năm cũng chẳng sao cả.
Vì thế ông gật đầu nói:
Được rồi, chuyện này ta đồng ý.
Lúc Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê lại mặt sau ba ngày, thì phải sống ở Bảo Châu Viện.
Bởi vậy, nơi đó cũng chỉ như chỗ dừng chân, không muốn để người khác cảm thấy Chu Lâm Khê ở rể mà thôi.
Vì thế ông cười nói:
Chuyện của hai đứa nhỏ, chúng ta bàn luận náo nhiệt như thế này cũng ích gì chứ? Dù sao tất cả mọi chuyện đều phải xem ý của hai đứa nó.
Nhưng thế nào cũng phải muộn một chút.
Chu Vĩnh Hằng cũng cảm thấy ông và Vương Tử Nghĩa lo nghĩ không đúng chỗ.
Không cần đa lễ.
Chu Vĩnh Hồng nói xong, quay người nhìn thị vệ Hướng Hổ theo bên mình.
Hướng Hổ lập tức dâng chiếc hộp mà mình đang bưng trên tay lên.
Đương nhiên rồi, chủ yếu đều là chủ ý của mẫu thân Khế ca nhi.
Vương Tự Bảo chú ý tới một chi tiết nhỏ, đó chính là lúc nhắc tới mẫu thân Lâm Khê, biểu cảm của Chu Vĩnh Hồng hàm chứa sự sủng ái.
Điều này không khoa học nhé! Theo như nàng biết, tình cảm của vị cha chồng tương lai này của mình với Phùng thị không hề tốt mà.
Ông không hy vọng con gái nhỏ của mình được gả qua đó phải chịu đựng những người kia.
Chu Vĩnh Hổng nói:
Hai đứa nó phải tìm hiểu kỹ người và việc ở Thiều Kinh, hiểu rõ rồi thì sau này mới dễ hành sự.
Có những lời cũng không cần phải nói quá rõ, chỉ cần nói qua là được.
Vương Tự Bảo thoải mái tự nhiên bái lễ với Chu Vĩnh Hồng:
Bảo Muội bái lễ Chu thúc phụ.
Nàng và Chu Lâm Khê vẫn chưa thành thân, xưng hô trong lần đầu gặp mặt quả là khiến người ta đau đầu mà.
Từ lúc Vương Tự Bảo cùng Chu Lâm Khê vào cửa, Chu Vĩnh Hồng đã bắt đầu quan sát nàng rồi.
Thế này là sao nhỉ?
Cho dù trong lòng có nghi hoặc nhưng Vương Tự Bảo cũng không biểu hiện quá nhiều.
Chu Vĩnh Hồng mỉm cười, đưa chiếc hộp cho Vương Tự Bảo.
Bảo Muội à, đây là quà gặp mặt mà ta và mẫu thân của Khê ca nhi đặc biệt chuẩn bị cho con.
Tốt nhất là đợi tới lúc Bảo Muội mười tám tuổi.
Nhịp thở của Vương Tử Ngh9ĩa nhanh hơn bình thường.
Vừa nghe thấy câu này, Chu Vĩnh Hồng phát hỏa, trợn mắt nói:
Cái gì? Vậy không được.
Còn có điều kiện gì nữa không?
Thứ hai, sau khi hai đứa thành thân, phải sống ở Ung Đô một năm rồi mới tới Thiều Quốc.
Vương Tử Nghĩa tiếp tục ra điều kiện.
Dựa vào cái gì chứ? Vậy con trai ngốc của ta há chẳng phải sẽ thành thân ở đây sao?
Chu Vĩnh Hồng nghe xong lại càng không vui, Như thế chẳng phải tương đương với ở rể sao? Yêu cầu này mà đứa con trai ngốc của ông cũng đồng ý sao?
Chuyện này mong ông thông gia yên tâm, hai nhà chúng ta đã định thân từ lúc Khê ca nhi và Bảo Muội còn nhỏ.
Đây là chuyện của hai nhà chúng ta, chứ không phải là chuyện giữa Thiều Quốc và Ung Quốc.
Lúc chưa được phong làm Quận vương, Chu Lâm Khê đã bắt đầu đích thân tự thiết kế nhà ở rồi.
Sau khi ý chỉ sắc phong được hạ xuống thì lập tức khởi công.
