Chương 307: An ca nhi đầy tháng rồi



Nếu như ngươi có thể vượt qua thì đương nhiên có thể.

Nhưng nhắc trước là, ngươi không thể lấy thân phận tiên phong và tướng q8uân để tiến hành thạo diễn.
Cho dù như thế, An ca nhi cũng rất nổi tiếng.
Điều này khiến tiểu Vương Dung hơn ba tuổi vô cùng buồn bực.
Con cho rằng nơi Lâm Khê mất tích có thể là một trong ba nơi.
Một là ở thảo nguyên, bộ lạc nơi đó khá phân tán, cũng khá nhiều.
Sau khi nàng mặc bộ váy mới may thì xinh đẹp đi ngắm gương.
Nếu như bỏ qua vòng eo kia thì nàng phát hiện, nhìn tổng thể bản thân thì coi như việc lấy lại dáng cũng tạm chấp nhận được.
Cuối cùng Vương Tự Bảo cũng đã vượt qua được những ngày tháng ở cữ một tháng dài đằng đẵng còn khổ sở hơn cả ngồi trong nhà lao.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không dám tưởng tượng, rốt cuộc mình đã vượt qua kiếp sống bẩn thỉu một tháng không hề tắm, mười ngày mới cho gội đầu một lần như thế nào nữa.
Mà trên thực tế, lương thực hiện tại cũng không đủ để những người này qua được mùa Đông.

Thuộc hạ biết nên làm thế nào rồi.
Bây giờ Chu Lâm Khê cũng có chút hối hận lúc đầu không nghe lời khuyên can của Lữ Duyên, không nên liều lĩnh, nên đóng vững đánh chắc, đặc biệt là không nên vì để một mẻ bắt gọn đối phương mà bị đối phương dụ tới nơi đây.
Tuy hối hận nhưng nếu như bắt đầu làm lại một lần nữa thì hắn vẫn sẽ lựa chọn làm như thế.
Lúc đối mặt với Vương Tự Bảo, sắc mặt của Chu Vĩnh Hồng nghiêm túc lạ thường:
Nói cách nghĩ của con trước đi.
Đây là chuyện lớn, nhưng ông lại không cho rằng Vương Tự Bảo đang nói bừa.

Con đã từng nghiên cứu bản đồ của Man Cương.
Không có điều gì có thể khiến nữ nhân cảm thấy hạnh phúc và may mắn hơn khi nhận được sự sủng ái của phu quân mình.
Đặc biệt là thân phận hiện tại của Chu Lâm Khê không hề tầm thường, cho nên, ngay cả một tia cơ hội cũng không thể chừa cho nữ nhân khác được.
Đặc biệt là vào tháng Bảy, tháng Tám – thời điểm nóng nhất ở đây nữa.
Nàng cảm nhận được cơ thể mình bốc mùi rồi.
Bây giờ mức độ được hoan nghênh của cậu đã đạt tới thần thoại mà năm xưa Vương Tự Bảo tạo ra rồi.
Đương nhiên, xét về số lượng người hoan nghênh thì
bánh bao nhỏ
mãi không thể bằng nàng.
Về điểm này, hai mẹ con họ đặc biệt nhất trí.
Lúc nam nhân ngoại tình, nữ nhân sẽ luôn quen với việc bán thán đối phương, mà chưa bao giờ tìm nguyên nhân từ phía mình.
Có nữ nhân cũng luôn nghĩ là lẽ đương nhiên, cảm thấy đối phương nên đối xử tốt với mình.
Thật không nghĩ tới, bản thân mình không cố gắng, trước sau cứ luôn giậm chân tại chỗ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ khiến tình cảm của đối phương dành cho mình bị mai một đi.
Nàng còn hơi ngại khi người khác lại gần mình.
Vì vậy sau khi được bỏ lệnh cấm, việc đầu tiên mà Vương Tự Bảo phải làm đó là tắm rửa, gội đầu thật là sảng khoái.
Chỉ có những lúc Lâm Uyển Yên không có ở đây, hoặc là bà có điều gì không hiểu thì mới nhúng tay vào.
Thay vào đó bà cứ chăm sóc con gái bảo bối của mình cho tốt, để nàng có thể nhanh chóng lấy lại vóc dáng.
Đồng thời, cũng truyền đạt cho Vương Tự Bảo không ít những kinh nghiệm tâm đặc để giảm béo sau sinh.
Phải biết rằng, ở nơi này cho dù bản thân nữ nhân có mạnh mẽ tới đâu thì chỗ dựa quan trọng cả đời của nữ nhân vẫn là phu quân của mình.
Lúc không có việc gì thì bảo họ tìm thức ăn.
Lương thực hiện tại của họ còn cần giữ tới để qua Đông.
Quyển Cầm quỳ một gối xuống, chắp tay nói:
Tham kiến chủ tử!
Chu Lâm Khê khoát tay:
Đứng dậy đi.

