Chương 316: Dò đường


Đối với tình trạng hiện tại mà nói, loại lau người này còn dễ hơn gội đầu nhiều.

Mái tóc cực dài gần đến đầu gối kh8i gội đã rất tốn công, để cho tóc khô cũng không dễ dàng gì.

Cuối cùng mấy người phải dùng nội lực, lại ngồi trước3 chậu than hơ mới có thể làm cho tóc khô.
Việc này có lẽ do Vương Tự Bảo không quen thuộc địa hình nên vẽ sai một số chỗ, cũng có thể là do Vân Đóa diễn tả không rõ gây ra.
Nhưng tổng thể mà nói Vân Đóa không hề nói dối.
Vương Tự Bảo quyết định lấy nơi bọn họ dừng chân làm đại bản doanh, để lại một số người phụ trách trông coi ngựa, xe cộ và một số vật tư.
Về mặt của Vương Tự Bảo lại nghiêm túc nói:
Chúng ta đi theo phía sau cần chú ý vẫn phải dùng dây thừng thô để đi một mạch thẳng vào trong.
Nhất định nhớ kỹ phải nhìn dây thừng, đánh dấu cẩn thận, trong quá trình này nhất định không thể có sai sót gì, nếu không chúng ta không những phó công nhọc sức mà còn có thể bị lạc.
Xem ra Vương Tự Bảo đã hiểu được sự lợi hại của kẻ đầu sỏ vây hãm Chu Lâm Khê rồi.

Rõ.
Hằng ngày Vương Tự Bảo vẫn không hề nhàm chán mà sai người đi lại trên con đường đó, xem có thể tự do ra vào nơi đây hay không, thuận tiện xem dây thừng và ký hiệu có còn hay không.
Ngoài ra, cũng cách một đoạn đường sẽ cử một người đứng canh gác, để tránh việc các dây thừng đó bị dã thú cắn gặm.
Đương nhiên nàng càng cẩn thận vẽ lại toàn bộ đường đi, để ngừa vạn nhất.
Nhìn thấy tuyến đường quanh co ngoằn ngoèo Tiểu Thiểm để lại, Vương Tự Bảo lòng có cảm giác, lấy giấy và than trong hầu bao ra vẽ lại.
Hiện giờ xem ra, biện pháp này tuy rằng ngốc nghếch nhưng quả thực khả thi.
Lần này có Tiểu Thiểm giúp đỡ, tiết kiệm được không ít thời gian, bọn họ tiến đã tiến vào sâu bên trong ước chừng được tám trăm mét.
Cho nên vẫn phải ta đi mới được.

Vậy thuộc hạ nhất định cần phải đi theo.
Ngoài ra, người nhất định phải mặc nhiều quần áo, chú ý giữ ẩm, nhất định đừng để bị lạnh.
Nếu như có thể để cho chúng thuộc hạ làm thì người để chúng thuộc hạ làm, đừng việc gì cũng đích thân ra tay.
Thuộc hạ sẽ nhớ kỹ.

Cứ cách năm mươi mét sẽ để một người ở lại tại chỗ trống dây thừng và làm công việc tiếp ứng.
Nhưng nhớ kỹ không thể ngoan ngoãn đứng một chỗ, nếu không người có thể sẽ bị đông cứng lại.
Nên hoạt động thì hoạt động, nên nhóm lửa sưởi ấm thì nhóm lửa sưởi ấm.

Rõ, chúng thuộc hạ đã hiểu.

Những người còn lại cho đến ngày hôm sau lên đường, đóng quân ở vùng gần với chỗ sâu trong rừng rậm Mê Huyễn nhất.
Sau này bọn họ sẽ từ đó dò đường vào sâu bên trong.
Đến ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của mấy người Trình Phác Du, bọn họ dựa vào những ký hiệu ngày hôm trước để lại tìm được địa điểm đã tính trước, chặt một số cây cối ở đó để tiến hành đóng quân.
Chờ đến khi đi đến đường cụt, Vương Tự Bảo sẽ để Tiểu Thiểm giúp tìm đường.
Sau khi tìm được, lại vẽ ra, lại cũng phân tích với hai người kia.
Sử dụng phương pháp luân phiên như vậy, bọn họ từng chút tiến gần đến chỗ sâu trong rừng rậm Mê Huyền.
Người chỉ phụ trách trông chừng sủng vật của người là được.
Thấy Vương Tự Bảo kiên quyết, Phong Tuyết cũng đành phải tuân theo.
Vương Tự Bảo cười gật đầu nói:
Ta sẽ chú ý, cũng sẽ cố gắng không gây phiền phức cho các ngươi.
Nhưng các ngươi cũng phải chú ý đến cơ thể mới được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tự Bảo mệt mỏi, để xốc lại tinh thần của bản thân, nàng dùng nước lạnh rửa mặt.
Sau đó mặc lên người áo dài bông dày cộm, bên ngoài khoác áo choàng ngân hổ, chân đi giày da hươu xuất hiện trước mặt mọi người.