Những chuyện cần làm, đứa con trai ngốc của ta đã làm tương đối cả rồi.
Tới lúc hai đứa nó thành thân, sẽ không sống ở Nhiếp Chính Vương phủ đâu.
Chu Vĩnh Hồng đích thân lên tiếng đảm bảo.
Chính là thành thân ở đây trước.
Nhưng mà Khê ca nhi vì để ăn nói với các huynh, nó nói là sau khi trở về Thiều Quốc, sẽ tổ chức đại hôn một lần nữa.
Tiểu tử ngốc kia chẳng phải vì để được danh chính ngôn thuận sống cùng Bảo Muội ở đây nên mới sảng khoái đồng ý yêu cầu này như vậy sao.
Nhưng mà cũng cần phải nói rõ với chúng trước, chúng phải ở Thiều Kinh ba đến năm năm rồi
mới được đi.
Vì sao?
Theo như Vương Tử Nghĩa biết, hậu viện của Chu Vĩnh Hồng không hề yên bình.
Thôi, một năm thì một năm vậy.
Thuận tiện ông cũng nói lên những suy nghĩ của bản thân ở nơi này.
Năm xưa lúc Chu Lâm Khê rời đi, trong lòng ông cũng không dễ chịu.
Lần này một khi cưới khuê nữ nhà người ta về, quả thực còn không biết năm nào tháng nào mới có thể để người ta về nhà mẹ đẻ nữa.
Về phần của hồi môn.
Từ lúc mới sinh ra, Vương Tự Bảo đã được Tường thị và Lý thị chuẩn bị của hồi môn rồi.
Lúc Chu Vĩnh Hồng nhìn sơ qua danh sách của hồi môn của Vương Tự Bảo mà Vương Tử Nghĩa khoe ra, thì biết đứa con trai ngốc của mình chẳng cần làm gì cả, cô vợ nhỏ của hắn cũng có thể nuôi được hắn suốt mấy đời rồi.
Chu Vĩnh Hồng cảm thấy không thể để người ta chê cười sính lễ được, cho nên ông lấy một thứ từ trong ống tay áo ra đặt trong đồ sính lễ mà Hộ bộ Thị lang của Thiều Quốc mang tới.
Đây cũng là quyết định chung của mọi người trong Hầu phủ sau khi thương lượng với nhau.
Chu Vĩnh Hồng cũng có thể hiểu.
Bảo Muội không phải là được gả tới nơi gần Ung Đô.
Tới lúc nó đến Thiều Quốc rồi, muốn về nhà mẹ đẻ thì khó khăn nhường nào? Hơn nữa, chúng ta vốn định đợi hai, ba năm nữa, tới lúc nó mười bảy, mười tám tuổi mới gả đi.
Nhưng sự nở mày nở mặt nên có thì không thể thiếu được.
Chu Lâm Khê có trạch viên năm gian ở Ung Đô, họ sẽ thu dọn nơi này để tạm thời làm tân phòng.
Ông chậm rãi lên tiếng:
8Thứ nhất, sau đại hôn tạm thời hai người sẽ không viên phòng.
Ừm, việc này ta có thể hiểu được.
Con gái của huynh còn nhỏ tuổi, không thích3 hợp để viên phòng sớm.
Chu Vĩnh Hồng cũng là người hiểu chuyện.
Vương Tử Nghĩa mở thứ đó ra nhìn, vô cùng kinh ngạc.
Thế này cũng mạnh tay quá rồi đấy.
Chỉ thấy người này có tướng mạo giống Chu Lâm Khê, chỉ là trưởng thành, vững vàng hơn Chu Lâm Khê, hơn nữa lúc giơ tay nhấc chân còn mang một cảm giác bá đạo và rất mị hoặc.
Chẳng trách cho dù là đàn ông, ông cũng có thể mê hoặc Thiều Văn để, khiển Thiều Văn để chắp tay dâng cả giang sơn.
Sau này còn phải tổ chức đại hôn một lần nữa để con gái ông có thể nở mày nở mặt ở Thiều Quốc, tránh việc bị người ở Thiều Quốc khinh thường.
Chu Vĩnh Hồng bĩu môi nói:
Thế còn được.
Cũng may không phải cả nhà đều ngốc.
Con trai ta đã nói chuyện này mấy lần rồi.
Vương Tử Nghĩa càng hài lòng hơn về chuyện này.
