Chương 317: Phu thê trùng phùng
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 1766 chữ
- 2022-02-06 09:12:54
Thật ra khổ cực, mệt mỏi không đáng sợ, đáng sợ hơn là không biết phải chờ đến lúc nào.
Giờ bọn họ cuối cùng cũng t8hoát khỏi cảnh khốn cùng này rồi, sao có thể không vui cho được?
Khi Tiểu Thiểm và Tiểu Điện gặp nhau, hai con cùn3g phát ra thanh âm vui vẻ còn hơn cả chim chóc lúc sớm mai, vang dội khắp cả khu rừng.
Chúng ta còn chưa tắm!
Chu Lâm Khê tùy tiện đáp:
Lần sau tắm.
c...
Khi mọi người đều ra khỏi khu rừng Mê Huyễn, Vương Tự Bảo lập tức sai người phân phát áo bông cho các tướng sĩ.
Ngoài ra còn phát cả đồ ăn cho mọi người, để họ đánh chén thỏa thuê.
trời lạnh quá.
Người nàng lập tức nổi đầy da gà.
Chu Lâm Khê vội vàng lấy chăn trên giường để đắp lên người nàng.
Nếu có người nhìn kỹ5 thì sẽ phát hiện đôi tai nhỏ của nó cũng đang ủng hồng.
Tiểu Điện nhìn quanh bốn phía theo bản năng để xem chủ tử của mình có ở gần đây không.
Nếu chủ tử biết được nữ chủ tử đang hôn mình thì chắc sẽ lột da nó mất.
Khi Chu Lâm Khê mãn nguyện ôm Vương Tự Bảo nằm xuống, Vương Tự Bảo đã mệt đến không muốn động đậy.
Nàng cứ thể vùi vào lòng Chu Lâm Khê, cảm nhận hơi ấm của hắn.
Mãi một lúc sau, Vương Tự Bảo mới lấy lại sức rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Mà phu thê hai người lại nhìn nhau từ xa, nước mắt rưng rưng.
Thời gian như ngừng trôi, cả thế gian giờ đây chỉ còn hai người họ, những thứ khác đều chỉ là phông nền mà thôi.
Lúc ấy Vương Tự Bảo không biết phải thể hiện nỗi xúc động và vui sướng của mình thế nào, chỉ biết đứng đó ngây ngô mà khóc với cười.
Mặc dù không tiện để hành sự, nhưng cũng không thể để thê tử lạnh chết.
Vì giường dùng trong đợt hành quân không hề chắc chắn nên Mỹ Cảnh cùng Quyển Thư đứng canh ngoài cửa đều đỏ bừng mặt, hướng ánh mắt ra phía ngoài.
Nhưng họ đều không quên nhiệm vụ của mình, vẫn canh gác rất nghiêm ngặt, không cho kẻ khác bén mảng tới gần.
Nhóm Mỹ Cảnh đứng sau nàng cũng rơi nước mắt lã chã.
Cuối cùng Chu Lâm Khê cũng chẳng quan tâm xung quanh có người hay không, tung người mấy cái vọt đến trước mặt Vương Tự Bảo, vác luôn nàng lên vai.
Vương Tự Bảo không ngờ hắn sẽ làm vậy nên khẽ kêu lên, sau đó cảm thấy máu dồn lên mặt vì đầu đang chúc xuống, nhưng nước mắt thì lại nén vào trong.
Giờ mà làm chuyện ấy thì người ngoài không nghĩ cũng đoán được họ làm gì, nhưng cho dù họ không làm thì người bên ngoài cũng sẽ đoán là đang làm thôi.
Vậy thì ngại gì mà không làm luôn, để nếu bị bàn tán thì cũng chẳng phải ngại.
Không biết là do trời lạnh hay là do lâu không làm nên Chu Lâm Khê có hơi lạ tay.
Cuối cùng Chu Lâm Khê dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy đôi môi của Vương Tự Bảo ra, quấn quýt chơi đùa cùng chiếc lưỡi của nàng, tạo ra âm thanh mờ ám.
Vương Tự Bảo cũng rất nhiệt tình đáp lại Chu Lâm Khê.
