Chương 318: Cúi đầu xưng thần
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2086 chữ
- 2022-02-06 09:12:53
Hình như?
Chu Lâm Khê cười cười.
Đến lúc này rồi mà thê tử của hắn còn cứng đầu cãi à.
Hi hi, cái này có thể là 8có.
Vương Tự Bảo vội nở nụ cười nịnh nọt.
Chu Lâm Khê trở về chỗ ở của Vương Tự Bảo, quấn quýt với nàng một lúc.
Lúc trên đường mặc dù rất kích thích nhưng vẫn chưa thỏa thuê, bởi vậy lần này ở địa bàn của mình, hai người muốn chơi thể nào thì chơi.
Đến nỗi Vương Tự Bảo khản cả họng, ngất lịm đi, Chu Lâm Khê mới miễn cưỡng dừng lại, ôm nàng cùng ngủ.
Nín đi, đừng khóc.
Chu Lâm Khê đau lòng ôm Vương Tự Bảo, dỗ nàng như dỗ trẻ con,khẽ vỗ lên lưng nàng.
Mẫu tử liền tâm, chắc chắn con sẽ nhớ nàng mà.
Vương Tự Bảo rời khỏi lòng Chu Lâm Khê, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.
Thật không? Ta lại cảm thấy dù là trẻ con thì cũng vẫn sẽ thù dai.
Bây giờ phu quân đã ở bên, nỗi nhớ con trai dâng lên như thủy triều.
Thấy Vương Tự Bảo mặt mũi rạng rỡ hẳn lên khi nói đến con trai thì Chu Lâm Khê hơi ghen, nhưng hắn vẫn để cho nàng nói từng chuyện nhỏ một của An ca nhi kể từ khi sinh ra cho đến khi đầy tháng.
Khi nghe đến chuyện thú vị, hắn cũng bất giác cong miệng cười.
Giờ bản vương sẽ phải dốc toàn lực để truy diệt tộc Tra Nhĩ.
Khi nào diệt được chúng rồi, bản vương sẽ về Thiều Kinh cùng vương phi, mọi chuyện ở đây đều nhờ Phùng Nguyên soái lo liệu.
Vẻ mặt của Chu Lâm Khê rất chân thành.
Vương gia?
Phùng Quân Đình rất ngạc nhiên.
Đồ nói dối, tại sao chuyện quan trọng như vậy mà không nói cho ta biết?
Giọng3 nói của Chu Lâm Khê mang theo ý trách móc, nhưng thật ra hắn đang hận bản thân không thể ở bên cạnh Vương Tự Bảo khi nàng gặp ngu9y hiểm.
Chỉ cần nghĩ đến việc Vương Tự Bảo suýt chút nữa đã lâm cảnh một xác hai mạng, hắn lại càng thêm căm hận Nỗ Nhĩ và6 tộc Tra Nhĩ.
Hắn thầm ra quyết định: Kiếp này không diệt được tộc của chúng thì hắn thề không làm người.
Suốt cả đường đi, Vương Tự Bảo gần như không thể xuống nổi xe ngựa.
Đến việc ăn uống, vệ sinh cũng phải nhờ đến Chu Lâm Khê giúp đỡ mới xong.
Khi về đến Long Khẩu Quan, Phùng Quân Đình dẫn theo cả đại đội đến tiếp đón.
Thầy Chu Lâm Khê còn sống, tất cả người ở đó đều thở phào một hơi.
Mọi người đều thầm vui mừng: Thật may Trưởng Công chúa tài giỏi tìm được Thiều vương, thật may Thiều vương bình an vô sự.
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, Chu Lâm Khê sai người đưa Vương Tự Bảo đang mệt rũ người đến chỗ nghỉ chân của nàng ở nơi này.
Các ngươi hãy cùng phụ tử bọn ta cùng nhau mở mang bờ cõi, cùng lập công lao hiển hách vì Thiều Quốc của chúng ta!
Khi nói câu này, Chu Lâm Khê cảm thấy khí thế bừng bừng.
Chúng thần nhất định sẽ không phụ lòng vương gia, dốc sức hoàn thành, quyết không chổi từ!
.
Sau khi tìm hiểu một số việc trong quân đội ở chỗ Phùng Quân Đình, lại xử lý thêm một số chuyện cấp bách, Chu Lâm Khê dùng chim ưng để báo tin bình an cho Chu Vĩnh Hồng.
Đều do bản soái vô dụng, không thể kịp thời cứu Vương gia thoát nạn.
Chuyện này sao có thể trách Phùng Nguyên soái được, nói cho cùng là do lúc đó bản vương hành sự lỗ mãng mà thôi.
Vương gia nói quá rồi.
Các huynh đệ đi theo ta lần này đã tiêu diệt được tổng cộng mấy chục bộ lạc man di, xin Phùng Nguyên soái luận công ban thưởng, đừng để họ thiệt thòi.