Vì thế ông gật đầu nói:
Tốt.
Đoán là tới lúc phu thê hai người về tới Thiều Quốc thì Quận Vương phủ nơi đó chắc là đã hoàn toàn xây xong rồi.
Vương Tử Nghĩa khá hài lòng với chuyện này.
Mười bảy tuổi thì để con gái huynh tranh thủ mang thai một đứa cháu mập mạp cho ta.
Chu Vĩnh Hồng mà không làm ăn kinh doanh thì hơi lãng phí tài năng.
Vương Tử Nghĩa cảm thấy quả thực là hai người rất ấu trĩ buồn cười.
Mười bảy, không thể sớm hơn được nữa.
Vương Tử Nghĩa xuống một giá.
Mười sáu tuổi rưỡi.
Nhưng ông còn có một yêu cầu:
Còn nữa, Hầu phủ chúng tôi không hy vọng sau này Bảo Muội sẽ lấy thân phận công chúa hòa thân để gả tới Thiều Quốc.
Chúng tôi muốn đường đường chính thức gả con gái.
Công chúa hòa thân phải gánh vác vận mệnh của quốc gia.
Tới lúc đó con trai t6a đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Vậy thì tới lúc nào ta mới có cháu bé đây?
Sao lại không được? Bản thân Khế ca nhi đã đồng ý chuyện này rồi.
Chẳng lẽ huynh muốn ép nó sao? Hơn nữa chuyện của hai đứa nhỏ bọn nó, phụ thân như huynh cũng không có quyền can thiệp quá sâu đâu.
Vương Tử Nghĩa khá là đắc ý.
Vừa nhìn ông đã sáng tỏ, cho dù không phải là tình cảm từ lúc nhỏ, đoán là con trai ngốc của mình cũng sẽ thích người ta cho xem.
Con là Bảo Muội à.
E rằng sính lễ này có thể được gọi là cả giang sơn rồi.
Buổi tối trong lúc tiệc mời khách từ phương xa tới dùng bữa, Vương Tự Bảo dày công trang điểm, lần đầu tiên nàng được gặp mặt cha chồng tương lai tướng mạo tuấn mỹ như thần tiên trong truyền thuyết của mình.
Chu Vĩnh Hồng ra sức kìm nén sự giận dữ, nói:
Ta không phản đối việc viên phòng sau tuổi cập kê, nhưng mười tám tuổi thì muộn quá.
Không được, phải mười tám tuổi.
Vương Tử Nghĩa kiên trì.
Mười sáu.
Chu Vĩnh Hồng còn cò kè mặc cả.
Sau đó, Tưởng Thái hậu và cả ngoại tổ mẫu của Vương Tự Bảo cũng đặt mua không ít.
Hơn nữa, còn có thu nhập từ đất phong lúc Vương Tự Bảo làm quận chúa và cả những tài sản tích góp bao năm nay khi hợp tác làm ăn với Vương Dụ Phổ, cộng lại nhiều vô kể.
Bây giờ vội vàng như thế này, trong lòng tất cả mọi người sẽ buồn biết bao.
Đặc biệt là phụ mẫu ta đều đã sắp bảy mươi tuổi rồi, lần này chia xa, còn chưa biết sau này còn có thể gặp mặt Bảo Muội hay không nữa.
Có thể giữ Vương Tự Bảo ở nhà một năm cũng là để cho mọi người có một quá trình thích ứng và chấp nhận.
Vương Tử Nghĩa gật đầu, coi như ngầm đồng ý.
Nhưng mà, ông thông gia, ông cũng không cần lo lắng quá.
Vì thế ông liên tục khoát tay nói:
Tiểu nha đầu con không cần quá xa cách như vậy.
Sau này chúng ta là người nhà mà.
Chu Lâm Khẽ thấy như thế cũng đủ rồi, vội vàng bước lên cầm lấy chiếc hộp trên tay Vương Tự Bảo rồi đưa cho Quyển Thư.
Nhưng mà tại sao lại phải ở đây một năm chứ? Rõ ràng là miệng nhanh hơn não, vừa nghĩ xong thì ông đã buột miệng hỏi rồi.
Vương Tử Nghĩa đem chuyện của Tưởng Thái hậu nói rõ ràng cho ông.
Sau đó hắn kéo Vương Tự Bảo ngồi xuống bên cạnh mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.