Chương 319: Vân đóa chạy trốn


Thêm nữa, bọn chúng còn rất thạo dùng độc.

Thật ra do quá lo lắng nên Chu Lâm Khê mới thiếu sáng suốt như vậy.

Nểu8 Vương Tự Bảo gặp chuyện thì làm sao bắt được Vân Đóa và lành lặn để đi cứu hắn? Thầy Chu Lâm Khê lo cho mình như vậy, Vương Tự B3ảo cong cong khóe miệng, trong lòng thấy rất ngọt ngào, còn ngọt hơn cả mật ong.
Ả ưỡn thẳng lưng, hai tay vỗ lên vai của kẻ đang cõng mình, mượn lực vọt lên không trung, sau đó khẽ đạp vào vai kẻ đó, nhảy vọt lên trên nóc nhà.
Một loạt những động tác thuần thục như vậy khiến Vân Đóa thẩm mừng rỡ: quả nhiên nội lực đã hồi phục nhiều rồi, hành động cũng dễ dàng hơn nhiều, Tiếp theo phải dùng tên che mặt ngu ngốc kia thay ả dẫn dụ đám thủ vệ còn lại tới.
Nghĩ tới đây, Vân Đóa trốn vào góc tối, dùng vốn từ Trung Nguyên hạn chế của mình để hét lớn:
Người đâu mau tới đây! Có thích khách!
Ảta vừa dứt lời liền thấy mấy chục ám vệ từ khắp các ngóc ngách nhảy ra.
Sau khi ra quyết định, Vân Đóa yên tâm hơn rất nhiều.
Hừ! Thù này khi nào có cơ hội ả nhất định sẽ trả đủ! Khi hai kẻ ngốc bịt mặt kia cõng Vân Đóa ra khỏi địa lao rồi, ả ta bèn nghe ngóng bốn phía, cẩn thận phân biệt những chỗ ám vệ ẩn náu.
Ả phát hiện ra phía trên không có ám vệ, thế là quyết định lập tức hành động.
Vương Tự Bảo khẽ cười, gian xảo nói:
Chúng ta có Tiểu Thiểm với Tiểu Điện mà!
Đến lúc đó chỉ cần để Vân Đóa dính thuốc bột và hoa Vọng Nguyệt, Tiểu Thiểm và Tiểu Điện chắc chắn sẽ lần được ả ta.
Huống hồ nàng còn sai Diễm Dương cắt gân tay của Vân Đóa, chắc chắn ả ta sẽ không còn giữ thăng bằng giỏi như trước, tốc độ cũng không thể bằng với lúc còn lành lặn được.
Nếu là người khác, Vương Tự Bảo không dám đảm bảo kế hoạch này có thể thành công.
Cảm giác lo sợ như cổ lúc nào cũng bị kề dao còn khiến ả ta đau khổ hơn cả khi bị tra tấn, nên ả luôn thầm chửi rủa Vương Tự Bảo và người Trung Nguyên không biết bao nhiêu lần.
Hai người lạ mặt lục tìm chìa khóa trên người của lính canh, sau đó khẽ khàng mở cửa phòng giam Vân Đóa.
Đến lúc lại gần, một người trong số họ mới nói với người còn lại:
Tam ca, huynh xem người đang nằm kia có thật là Đại tẩu không?

Làm sao mà sai được, ta đã nghe ngóng kỹ càng rồi, đây chính là nơi giam giữ Đại tẩu của chúng ta.
Người còn lại đáp.