Nhất là phải sắp xếp ổn thỏa cho gia đình của các tướng sĩ đã tử trận.
Mặc dù người cầm quân đi đánh giặc là Chu Lâm Khê, nhưng thân phận của hắn trong quân lính vẫn là giám quân, phần công trạng vẫn phải để chủ soái sai người báo lên trên.
Xin vương gia cứ yên tâm, bản soái sẽ lập tức bắt tay vào làm ngay.
Phùng Quân Đình kính cẩn đáp.
Thiều vương làm vậy chẳng phải là dâng hết công lao cho người khác sao? Đây là chuyện bình định Man Cương, khai phá lãnh thổ, sẽ được ghi danh vào sử sách đấy! Sao có thể nói buông là buông được?
Chuyện này bản vương đã quyết rồi.
Nói thật, bản vương cũng chẳng cần chút hư danh đó, sau này chỉ cần phụ giúp phụ vương trị vì Thiều Kinh là được.
Ai bảo phụ thân hắn chỉ có một mình hắn là nhi tử chứ.
Nghe Chu Lâm Khê nói vậy, Phùng Quân Đình lập tức quỳ lạy theo đại lễ của quân thần:
Thần nhất định sẽ không phụ lòng vương gia!
Làm vậy nghĩa là có ý cúi đầu xưng thần với Chu Lâm Khê.
Chúng thần nhất định sẽ không phụ lòng vương gia!
Những người còn lại cũng quỳ lạy theo.
Chu Lâm Khê vội vã đi xuống đài cao, đỡ Phùng Quân Đỉnh dậy:
Mau mau đứng lên.
Sau đó lại nói với những người khác:
Các ngươi cũng mau đứng lên đi.
Chu Lâm Khê cười mà nói với Phùng Quân Đình:
Dẫu sao chúng ta cũng là có quan hệ với nhau, sau này đứa cháu này còn phải trông cậy vào cữu cữu nâng đỡ nữa.
Phùng Quân Đình chắp tay nói:
Vương gia khách khí quá rồi.
Sau này chỉ cần vương gia phân phó, thân nhất định sẽ dốc sức hoàn thành, quyết không chổi từ!
Chu Lâm Khê quay ra nói với các tướng sĩ:
Về sau phụ tử bọn ta cũng phải nhờ các vị tương trợ.
Dứt lời liền chắp tay với họ.
Chúng thần thề sống chết hiếu trung với Nhiếp Chính Vương! Thề sống chết tận hiến với Thiều vương!
Được.
Gần trưa ngày hôm sau, Vương Tự Bảo khàn giọng sai bọn Lương Thần, Mỹ Cảnh giúp mình chỉnh trang lại rồi mới rời giường.
Thấy dáng vẻ của Vương Tự Bảo, mấy đại nha hoàn đều có cùng một suy nghĩ: Vương gia nhà họ bình thường thương yêu chủ tử của mình lắm cơ mà, sao lúc làm chuyện ấy thì lại quên chứ? Vương Tự Bảo cũng chỉ biết cười khổ.
Hắn đúng là không thể nhịn quá lâu, nếu không sẽ không còn là người nữa! Nhưng về sau Vương Tự Bảo mới phát hiện ra, chuyện này không mấy liên quan đến việc nhịn quá lâu.
An ca nhi, đó cũng là con trai của mình! Người làm phụ thân như hắn cũng thật là bị động.
Kể từ khi thê tử mang thai cho đến khi sinh ra đứa con này, đến giờ con đã sắp được năm tháng, hắn chẳng hề tham dự vào quá trình này chút nào.
Chờ diệt được tộc Tra Nhĩ, nơi này sẽ giao lại cho người khác, còn ta và nàng cùng quay về gặp con.
Chu Lâm Khê thật sự không nỡ để Vương Tự Bảo một mình trở về, cũng không muốn để phụ thân mẫu thân lo lắng theo.
Ngoài ra, hắn cũng muốn về nhà xem đứa con của mình và Bảo Muội trông thế nào.
Vương Tự Bảo kinh ngạc:
Thật ư? Chàng không đợi khi nào diệt được gần hết bộ lạc ở đây mới quay về sao?
Đó mới là tâm nguyện ban đầu của Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê cười đáp:
Thân phận bây giờ của ta thật ra cũng chẳng cần đến chút hư danh đó nữa.
Chuyện kiến công lập nghiệp cứ để cho người khác làm cũng được.
Con tra5i chúng ta trông đẹp lắm.
Vương Tự Bảo vội chuyển sang nói về con trai, hy vọng sẽ được tha thứ.
Mẫu thân của chàng nói trông rất giống chàng.
Vương Tự Bảo không nói mẫu thân Tướng thị của mình nói rằng đứa bé trông giống nàng.