Ta chủ tử!

Hai ngày này trong Thiều quân có không ít người gây sự, bản vương quyết định bắt đầu từ ngày mai để bọn họ bắt đầu tiến hành thạo diễn.
Những người được phân vào đội ngũ của ngươi, không cần phải thủ hạ lưu tình với họ, nên luyện thể nào thì cứ luyện như vậy, nên xử phạt thế nào thì cứ xử phạt như vậy.
Chu Lâm Khê dừng một lát rồi lại nói vô cùng nghiêm túc:
Ngoài ra, tăng cường luyện tập sinh tồn dã ngoại của họ.
Rất có khả năng lúc đi tìm các bộ lạc phân tán khắp nơi mà Lâm Khê đã bị mất dấu vết.

Ta cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng nếu như thế thì chúng ta cũng nên nhận được tin Lâm Khê tấn công bộ lạc nào đó mới đúng.
Nhưng trên thực tế lại không có.
Chu Vĩnh Hồng bác bỏ ý kiến này.
Sao lại nhiều người bảo cậu phải nhường nhịn An ca nhi vậy chứ? An ca nhi còn nhỏ như thế lại không thể ăn gì, sao khi cậu cầm một miếng bánh ngọt mà còn có người hỏi cậu đã đưa cho biểu đệ ăn chưa vậy chứ! Vương Tự Bảo nhìn thấy đám người đó bắt nạt Vương Dung thì cũng cảm thấy có lỗi.
Vì thế, nàng đối tốt với Vương Dung gấp đôi.
Một khi người được chọn ra, ngươi chỉ có thể là một tiểu binh bình thường.
Tất cả đều phải3 nghe theo mệnh lệnh chỉ bảo của chủ soái Hộ Bảo quản và Tiềm Long vệ.
Chu Lâm Khê nhìn Lý Đại Quy, nhướng mày nói:
Ngươi có thể làm9 được điều này?

