Chương 320: Nghênh địch


Qua vài lần giao chiến, Chu Lâm Khê đại khái đoán được rằng người này hắn phải được người trong tộc tôn là đại trưởng lão.8

Lần trước bọn chúng có cơ hội trốn thoát là bởi đã chuẩn bị trước, lần này họ sẽ đánh úp, để xem chúng sẽ ứng ph3ó thế nào.

Lúc cần thiết, nhất định phải diệt trừ tên đại trưởng lão kia.
Lúc này hắn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt lạnh lẽo như mắt sói.
Nỗ Nhĩ thấy Chu Lâm Khê thì cực kỳ phẫn nộ.
Lần trước ông ta không ngờ rằng Chu Lâm Khê có thể bắn con ngựa của mình từ khoảng cách xa, khiến ông ta từ trên con ngựa hoảng loạn mà ngã xuống suýt chết.

Lát nữa chàng sai người so sánh giữa bản đồ với đường Tiểu Thiểm đã đi, xem xem có giống với tuyến đường lần trước bọn ta đi không.
Nếu giống thì dựa theo bản đồ để chọn vài nơi thích hợp để phóng hỏa.
Chu Lâm Khê nghe vậy thì mắt sáng lên:
Vẫn là nàng nghĩ chu đáo hơn ta.
Nếu không phải vì có nhiều người ngoài ở đây, chắc chắn hắn đã hôn Vương Tự Bảo mấy cái để thưởng rồi, Vương Tự Bảo cực kỳ tự hào mà nói:
Thấy chưa, ta đi theo chàng cũng có ích đấy chứ.
Chu Lâm Khê cũng nể mặt mà đáp:
Vi phu xin cảm tạ nương tử.
Dứt lời, hắn còn giả vờ vái lạy một cái.
Vương Tự Bảo vội xua xua tay:
Phu quân đại nhân khách sáo quá rồi, đây là điều ta nên làm mà.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà cười khúc khích.
Lần trước là ở quận Phụng Bắc từ mấy năm trước, còn lửa lần này rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Chu Lâm Khê không chỉ muốn dụ tộc Tra Nhĩ ra ngoài, mà hắn còn muốn phá hủy nơi chết người này.
Về sau, nơi đây sẽ trở thành đất của Thiều Quốc, hắn tuyệt đối không thể để một nơi nguy hiểm thế này tồn tại.

Đúng là tự đấu, nhưng mà là người tự đấu với bốn bọn ta.
Chu Lâm Khê học câu này của Vương Tự Bảo, nói cũng rất trơn tru.
Hơn nữa lại còn chưa dứt, trường kiếm trong tay hắn đã chém tới đầu của Nỗ Nhĩ.
Cả Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quản đều không có suy nghĩ đấu tay đôi, bọn họ làm gì cũng đề cao việc phối hợp với nhau.
Chu Lâm Khê không tham gia vào trận đấu mà chỉ lặng lẽ nấp ở góc tối.
Cho đến khi bóng hình mà hắn quen thuộc phi ngựa phóng ra, hắn mới kêu Quyển Cầm dạ kẻ đó ra nơi trống trải.

Nỗ Nhĩ, ngươi để bản vương chờ lâu quá.
Chu Lâm Khê cưỡi con ngựa Tuyết Sư chậm rãi ra khỏi góc tối.
Nghĩ mà xem, một kẻ nam nữ đều không chê như Nỗ Nhĩ thì còn điều gì khiến ông ta đau khổ hơn là suýt mất mạng chứ? Cho nên khi thấy kẻ thù, ông ta đỏ mắt vô cùng tức giận.

Chu Lâm Khê, ngươi cũng để ta chờ lâu rồi đấy.
Nếu không phải dưỡng thương mấy tháng này thì lão tử đã giết ngươi từ lâu rồi, sau đó sẽ quẳng nữ nhân của ngươi cho người trong tộc thưởng thức, để chúng được nếm thử
Lần này thì chẳng còn phải e dè gì nữa.
Nghĩ ra cách rồi, Chu Lâm Khê nói với Vương Tự Bảo:
Bảo Muội, ta định chút nữa sẽ thử dùng hóa công xem sao.

Hỏa công?

