Chương 308: Mong muốn tìm phu qu n
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2355 chữ
- 2022-02-06 09:12:39
Vương Tự Bảo lại nói:
Nhưng mà Lâm Khê bọn họ có ít nhất năm vạn binh mã, sao không thể không ứng phó được với cái gọi là độc trùng và dã thú được ch8ứ.
Cho nên, con cảm thấy nếu như Lâm Khê đi vào trong đó, chắc là vì nguyên nhân khác mới bị vây hãm.
Nàng thật sự khẳng định năm vạn binh m3ã gặp phải cái gọi là độc trùng, dã thú cũng không sợ sao? Nha đầu này thật sự rất lạc quan! Chu Vĩnh Hồng nhìn Vương Tự Bảo lạc quan, gật đầu nói:
9Mấy nơi này, ta cũng nghiêng về rừng rậm Mê Huyễn hơn.
Con cảm thấy vẫn có một vấn đề quan trọng nữa.
Là vấn đề gì?
Vương Tự Bảo nói:
Tại sao L6âm Khê lại mạo hiểm như thế? Người cũng biết, Lâm Khê tuyệt đối không phải là kiểu người làm việc xốc nổi, không dùng não.
Hơn nữa con luyện võ quanh năm, cơ thể khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Bây giờ cũng đã hồi phục cơ bản rồi.
Vương Tự Bảo dừng một lát rồi vội vàng nói:
Hơn nữa phụ thân à, bây giờ đã là tháng Tám rồi, không bao lâu nữa thì vào Đông, con sợ con đi muộn thì Lâm Khế bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Thấy Chu Vĩnh Hồng do dự, Vương Tự Bảo kiên định nói:
Nếu như Lâm Khê thật sự xảy ra bất trắc gì thì con cũng sẽ không sống một mình.
Bây giờ nàng thậm chí đã có thể hiểu được sự tiếc nuối của bà bà khi năm xưa sinh ra Lâm Khê nhưng không thể đích thân chăm sóc.
Sau khi Vương Tự Bảo rời khỏi chỗ của Chu Vĩnh Hồng thì bắt đầu sắp xếp Lương Thần, Mỹ Cảnh mấy người khua chuông gõ mõ chuẩn bị gói hành lý.
Lâm Uyển Yên cũng không xác định được nếu như lúc đầu biết con trai mình gặp chuyện, liệu bà có quyết định giữ người mẹ hay không nữa.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà cảm thấy mình sẽ vẫn lựa chọn giữ lại Vương Tự Bảo.
Ngoài ra, tên nhóc đó cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình con.
Tiểu Thiểm vừa mới ra đời không lâu thì đã uống máu tươi của Vương Tự Bảo, do đó nó có tình cảm mẫu tử với Vương Tự Bảo, cho nên giữa Vương Tự Bảo và Tiểu Thiểm đã có cảm ứng đặc biệt.
Ngoài ra, An ca nhi có bà bà và mẫu thân con chăm sóc là được.
Cho nên, bọn họ không thể không chuẩn bị đầy đủ đồ đạc các thứ.
Đặc biệt là đủ loại thuốc giải độc, mỗi người đều phải mang theo tùy thân, dùng lúc nguy cấp.
Chính là bởi vì Chu Vĩnh Hồng nắm quyền quả thực là danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên cho tới bây giờ, đã có rất nhiều người dùng danh nghĩa phò trợ chính tông Thiều Quốc mà gây loạn.
Tuy thế lực của những người đó cũng không mạnh lắm nhưng mà lâu ngày thì sẽ phát triển, ắt sẽ tạo thành nguy hiểm không thể nói trước cho Thiều Quốc.
Dù sao lúc đầu vẫn chưa có đứa cháu trai đáng yêu như thế này, Vương Tự Bảo mới là người có tình cảm với bà đang sống trước mắt.