Bảo Muội, trời lạnh thế này nàng không ở nhà chờ ta về, lại cứ phải đi theo vi phu làm gì chứ?
Chu Lâm Khê mặc dù trách móc, nhưng càng thể hiện rõ sự quan tâm hơn.
Nói xong hắn còn vươn tay kéo chặt áo khoác lông chồn trên người Vương Tự Bảo.
Trước khi Chu Lâm Khê ra khỏi cửa, Vương Tự Bảo đã ngủ say.
Thị lực của mấy người đó cực kỳ tốt, lập tức nhìn thấy hai kẻ che mặt đang đứng ngây ra tại chỗ, sau đó cầm vũ khí chạy tới chỗ hai kẻ ấy.
Hai tên ngốc che mặt thấy mình bị nữ nhân lừa thì khẽ chửi rủa một tiếng, sau đó vội chạy thục mạng khỏi sự truy đuổi của ám vệ.
Vân Đóa thông minh đột xuất, ở yên tại chỗ không động đậy, chỉ nhìn ám vệ đuổi theo hai kẻ kia, sau đó mới vận khinh công để chạy về hướng ngược lại.
Bởi người thông minh sẽ không vội vàng trở về bộ lạc mà trốn tạm ở một nơi nào đó, chờ khi nào không còn nguy hiểm nữa sẽ tìm cơ hội thích hợp để trở về.
Nhưng trí thông minh của Vân Đóa lại không cao, chắc chắn ả sẽ không nghĩ được đến thế.
Có khi ả sẽ sốt ruột trở về để tìm người thay mình báo thù cũng nên.
Sau khi uống độc dược mà Mỹ Cảnh nhét vào miệng, ả cũng không thấy bụng quặn thắt lại như Vương Tự Bảo nói, mà chỉ thấy nội lực của mình dần dần biến mất, cơ thể cực kỳ mệt mỏi.
Mặc dù Vân Đóa cực kỳ nghi ngờ độc dược đó, nhưng là người ai chẳng sợ chết, cho dù ả thạo dùng độc cũng sợ nhỡ đâu mình nhầm thì sao.
Cho nên ả luôn sống trong thấp thỏm.
Nếu không chúng ta sẽ bị bắt mất.
Kẻ đó vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Võ công hai người cũng rất khá, kẻ đang cõng Vân Đóa chạy cả quãng đường dài trong địa lao cũng không hề thở dốc.
Lúc này, Vân Đóa được công trên lưng bọn chúng đang không ngừng suy tính.

Nàng đến thì ta sẽ bị phân tâm.

Chàng cũng không phải là không biết võ công của ta, chắc chắn dư sức để tự vệ.
Với cả đến khi nào bên mình và bộ lạc Tra Nhĩ giao đấu, ta cũng sẽ không động thủ.
Ta chỉ đứng canh ở xa, nếu có kẻ nào chạy trốn thì ta sẽ sai người của mình giết chết.
Mặc dù đồ ăn chẳng ra gì nhưng cũng nuốt được.
Để ngăn không cho ả chạy thoát, lính canh đã buộc xích sắt vào hai chân của ả.
Dù gân tay bên cổ tay phải của ả đã đứt, nhưng may mà sau đó Vương Tự Bảo đã sai người bằng bó cho ả, lại đắp thuốc cầm máu nên ả ta mới không chết vì mất quá nhiều máu.
Vậy là nàng mỉm cười kể lại chuyện làm s9ao bắt được Vân Đóa, moi được tung tích của Chu Lâm Khê từ miệng ả ta và cách để đến phía ngoài của khu rừng Mê Huyễn, vân vân. <6br>

Lâm Khê, sở dĩ ta vẫn chưa xử lý Vân Đóa là vì muốn tìm cơ hội thích hợp để thả ả ta ra.
Sau đó chúng ta sẽ theo 5dấu ả ta để tìm ra chỗ ở tạm thời của tộc Tra Nhĩ, thừa lúc chúng chưa kịp chuẩn bị để diệt luôn cả tộc.
Vương Tự Bảo nói kế hoạch của mình cho Chu Lâm Khê nghe.
Ban đầu Vương Tự Bảo cũng không đồng ý giết hại cả người già lẫn trẻ con, nhưng vì tộc của chúng mà lần này hơn mười nghìn binh mẽ của Chu Lâm Khê suýt chết hết.
Vậy thì để chút nữa dẫn dụ lính canh ra bắt bọn chúng, còn ả thì nhân lúc hỗn loạn để trốn đi.
Cũng không rõ có phải loại thuốc mà nô tì xinh đẹp kia chuốc cho ả lúc đầu có phải hơi nhẹ không, mà ả lại thấy sức lực hôm nay hồi phục lại rất nhiều.
Có lẽ lát nữa chạy trốn cũng không vấn đề gì.
Đêm đó, có hai người che mặt đến hầm lao đang nhất Vân Đóa.
Họ dùng thuốc để làm các thị vệ canh giữ ngất hết đi.
Tại của Vân Đóa cực kỳ thính, khi hai người này vừa vào, ả đã phát hiện ra điều dị thường.
Bóng dáng ả ta nhanh chóng biến mất trong màn đêm tối mịt.
Chỉ là Vân Đóa chỉ biết cắm đầu chạy, không hề chú ý đến phía sau có hai con vật nhỏ không rõ hình dáng đang đuổi theo mình.
Vân Đóa còn chưa ra khỏi thành, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đã chờ sẵn ở con đường duy nhất dẫn ra Man Cương.
Ở giỏi dùng độc nên tất nhiên miễn dịch với loại thuốc mê phổ thông này.
Vì không rõ hai người che mặt này đến làm gì nên ả giả vờ bị ngất.
Hai tháng nay, Vương Tự Bảo không hề sai ai vào thẩm vấn Vân Đóa, càng không hề ngược đãi tra tấn ả.
Chắc chắn hai người này nhầm ả với người khác rồi.
Nếu trời sáng và chúng phát hiện ra ả không phải người Trung Nguyên thì không biết sẽ làm gì ở đây.
Với tình trạng hiện giờ thì chưa chắc ả đã đánh nổi hai người này.
Thù này ắt phải trả.
Nếu nàng mềm lòng thì sẽ quả là bất công với những tướng sĩ thiệt mạng trong khu rừng Mê Huyền.