Điều này khiến ánh mắt của Chu Lâm Khê tối sầm.
Còn có ai phá không khí như thế này không? Chu Lâm Khê bất đắc dĩ, cười cười ôm chặt Vương Tự Bảo vào lòng.
Hắn kề sát tại nàng, dùng giọng nói khàn khàn lại vô cùng dịu dàng thì thầm:
Mặc dù nàng chế vi phu, nhưng nương tử trong mắt vi phu luôn luôn đẹp nhất.
Mặc dù chàng xấu thật, nhưng còn sống đến giờ là ta mãn nguyện rồi.
Vương Tự Bảo nhoài vào lòng Chu Lâm Khê, thật thà đáp.
Là do vi phu không tốt, để nương tử phải sợ hãi và khổ cực rồi.
Chu Lâm Khê còn chưa nói xong đã khom người bế Vương Tự Bảo lên, đi đến chỗ giường của mình.
Trong một ngày này, Vương Tông và Lương Thần liên tục đưa đến mười nghìn bộ quần áo mùa đông.
Điều này cũng khiến Vương Tự Bảo yên tâm rất nhiều.
Tiểu Điện quay trở lại thì nhào vào lòng Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê âu yếm vuốt ve khuôn mặt lạnh đến nứt nẻ và đầy nước mắt của Vương Tự Bảo.
Đây còn là thê tử lúc nào cũng trang điểm lộng lẫy của hắn không? Nhưng giờ phút này, Vương Tự Bảo trong mắt của Chu Lâm Khê không hề khác gì buổi đầu gặp mặt vào hồi tám tuổi.
Chu Lâm Khê cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Vương Tự Bảo.
Hắn run rẩy mở tờ giấy ra.
Trên giấy chỉ viết ngắn gọn mấy chữ, đó là nét chữ mà hắn đã quá quen thuộc: Ta tìm thấy chàng rồi.
Những điều còn lại đều không thể tả bằng lời.
Đến cởi quần áo hắn cũng run run, vất vả mãi mà vẫn chưa cởi được áo ngoài của Vương Tự Bảo.
Sau cùng hắn bắt đầu nóng nảy, suýt chút nữa xé rách luôn.
Vương Tự Bảo nhìn thì sợ hết hồn.
Viền mắt của Chu Lâm Khê lập tức đỏ lên.
Để có được ngày này, phu thê hắn đã phải chịu quá nhiều khổ cực, nhất là khi thê tử của hắn đã suýt mất mạng cùng đứa con.
Chỉ nghĩ lại cũng khiến người ta phải sợ hãi, kinh hoàng.
Tiểu Thiểm không muốn cho người khác mặc đồ của mình, còn Tiểu Điện thì ghét cay ghét đắng bộ đồ hoa hoét này.
Nếu là trước đây, nó nhất định sẽ không chịu mặc bộ đồ đó.
Nhưng bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại nữ chủ tử của mình, nó nể mặt lắm mới không xù lông lên.
Vì trời đã tối, không thể dò đường nữa, nên cuộc trùng phùng của phu thê hai người buộc phải chờ đến ngày tiếp theo.
Khi tướng sĩ trong rừng nhìn thấy nhóm Vương Tự Bảo, tất cả đều reo hò nhảy nhót.
Cảnh tượng vui mừng này chẳng khác gì một buổi lễ ăn mừng quy mô lớn.
Những nụ hôn càng thêm sâu và cuồng loạn hơn.
Dù là kẻ ngốc cũng biết Chu Lâm Khê muốn làm gì tiếp theo.
Thật ra nói thẳng thì Vương Tự Bảo cũng muốn Chu Lâm Khê lắm rồi.
Chu Lâm Khê cong khóe miệng, khẽ vỗ lên mông Vương Tự Bảo, bước nhanh về phía lều trại của mình.
Vào trong lều, Chu Lâm Khê nhẹ nhàng đặt Vương Tự Bảo xuống.
Vương Tự Bảo không kiềm nén nữa mà rơi nước mắt.
Rất mặn, nhưng cũng rất ngọt.
Vương Tự Bảo thì ngây ngốc đứng yên, chỉ biết khóc mà thôi.