Nghĩ tới Chu Lâm Khê, Vương Tự Bảo lại cảm thấy không ổn rồi.
Bây giờ nàng đã hết ngày ở cữ, cũng là lúc chuẩn bị đi tìm phu quân bị mất tích của mình rồi.
Hai người phụ nữ không hay biết chuyện mỗi ngày đều đắm chìm trong niềm vui chăm sóc trẻ sơ sinh.
Đặc biệt là tổ mẫu của đứa bé, như thể đang muốn bù lại vì đã bỏ lỡ niềm vui được chăm sóc Chu Lâm Khê năm xưa, bà cắm rễ mãi ở Thiều Vương phủ.
Lúc muốn ăn sữa hoặc là tiểu tiện, đại tiện đều rất ít khóc.
Mọi người trong nhà đều đặc biệt thích cậu.
Thực tế chứng minh, tuy sinh non nhưng đứa bé An ca nhi này lại đặc biệt dễ nuôi.
Yêu cầu của cậu về nguồn sữa không hề cao, cho nên chỉ cần có khẩu phần ăn, cậu đều sẽ ăn rất hăng hái.
Chu Lâm Khê lấy Tiểu Tượng trong bao tiền ra rồi lại cẩn thận vuốt ve, nhìn hết lần này đến lần khác.
Đoán là lần này, Tiểu Tượng này cần phải thêm một đứa bé đáng yêu nữa rồi.
Điều duy nhất khiến nàng không thể yên tâm đó là
bánh bao nhỏ
của mình.
An ca nhi là một đứa bé đặc biệt thích cười, cũng là một đứa bé đặc biệt khiến người ta yên tâm.
Còn nữa, dù sao thì cơ thể của đứa nhóc vẫn không bằng với đứa trẻ sinh đủ tháng.
Cho nên cuối cùng chỉ có hai gia đình họ ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Vương Tự Bảo cũng hy vọng Lâm Khê tuyệt đối đừng có xông vào nơi đó.
Nếu thật sự như vậy, đừng nói là mình đi cứu người, mà không nhốt mình vào trong đó là tốt lắm rồi.
Cứ như vậy, lúc tổ phụ của đứa bé nghỉ ngơi cũng sẽ tới Thiệu Vương phủ.
Hằng ngày lúc trời còn chưa sáng, Lâm Uyển Yên thể nào cũng tới thăm đứa cháu trai bé bỏng của mình rồi.
Không mệt đến mức kêu cha gọi mẹ đã là tốt lắm rồi.
Sau khi mấy người này hứng khởi rời đi, Chu Lâm Khê cho gọi Quyển Cầm tới.

Vậy một nơi có khả năng khác đó là sa mạc Sa Trì.
Nơi đó bão cát cực lớn, khó phân biệt phương hướng.
Trong đó việc chăm sóc tốt hay xấu dung mạo và vóc dáng của bản thân nữ nhân cũng sẽ trở thành điều then chốt trong hôn nhân sau này.
Tuy không phải là tuyệt đối nhưng chăm sóc hợp lý dung mạo và vóc dáng chắc chắn sẽ thêm điểm cho bản thân.
Hơn nữa nơi đó bao la bát ngát như vậy, căn bản không có cách nào để đi cứu người.
Chỉ đành dựa vào thiên mệnh rồi.
Tuy rất nhiều người muốn mượn cơ hội này để tặng quà cho Chu Vĩnh Hồng và Vương Tự Bảo, nhưng mà Chu Vĩnh Hằng vẫn quyết định, trước khi có tin tức của Chu Lâm Khê thì miễn được yến tiệc nào thì cứ miễn.
Hơn nữa về phía nữ quyền, Lâm Uyển Yên không tiện lộ diện, Vương Tự Bảo vừa hết tháng ở cữ cũng không tiện ra ngoài chào hỏi mọi người.
Do đó, cậu cũng đã gia nhập vào đội ngũ người hâm mộ trung thành của Vương Tự Bảo trong vô thức.