Vì chuyện của Lâm Khê mà Lâm Uyển Yên còn khóc to một hồi lâu.
Bây giờ nghe Vương Tự Bảo nói như thế, ông cũng biết sợ rằng đây không chỉ là chủ ý của một mình Vương Tự Bảo.
Sợ rằng thông gia của ông cũng đã biết rõ hoặc là bọn họ đã nhắc chuyện này cũng nên.
Con cũng không cần phải đợi huynh ấy đi dẹp loạn, con chỉ cần tiền tài của một vài nhà là đủ rồi.
Vương Tự Bảo nhấn mạnh:
Phụ thân à, con là đi thăm binh, chứ không phải đi phát quân lương.
Đúng đúng.
Xem đầu óc của ta kìa, sao ngay cả chuyện này cũng không nghĩ tới chứ.
Nói xong câu này, Chu Vĩnh Hồng lại nói vô cùng nghiêm túc:
Được rồi, nếu như con đều đã nghĩ kỹ cả rồi, vậy thì ta cũng không ngăn cản con nữa.
Nhưng cho dù tới lúc nào, trái tim Trình Phác Du đối với Vương Tự Bảo vẫn trước sau như một.
Tuy biết rõ có những chuyện là không thể, nhưng mà hắn bằng lòng chôn chặt thứ tình cảm đó vào tận sâu nơi đáy lòng, lúc không có việc gì sẽ gặm nhấm, một mình vui vẻ là được rồi.
Chu Vĩnh Hồng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Được rồi, con có thể đi.
Nhưng dù sao vẫn phải có lý do chính đáng mới được.
Vương Tự Bảo lập tức nói:
Cái này con đã nghĩ kỹ rồi, thăm binh ạ!
Con lấy gì để thăm hỏi? Hay là dùng của hồi môn của con đấy? Con phải biết bây giờ còn chưa tới cuối Thu đầu Đông, thuế thu của Hộ bộ còn chưa được thu, ngoài ra cũng vẫn chưa phải lúc để tăng lương bổng.
Lần này chàng ấy m5ất tích chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Con nghĩ, một khi con tìm được nguyên nhân này, thì càng có thể xác định rốt cuộc Lâm Khê bị mất tích ở đâu.
Cho dù con xác định được nơi Khê ca nhi mất tích, vậy còn có cách gì để cứu Khê ca nhi?
Chu Vĩnh Hồng hỏi.
Theo lý mà nói, với năng lực và chức vị ở Ung Quốc của Vương Dụ Trạch, thì phong hắn làm sinh bộ Thượng thư cũng không quá.
Vừa hay mấy ngày trước Bình bộ Thượng thư bởi vì chuyện của Vương Tự Bảo mà đã bị cách chức, vị trí này đang bị để trống.
Nhưng mà bây giờ Vương Dụ Tuần đã là quan văn, thậm chí là đứng đầu bách quan, nếu như lại để Vương Dụ Trạch làm một tinh bộ Thượng thư nữa, vậy há chẳng phải lão vương gia đã bỏ vào trong túi mình cả hai mảng văn, võ hay sao? Tuy trước mắt vẫn chưa phải lúc phòng bị cả nhà họ, nhưng mà lòng người sẽ càng ngày càng lớn, chuyện của tương lai ai có thể nói trước được chứ.
Cho nên vẫn là cố gắng hết mức để tránh chuyện như thế là tốt nhất.
Vậy mấy ngày nữa đợi con và Đại ca con đều chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta sẽ cùng xuất phát vậy.
Trên đường cũng coi như có người săn sóc, như thể nhà thông gia cũng có thể yên tâm hơn.
Vâng.
Hơn nữa còn phải tới nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Nhà ngoại và bà bà con cũng không yên tâm đầu!
Chu Vĩnh Hổng không khỏi lo lắng.
Cho nên lần này, Hộ bộ không thể xuất số tiền này được.