Dù mắt đã nhòe, nàng vẫn cố gắng mở to đôi mắt để nhìn Chu Lâm Khê.
Hai con vật gặp lại nhau cũng có nghĩa là Vương Tự Bảo sắp được nhìn thấy phu quân của mình.
Vậy là nàng sắp xếp để Tiểu Điện đưa thư cho Chu Lâm Khê, còn Tiểu Thiểm thì tiếp tục được dùng để dẫn đường.
Mặc dù khoảng cách trồng thì không xa, nhưng trên thực tế thì phải tốn mất một ngày.
Sau đó, Tiểu Thiểm dẫn Tiểu9 Điện đến trước mặt Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo rưng rưng nước mắt, ôm Tiểu Điện vào lòng, cứ thể hôn nó mấy cái mà6 không ngại bẩn.
Tiểu Điện vì ngượng ngùng nên bộ lông màu vàng bạc dựng đứng cả lên.
Chàng định làm gì?
Vương Tự Bảo ôm chặt lấy cổ của Chu Lâm Khê, ngạc nhiên hỏi.
Chu Lâm Khê cong miệng cười, khẽ thốt ra hai tiếng:
Yêu nàng.
Sau đó, hắn mặc kệ Vương Tự Bảo đang ngơ ngác mà nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Vương Tự Bảo còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Chu Lâm Khê cúi người, đè lên trên mình.
Chu Lâm Khê túm lấy gáy Tiểu Điện với vẻ ghét bỏ.
Tiểu Điện vừa giãy giụa, vừa dùng móng vuốt chỉ chỉ vào y phục của mình và kêu
chít chít
không ngừng.
Chu Lâm Khê vội vàng kiểm tra người Tiểu Điện, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy nhỏ trong quần áo của nó.
Vẫn như trước, hắn bắt đầu nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên trên trán Vương Tự Bảo, hệt như đang thưởng thức mỹ vị của nhân gian.
Khi hôn đến đôi môi nứt nẻ của Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê nhẹ hôn trước rồi dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm, cuối cùng mới chuyển sang gặm nhấm.
Đến mùi máu tanh trong miệng của hắn cũng không bỏ qua nàng.
Hay thật, hai người vốn dĩ đột nhiên nảy ý muốn làm chuyện này, nếu xé rách quần áo của nàng thì chút nữa nàng mặc cái gì đây? Vậy là nàng không hề xấu hổ mà tự mình cởi đồ luôn.
Cởi xong, Vương Tự Bảo liên thấy hối hận.
Ừm...
Nhưng cho dù có thay đổi thế nào, hắn vẫn là người đàn ông mà nàng yêu sâu nặng, là người mà nàng muốn sống chết có nhau.
Giờ trông chàng xấu quá!
Vương Tự Bảo cuối cùng cũng không kìm được mà dầu môi, bất mãn tỏ vẻ chê bai.
Chu Lâm Khê lập tức không hôn nữa.
Tiểu Thiểm ghen tỵ nên cũng nhảy phốc vào lòng Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo đành phải dùng hai tay ôm hai con vật này.
mặc áo bông giữa mùa đông lạnh giá thể này, Vương Tự Bảo bèn lấy một cái của Tiểu Thiểm để mặc cho nó Điều này khiến cả Thiểu Thiểm và Tiểu Điện đều bất mãn.
Trên đường đến Long Khẩu quan, Chu Lâm Khê không cười con ngựa Tuyết Sư của mình mà cùng ngồi với Vương Tự Bảo trên xe ngựa ấm áp thoải mái của nàng.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, câu này rất thích hợp với hai người.
Nhất là với thanh niên còn trẻ mà phải
ăn chay
lâu như Chu Lâm Khê, trong lúc này lại được ngồi cạnh thê tử mình yêu thương, khó tránh khỏi có chút hào hứng nên bèn chơi đùa một phen.
Lần chơi đùa này giúp Vương Tự Bảo lần đầu tiên trải nghiệm
xe rung
ở thời cổ đại.
Xong chuyện, hai người đắp chiếc chăn bông dày.
Vương Tự Bảo lười biếng nằm trong lòng Chu Lâm Khê, trông vô cùng quyến rũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.