Phong Tuyết.

Có thuộc hạ.

Cuối cùng hai người thật sự cũng tìm được ra quy luật của trận pháp.
Cứ như vậy, trước khi bước vào trận pháp mới, dựa trên quy luật này bọn họ lại có thể tiến sâu hơn vào trong rừng rậm Mê Huyễn không ít.
Mấy ngày nay Tiểu Thiểm cũng nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục thể lực.

Ngươi phái một trăm người đi trước thăm dò theo bản đồ tuyến đường mà ta vẽ cho ngươi.
Nhớ rõ, phải theo sát nhau, không được sai một bước.

Rõ, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay.

Thống lĩnh, ta muốn đích thân dẫn đội đi thăm dò.
Người nói là Trình Phác Du.
Hắn vẫn luôn muốn biểu hiện nhưng suốt dọc đường quá yên ổn, đều không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Trong Hộ Bảo Quân lớp lớp người tài ba xuất hiện, trong đó có hai người am hiểu về phá trận pháp.
Lần này, Phong Tuyết cố ý sắp xếp bọn họ đi cùng Trình Phác Du.
Một khi lạc đường, bởi vì chỉ đang ở bên ngoài, bọn họ vẫn có thể kịp thời đỉa.
Đến buổi tối, Vương Tự Bảo trăn trở, khó ngủ.
Đã qua thời gian l9âu như vậy rồi, mùi hương của hoa vọng nguyệt chắc chắn đã tan hết.
Hiện giờ chỉ có thể dựa vào cảm ứng giữa Tiểu 6Thiểm và Tiểu Điện mới được.
Buổi tối, Vương Tự Bảo gọi mấy người tâm phúc của nàng và bàn bạc với bọn họ:
Ngày mai, ta định sẽ mang Tiểu Thiểm đi dò đường thử xem.

Không được, chủ tử.
Vẫn là để chúng thuộc hạ đi dò đường thôi.
Phong Tuyết lập tức tiến lên ngăn cản.
Nếu Thiều cương còn chưa tìm ra, Thiều vương phi lại mất tích thì sẽ thành phiền phức lớn.
Nó không dựa vào mắt để tìm đường mà dựa vào khứu giác.
Điều này sẽ không dễ bị trận pháp mê hoặc.
Sau khi mấy lần thử, Tiểu Thiểm đã tìm ra một con đường chính xác.
Quá trình chờ đợi này cực kỳ lâu.
Nhưng cũng may trước khi trời tối, một trăm người bọn họ đều toàn vẹn không tổn hao gì đi ra khỏi rừng.
Trừ một số chỗ rất nhỏ có chút sai lệch ra, còn lại đều chính xác.
Phong Tuyết gật đầu,
Được, Phong Vũ ngươi đích thân chọn ra một trăm người đi thăm dò.
Nhớ phải cẩn thận.

Rõ, thống lĩnh.

Trình Phác Du, đừng quên mang theo dây thừng thô mà chúng ta chuẩn bị từ trước, nếu như người lạc đường, nhớ tìm dây thừng thô để quay về.
Cho dù Trình Phác Du vào Hộ Bảo Quân đã đổi tên thành Phong Vũ, nhưng Vương Tự Bảo vẫn quen gọi tên của hắn.
Trình Phác Du nhìn Vương Tự Bảo cười gật đầu nói

, sau đó quay người rời đi.
Vương Tự Bảo căn dặn hết những thứ mà nàng có thể nghĩ ra.
Không cần nghĩ cũng biết nàng xem trọng việc này đến thế nào.
Sau khi quay về lều trại của mình, mấy người Lương Thần đều không đồng ý để Vương Tự Bảo tự mình đi mạo hiểm.
Nên mặc nhiều y phục thì mặc thêm.
Nhớ kỹ, các ngươi mới là đội quân chủ lực.

Rõ, chúng thuộc hạ hiểu.