Cứ phải dùng tới của hồi môn của con dâu, nói ra ngoài cũng không phải là rất dễ nghe mà! Vương Tự Bảo cười hì hì nói:
Lần này không dùng của hồi môn của con, cũng không cần quốc khố xuất ngân lượng.
Con đã nghĩ kỹ cả rồi, con đường con đi lần này không phải có rất nhiều người nhân dịp hỗn loạn để chiếm núi xưng vương đó sao, chúng ta dùng tiến của họ là được rồi.
Tuy Chu Vĩnh Hồng không xưng để nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, giang sơn này đã coi như đã đổi chủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Hộ Bảo quản được đích thân Vương Tự Bảo dẫn dắt.
Nói ra thì chủ tử này mới là chủ tử thật sự của họ.
Sau đó, Vương Tự Bảo bèn nhét An ca nhi vào trong lòng bà, vô cùng trịnh trọng bảo bà thay nàng chăm sóc cho An ca nhi thật tốt, lúc này Lâm Uyển Yên mới ngừng khóc, bà lấy lại tinh thần, tập trung vào việc chăm sóc An ca nhi.
Cuối cùng, Vương Tự Bảo lại quan tâm tới tình hình học tập của Vương Hử và Tiêu Ngọc Lâm, và cả chức vụ mà sau này mấy người này định dấn thân nữa.
Vừa hay con còn muốn sắp xếp một số chuyên cần phải làm ở Chiêm Sự phủ nữa.
Ngoài ra, cũng muốn đợi mặt mẫu thân mờ sẹo đã con mới có thể đi.
Vương Tự Bảo nháy đôi mắt to, dò hỏi:
Phụ thân à, người đồng ý rồi phải không?
Chu Vĩnh Hồng liếc Vương Tự Bảo một cái, bĩu môi nói:
Nếu như ta không cho phép, có phải con định không đứng lên không vậy?
Vương Tự Bảo nói một cách vô tội:
Sao có thể chứ, nên đứng thì vẫn phải đứng lên.
Con hoàn toàn có thể lén đi mà.
Không đợi nói xong, nàng đã đứng lên rồi.
Cho dù túi cỏ thơm Vọng Nguyệt trên người Lâm Khê bị mất mùi, thì giữa Tiểu Thiểm và Tiểu Điện cũng có cảm ứng đặc biệt có thể tìm thấy đối phương.
Cho nên con muốn thông qua cách này thử xem sao.
Mấy ngày trước, Tiêu Tuấn Đình đã tới tìm hẳn.
Tuy hai người không thể là đôi vợ chồng hòa hợp, nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa bao nhiêu năm, đều đã trải qua một việc trọng đại như vậy, cho nên có những chuyện nên buông bỏ thì vẫn phải học cách buông bỏ,
Lần này đám người bọn họ không phải ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bọn họ phải đi Tân Cương.
Nơi đó có thể nói có biết bao nguy hiểm còn không biết trước được.
Còn nữa, mấy ngày còn lại, con cũng muốn ở bên cạnh An ca nhi thật tốt.
Cứ nhắc tới An ca nhi là tâm trạng của Vương Tự Bảo lại kém đi.
Nếu như có thể, nàng cũng muốn nhìn thấy An ca nhi lớn lên từng ngày.
Do đó, cũng biết được nguyên nhân Vương Tự Bảo sinh non, hay là lúc đó Chu Vĩnh Hồng do dự không quyết, và cả lúc đầu Vương Tự Bảo muốn giữ đứa trẻ.
Điều này khiến hai người đều sụt sịt không thôi.
Nếu như con đã nói tới vấn đề này, đoán là con cũng đã chọn được người được cử đi để tiêu diệt loạn tặc rồi chứ?
Đương nhiên đã chọn cả rồi, chính là Đại ca con, Vương Dụ Trạch.
Nói tới Đại ca nhà mình, Vương Tự Bảo không tự chủ được mà ưỡn ngực lên.