Ả ta có vẻ rất giỏi lẩn trốn, đừng để người của chúng ta mất dấu.
Chu Lâm Khê không khỏi lo lắng.

Nhưng người này mặc đồ của man tộc, ta nhớ Đại tẩu là người Trung Nguyên chúng ta mà?
Người được gọi là Tam ca vung tay đập cho người đang hỏi một cái:
Đồ ngu, làm thế là để chúng ta không nhận ra, cứu nhầm người chứ sao.

Đúng, lời của Tam ca rất có lý.

Mau cõng Đại tẩu đi thôi.
Về rồi đại ca chắc chắn sẽ trọng thưởng huynh đệ chúng ta.

Được rồi, Tam ca.
Người được gọi là Tam ca dùng chìa khóa mở xích sắt quanh chân của Vân Đóa.
Người còn lại đỡ Vân Đóa rồi cũng ả lên, lại buột mồm hỏi:
Tam ca, sao không lay tỉnh Đại tẩu dậy, để Đại tẩu chạy cùng mình, chứ cũng thể này mệt lắm!

Đồ ngu, nhỡ Đại tẩu tỉnh rồi không rõ sự tình mà thét lên thì chẳng phải sẽ khiến kẻ khác chạy đến sao? Thế thì làm sao mà chạy được!

Cũng đúng, mong Phật tổ phù hộ để Đại tẩu không tỉnh lại, cũng đừng hét lên.
Hắn khẽ hôn Vương Tự Bảo xong thì quyến luyến mà rời đi.
Ai mà ngờ hắn vừa bước ra ngoài, thê tử của hắn cũng cho gọi Hộ Bảo quân, đến đây chờ đợi cùng hắn.

Tiểu Thiểm có kinh nghiệm lần dấu vết hơn Tiểu Điện, nên để đề phòng, ta cũng phải đến đây!
Vương Tự Bảo nói rất hùng hồn.

Cho dù Tiểu Điện không làm được thì Tiểu Thiểm cũng có thể tìm ra Tiểu Điện mà.
Đến lúc đó thì dù là tin tức gì chúng ta cũng biết được thôi.
Chu Lâm Khê thật chẳng biết phải làm sao với thế tử của mình.

Vậy nhỡ có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Ta đi theo cho chắc chắn.

Nàng đó.
Chu Lâm Khê thở dài lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Đừng để giống lần trước, bên chàng có cả đông người như vậy mà vẫn để cả bộ lạc chạy mất.
Câu cuối Vương Tự Bảo chỉ là tiện miệng nói thêm, nhưng lại khiến Chu Lâm Khê thấy xấu hổ.

Hắn khẽ ho một cái, bối rối nói:
Cái đó là ngoài ý muốn mà?
Đúng là do bọn họ quá sơ suất nên mới dẫn đến kết cục ấy.

Lần đó khi quân hắn bao vây bộ Tra Nhĩ, đối phương không những dùng thuốc mê mà còn bố trí rất nhiều trận pháp loại nhỏ.

Ngoài ra còn đặt thêm nhiều cơ quan nữa.

Khi quân của Chu Lâm Khê bận đối phó với những thứ này, đám người kia đã nhân cơ hội mà trốn thoát rồi.

Sau đó, quân của Chu Lâm Khê đuổi theo, giữa đường còn gặp phải mấy bộ lạc khác.

Mấy bộ lạc đó nghe lời xúi giục của tộc Tra Nhĩ, tưởng Chu Lâm Khê đến để tiêu diệt tộc của mình nên đã chủ động tấn công.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.