Vương Tự Bảo lại nói tiếp:
Giờ con cũng sắp được năm tháng tuổi rồi, chỉ là không biết khi chúng ta trở về, nó có nhận ra được phụ thân mẫu thân của mình không nữa.
Vừa nhắc đến nhi tử, Vương Tự Bảo lại không kìm được mà khóc.
Bản vương chờ ngày mọi người công thành danh toại, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn mừng.
Lời này của Chu Lâm Khê cực kỳ thẳng thắn.
Hắn là người phải cai quản cả Thiều Quốc, sau này chỉ cần dưới sự trị vì của phụ tử hắn, bất kỳ tướng lĩnh nào mở mang bờ cõi cho Thiều Quốc đều sẽ được ghi tên vào sử sách, không cần hẳn phải tự mình ra tay nữa.
So với những công lao đó, mệnh lệnh của hắn ngược lại sẽ quyết định tương lai của cả Thiều Quốc.
Vừa nhắc đến con trai, Vương Tự Bảo liền thao thao bất tuyệt:
Chàng phải biết là khi mới sinh ra, con chỉ to cỡ một con mèo nhỏ thôi.
Vương Tự Bảo ước lượng.
Khóc cũng chỉ nhỏ như tiếng mèo kêu.
Đến lúc đầy tháng mới to hơn một chút.
Con chim ưng này dạo gần đây mệt gần chết, bởi không thể tìm được Chu Lâm Khê nên nó phải lùng sục khắp nơi.
Cuối cùng nó tìm thấy khu rừng Mê Huyễn, bị kẹt ở ngoài không thể vào trong hay bay ra được.
Phải đến khi Vương Tự Bảo tìm đến khu rừng mới giải cứu được nó.
Phải rồi, An ca nhi là nhũ danh do phụ thân chàng đặt cho con.
Vì con chúng ta đẻ non, mọi người đều hy vọng nó sẽ bình an mà trưởng thành, cho nên mới gọi là An ca nhi.
Ta thấy cái tên này rất hay.
Vương Tự Bảo gật gù:
Cũng đúng.
Vương Tự Bảo cứ nghĩ mình đã trốn được hình phạt nhưng nàng đã đánh giá Chu Lâm Khê quá cao rồi.
Sự thật đã chứng minh, hình phạt của hắn với nàng thật quá tàn bạo bất nhân! Làm người ta phải phẫn nộ! Gần như suốt cả quãng đường, Chu Lâm Khê không hề tha cho Vương Tự Bảo.
Hắn như muốn bù đắp lại suốt mấy tháng phải chia xa, đổi đủ mọi kiểu để giày vò nàng.
An ca nhi của chúng ta rất ngoan ngoãn, lại thông minh nữa.
Chắc là biết mình yếu ớt nên từ lúc chào đời đã không kén ăn, sữa của ai cho cũng uống...
Hồi trước khi Chu Lâm Khê không ở bên cạnh, ngày nào nàng cũng lo cho an nguy của hắn hơn là lo nghĩ cho con.
Mấy hôm trước, khi ta nhận được thư của mẫu thân, nói rằng sau khi ta lén rời đi, An ca nhi khóc suốt cả một ngày, đến mức cổ họng khàn đặc.
Cả một ngày nó cũng không bú sữa của ma ma.
Ta biết tin này xong mà đau đớn không thôi.
Hắn thì cùng Phùng Quân Đình đến đại sảnh nghị sự ở phủ nguyên soái.
Vì không phải để xử lý quân vụ nên Chu Lâm Khê được mời ngồi ở vị trí thượng tọa.
Hai bên hành lễ xong, Chu Lâm Khê khách khí nói:
Phùng Nguyên soái, đợt này khiến ông phải lo cho bản vương rồi.
Đâu có, đâu có.
Phùng Quân Đình vội xua tay.
Là do kỹ năng này của hắn phát triển muộn, sau lại gặp nhiều chuyện nên chưa có nhiều cơ hội để thực hành.
Bây giờ lại đúng lúc say mê chuyện kiểu này nên khó tránh khỏi làm quá.
Chủ tử, Vân Đóa vẫn đang bị chúng ta trông coi, người xem có cần phải nói cho vương gia biết không?
Vẫn là Lương Thần chu đáo, nhắc nhở Vương Tự Bảo đúng lúc.
Vương Tự Bảo vô trán, chết tiệt, sao chuyện quan trọng thể này mà cũng quên được chứ.
Lâm Khê còn bảo khi nào diệt tộc Tra Nhĩ xong sẽ quay về Thiều Kinh cùng mình.
Giờ đã là trung tuần tháng Chạp rồi, có lẽ sẽ phải đón năm mới ở đây thôi.
Nhưng trước Xuân thể nào cũng phải về nhà thăm con.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.