Trong mắt nàng, Đại ca nàng là một đại anh hùng mà khắp thiên hạ không ai có thể địch lại được.
Chu Vĩnh Hồng không thể giấu được Tưởng thị và Lâm Uyển Yên chuyện Vương Tự Bảo phải rời khỏi đây.
Cho nên cuối cùng, hai người này cũng biết chuyện Chu Lâm Khê mất tích.
Cho nên ai nấy đều mang theo sự háo hức, kích động, muốn biểu hiện thật tốt.
Trong đó đặc biệt là Trình Phác Du.
Thể nào cũng không thể để con dâu đi một cách mù quáng như thể được.
Vương Tự Bảo trả lời:
Thứ nhất, trên người Lâm Khê có túi cỏ thơm Vọng Nguyệt mà con đã đưa cho chàng ấy.
Phụ thân à, giữa con và Tiểu Thiểm cũng có cảm ứng đặc biệt.
Một khi Tiểu Thiểm tìm được Lâm Khê, nó mới có thể dựa vào mùi trên cơ thể con để tìm ra con.
Chỉ cần con dẫn theo Tiểu Thiểm, Tiểu Thiểm có thể thông qua mùi mà tìm được Lâm Khê.
Thứ hai, bên cạnh Lâm Khê cũng có Tiểu Điện.
Như thế cũng tốt, cứ để Vương Dụ Trạch ra ngoài kiếm một số quan công không lớn cũng chẳng nhỏ kia, để cho hắn có thể đứng vững ở Thiểu Quốc.
Đợi sau này lại giao phó nhiệm vụ quan trọng, người khác cũng sẽ không thể không phục.
Vương Tự Bảo gật đầu nói:
Đúng, chính là tiêu diệt loạn tặc.
Chẳng lẽ còn phải giữ những người đó lại để chúng lớn mạnh hay sao?
Trước mắt mọi người đều dồn sự chú ý vào nguy hiểm từ phía Định Quốc, thật sự là không nghĩ tới việc phải tiêu diệt loạn tặc.
Cho nên, nhân lúc những người này còn chưa phát triển, vẫn chưa liên hợp với nhau thì nên giải quyết nhanh chóng, phải tiêu diệt triệt để những người đó mới được.
Ý con là tiêu diệt loạn tặc?
Chu Vĩnh Hồng đã đoán được mục đích của Vương Tự Bảo.
Vậy để người khác dẫn chồn con đó của con đi không được sao? Con cũng biết, An ca nhi quá nhỏ, bây giờ nó vẫn rất cần con chăm sóc.
Ngoài ra, con vốn đã gặp đại nạn lúc sinh An ca nhi, bây giờ cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục, không phù hợp để đi xa.
Cũng coi như là một cách điều hòa khá ổn trước mắt.
Vậy Đại ca con cũng không thể lập tức tiêu diệt tất cả phản quân, thổ phỉ được! Con có thể đợi được sao?
Đây coi như là ông đã ngầm chấp nhận chuyện phải Vương Dụ Trạch đi tiêu diệt loạn tặc rồi.
Cho nên...
Nói tới đây, Vương Tự Bảo quỳ xuống,
Cho nên, khẩn cầu phụ thân có thể đồng ý để con đi cứu Lâm Khê.
Vương Tự Bảo quỳ xuống khiến Chu Vĩnh Hồng sợ hết hồn, ông vội nói:
Đứa trẻ này, đất lạnh, mau đứng lên.
Cũng không biết Khê ca nhi nhà chúng ta đã tích đức ở kiếp nào mới có thể cưới được con nữa.
Nhưng đây quả thực cũng là một vấn đề.
Lâu dần còn không biết đám người đó sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Đương nhiên, nếu như Chu Lâm Khê có mặt ở đây, nàng cũng cảm thấy Chu Lâm Khê có thể.
Nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Chu Vĩnh Hồng rơi vào trầm tư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.