Ngày mai ta sẽ buộc một sợi tơ bằng tắm nhỏ dài vào y phục Tiểu Thiểm đang mặc, để Tiểu Thiểm đi phía trước dẫn đường.
Thật sự là cơ thể của Tiểu Thiểm quá nhỏ, không thể dùng loại dây thừng thô để buộc, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của nó.
Nhưng bọn họ cũng biết, Tiểu Thiểm một khi lạc đường, chỉ có thông qua cảm ứng với chủ tử các nàng mới có thể tìm được đường trở về.
Cho nên Vương Tự Bảo nhất định phải đi.
Cuối cùng Lương Thần bị Vương Tự Bảo để lại trấn thủ, còn những người còn lại đều đi dò đường cùng Vương Tự Bảo.
Vì để an toàn đạt được mục đích, Vương Tự Bảo sai người đi theo dây thừng ra phía ngoài rừng rậm Mê Huyễn một lần, xem có thể tìm ra đại bản doanh của bọn họ ở bên ngoài hay không.
Kết quả cực kỳ tốt, dựa theo phương pháp này quả thực có thể tự do ra vào rừng rậm Mê Huyễn, điều này khiến mấy người Vương Tự Bảo yên tâm hơn rất nhiều.
Buổi tối lúc mọi người quay về nghỉ ngơi, Vương Tự Bảo để hai người am hiểu phá trận kia cùng tham mưu về hình vẽ đường mà Tiểu Thiểm đi lúc dò đường.
Vương Tự Bảo cười nói:
Các ngươi yên tâm, ta cũng không đi một mình, không phải còn mang theo các ngươi đi sao.

Vậy cũng rất nguy hiểm.
Hay là để thủ hạ dẫn sủng vật của người đi thử xem?
Phong Tuyết đề nghị.
Vương Tự Bảo vuốt ve lưng Tiểu Thiểm:
Nó ấy à, chắc chắn không nghe người sai khiến.
Thẳng đến nửa tháng sau, Tiểu Thiểm đột nhiên duỗi móng vuốt nhỏ chỉ về phía trước, hưng phấn kêu:
Chít chít chít chít
Vương Tự Bảo lập tức rưng rưng nước mắt:
Lâm Khê, rốt cuộc cũng tìm được mọi người rồi.
Khi mọi người theo sự dẫn dắt của Tiểu Thiểm đến gần vị trí của Chu Lâm Khê, thì nghe thấy âm thanh cây bị chặt ngã trên đất.
Nếu vào mùa Hè có thể không nghe rõ, nhưng trong những ngày Đông yên ắng này, âm thanh lại có thể truyền đi rất xa.

Chủ tử, có lẽ phía trước là vương gia dẫn người phá trận.
Một người hiểu trận pháp bẩm báo với Vương Tự Bảo
Đây là cưỡng chế phá trận à?
Vương Tự Bảo dò hỏi.
Sau đó, Vương Tự Bảo gọi hai người am hiểu phá giải trận pháp đến giúp tìm kiếm phương pháp bọn họ trước đây đi vào chỗ này.
Tiếp theo lại để mấy người Trình Phác Du dựa trên phương pháp này thử xem có thể tìm được đường tiến vào bên trong hay không, rốt cuộc sau mấy lần thăm dò đều không thành công.
Xem ra, ở đây lại đổi một loại trận pháp khác rồi.
Lần này tuy rằng có sự giúp đỡ của Tiểu Thiểm, những cũng không hề dễ như trong tưởng tượng.
Tiểu Thiểm hầu như không hề cảm ứng được vị trí cụ thể của Tiểu Điện, chỉ có thể dựa vào trực giác của động vật để thăm dò vào trong.
Nhưng Tiểu Thiểm có ưu thế hơn những người đi dò đường.

Vậy thì cứ quyết định như thế.
Chúng ta cũng đừng quá nóng vội, mỗi lần có thể thành công tìm ra mấy trăm mét đường là cũng đủ rồi.

Rõ.

Ngoài ra, càng đi vào sâu bên trong, càng có thể gặp phải nhiều độc trùng, dã thú, mọi người cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.


Rõ.

Nhưng rừng rậm bao la mờ mịt, còn tuyết đọng bao phủ, lại cộng thêm khoảng cách xa mu5ốn tìm kiếm thật sự rất khó khăn.
Ngộ nhỡ Tiểu Thiểm và Tiểu Điện không cảm ứng thấy nhau thì phải làm sao? Nhưng cho dù được hay không được cũng phải thử.
Vương Tự Bảo lúc này mới nhận bản thân không tinh thông trận pháp, nếu không nàng có thể phá trận từ bên ngoài, sư phụ nàng phá trận bên trong, hai người cùng tiến lên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chắc là vậy.
Khóe miệng Vương Tự Bảo nhếch lên, có lẽ cũng chỉ có phu quân nàng mới có thể nghĩ đến phương pháp dũng mãnh như vậy.

Suy nghĩ của Chu Lâm Khê chính là: Nếu đã không tìm được đường ra, vậy thì tự mình sẽ mở một con đường.

Thật sự là mấy ngày nay người bị chết cóng và chết vì bệnh càng ngày càng nhiều, Chu Lâm Khê mới nghĩ ra phương pháp cưỡng ép phá trận này.

Nhưng bọn họ cũng không thể làm bừa, vẫn phải tiến hành dưới sự chỉ huy của người chuyên nghiệp như Lữ Duyên.

Nếu như không sợ đốt cả cánh rừng sẽ làm bị thương người của mình, Chu Lâm Khê ước có thể dùng một mồi lửa đốt hết nơi này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.