Phụ thân à, con muốn dẫn Hộ Bảo quân đi tìm Lâm Khê.
Vương Tự Bảo nhìn thấy Chu Vĩnh Hồng liền thành khẩn thỉnh cầu.
Mang thai không những hủy hoại dung nhan mà còn càng hủy đi vóc dáng.
Có biết bao nữ nhân chính là bởi vì sau khi mang thai mà bị phu quân của mình ghét bỏ.
Có gì ngon, có gì vui, có gì dùng thích thì nàng đều bảo người tặng cho Vương Dung.
Điều này khiến tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của Vương Dung được bù đắp rất lớn.
Hơn nữa mỗi bữa còn ăn không ít.
Dường như đứa bé này biết mình vốn sinh ra đã kém cỏi, nhất định phải tăng cường bồi bổ cho ngày sau vậy.
Nhưng nếu như Khê ca nhi thật sự mất phương hướng ở nơi đó thì lành ít dữ nhiều rồi.
Đây là chỗ Chu Vĩnh Hồng không hy vọng nhất.
Một khi mất phương hướng ở sa mạc thì cho dù bên cạnh có thức ăn, nhưng không có nguồn nước cũng sẽ phải chết.
Tới khi Vương Tự Bảo được đám người Lương Thần đưa từ trong thùng nước ra, làn da trên dưới khắp người nàng được nước bào cho trắng rồi, hơn nữa còn bị nhăn.
Thùng nước này càng khiến nàng phải gọi người thay thùng này tới thùng khác.
Cậu ngày một lớn lên, cơ thể cũng ngày một chắc chắn hơn.
Tới ngày cậu đầy một tháng, đã gần như giống với những đứa trẻ sinh ra bình thường rồi.
Còn muốn đích thân làm mọi chuyện nữa.
Trái tim của người làm mẹ là Vương Tự Bảo cũng rất rộng lớn, có thể để nàng giảm bớt lo toan, ngủ thêm giấc, nàng vẫn rất vui mừng.
Chu Lâm Khê đồng ý vô cùng sảng khoái:
Được, chỉ cần các ngươi có thể thuận lợi vượt qua vòng tuyển chọn, bản vương đều cho phép.
Chu Lâm Khê rất hài lòng với chủ ý mà mình nghĩ ra.
Đoán là tới mấy ngày sau, khi những binh sĩ này huấn luyện xong, sẽ không còn ai có thời gian rảnh rỗi để gây sự nữa.
Bởi vậy, sau khi lấy lại được một chút vóc dáng, Vương Tự Bảo bắt đầu quản miệng mình lại, đồng thời cũng bắt đầu tiến hành tập luyện một số bài tập nhẹ nhàng dành cho hậu sản.
Trái ngược với mẫu thân đang tiết chế chuyện ăn uống là em bé sơ sinh An ca nhi.
Phía Thiều Vương phủ bởi vì sau khi có An ca nhi, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Chủ yếu là bởi vì tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của An ca nhi còn chưa biết phụ thân của đứa bé đã mất tích gần hai tháng.
Những người bước vào đó, mà không có mấy người mất tích thì mới khiến người ta cảm thấy bất ngờ đấy?
Nghe thấy Vương Tự Bảo phân tích như vậy, Chu Vĩnh Hồng nhếch khóe miệng.
Tới sa mạc Sa Trì không mất tích thì không đúng à? Vương Tự Bảo không hề để ý tới việc cha chồng nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh, nàng tiếp tục nói:
Nếu người của chúng ta không có người dẫn đường thì càng dễ bị mất phương hướng.

Ừm, con nói đúng.
Cho nên vào lúc này, Vương Tự Bảo thầm chúc mừng mấy tháng mình mang thai trở nên xấu xí thì Chu Lâm Khê không ở bên cạnh.
Nên dù hắn có muốn ghét bỏ cũng không có cơ hội này.
Mẫu thân Tướng thị của nàng dù gì cũng đã có tuổi rồi, cho nên Vương Tự Bảo cũng vui lòng để mẫu thân mình bớt lo lắng một chút.
Tường thì cũng nghĩ thoáng, cháu trai thì mình có cả đoàn, vẫn là cố gắng không nên tranh giành với Lâm Uyển Yên mới chỉ có một đứa cháu trai này.

Được được, mạt tướng nhất định có thể làm được.
Lý Đại Quy gật đầu liên tục không ngừng.
Chu Lâm Kh6ê khẽ gật đầu nói:
Tốt, bản vương cho phép.

Vương gia, mạt tướng cũng muốn cùng đi thao diễn.

Mạt tướng cũng muốn.
Mấy người còn5 lại thấy Lý Đại Quy được gia nhập vào huấn luyện đặc biệt như mong muốn, nên cũng đều tranh nhau thỉnh cầu.
Vương Tự Bảo lại tiếp tục nói tới nơi có khả năng thứ ba.


Nơi cuối cùng đó chính là rừng rậm Mê Huyễn.

Theo truyền thuyết, chỉ cần người bước vào trong đó thì cho tới bây giờ vẫn chưa có một người có thể bước ra được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.