Đúng.
Vương Tự Bảo nhanh chóng suy xét tính khả thi của hóa công, sau đó đáp lại:
Ý này rất hay, ta đồng ý.
Đúng rồi, ta còn giữ bản đồ lần trước đi vào ngoại vi của khu rừng Mê Huyễn đây.
Vừa nói, Vương Tự Bảo vừa lấy ra tấm bản đồ mà bọn họ dùng mấy hôm trước.
Cho nên lần này hắn sẽ không dùng đến Thiều quân mà chỉ dẫn theo Tiềm Long vệ của mình.
Nếu so sánh thì Tiềm Long về hành động nhanh gọn, không dễ bị phát hiện, sức chiến đấu còn gấp mấy lần so với đội quân thông thường, thích hợp với nhiệm vụ này hơn.
Giờ còn có thêm cả Hộ Bảo quân của Vương Tự Bảo thì như hổ mọc thêm cánh.
Vậy là họ yên tâm dẫn người tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, Tiểu Thiểm và Tiểu Điện đã mau chóng quay lại.
Khi Tiểu Thiểm và Tiểu Điện dẫn mọi người đuổi theo hướng mà Vân Đóa chạy trốn, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê mới kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra tộc Tra Nhĩ lại trốn ở một bên khác ở phía bìa rừng Mê Huyễn.
Hỏa công đòi hỏi phải có kỹ thuật, không những phải làm cho lửa bốc nhanh trong thời tiết lạnh giá, mà còn phải nắm rõ phương hướng, nếu không sẽ hại người vô tội.
Nhưng Tiềm Long vệ là đội quân thể nào chứ, hồi ở Long Khẩu quan bọn họ thường xuyên phóng hỏa.
Bởi vậy chuyện này bọn họ khá thành thạo.
Mặc dù Vân Đóa đã bị cắt gân cổ tay phải, nhưng tốc độ hành động của ả vẫn không hề chậm chạp, tài lẩn trốn cũng cực kỳ cao siêu.
Lính do thám đi theo rất nhanh đã mất dấu của ả ta.
Thế nhưng lần này có Tiểu Thiểm và Tiểu Điện, nên Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo không lo không tìm ra được tộc Tra Nhĩ.
Cùng với ánh lửa khắp nơi, tiếng kêu thê thảm vang vọng cùng bóng người chạy loạn bốn phía.
Hiển nhiên tộc Tra Nhĩ không hề ngờ rằng có người tìm thấy và đánh úp bọn chúng, hơn nữa còn dám đốt cả khu rừng này.
Bọn chúng bắt đầu chạy thục mạng để thoát thân.
Nhưng nếu để bọn chúng chờ ở trong, quân của Chu Lâm Khê lần này mặc dù cũng biết làm sao để đi đoạn đường này, nhưng chắc chắn không thể nào thông thuộc như chúng, không cẩn thận còn bị chúng bày trận pháp dụ vào bên trong.
Bởi vậy không thể mù quáng mà tấn công được.
Trong lúc suy đi tính lại, Chu Lâm Khê đột nhiên nhớ ra hồi trước mình định dùng hóa công để phá trận, nhưng lại sợ sẽ thiêu cả người phe mình nên mới bỏ suy nghĩ đó đi.
Chu Lâm Khê âu yếm véo cái mũi nhỏ của nàng:
Nàng đó! Chẳng ra dáng mẫu thân gì cả.
Vừa nói đến con trai, Vương Tự Bảo lại nhớ con mình.
Nàng dâu môi nói:
Chuyện này thành công rồi thì chúng ta mau quay về thăm con nhé!
Chu Lâm Khê tự trách bản thân nói chuyện không đâu, chẳng chút do dự mà đáp:
Được, chúng ta sớm kết thúc chuyện ở đây rồi mau về thăm con.
Người được Chu Lâm Khê phái đi thám thính trở về báo rằng đường đi ở đây giống với bản đồ của Vương Tự Bảo, còn chỉ ra chỗ ở chính xác của tộc Tra Nhĩ.
Chu Lâm Khê bền triệu tập người lại để bày cách đặt hỏa công.
Với kiểu đánh nhau trên lưng ngựa này thì rõ ràng binh khí dài hơn sẽ chiếm ưu thế.
Bởi vậy, chiêu thức của Chu Lâm Khê mau chóng bị Nỗ Nhĩ hóa giải.
Nhóm Quyển Cầm thấy chủ tử và đối phương lao vào chiến đấu thì cũng lập tức nhập cuộc.
Lần này Chu Lâm Khê sẽ không dù9ng toàn bộ binh lực để ập đánh.
Hắn dự định sẽ phải một nhóm người lẻn vào làm rối loạn trận bình của đối phương 6trước, khi nào phá hủy được kha khá rồi sẽ dồn lực tấn công.
Ngoài ra còn phải để lại một nhóm ở ngoài chặn đường5 thoát của kẻ địch.
Hắn cổ ép mình phải bình tĩnh, sao hắn lại phải so đo tính toán với một kẻ xấu xa sắp chết chứ? Chẳng phải Nỗ Nhĩ cố ý chọc tức hắn sao? Hắn tuyệt đối không thể để kẻ này vừa ý.

Quyển Thư, Quyển Họa, Quyển Cầm, bốn người chúng ta cùng lên.
Lần này hắn không có ý định đánh một mình với kẻ này.

Gì cơ? Mấy người các ngươi cùng lên một lúc? Ngươi còn là anh hùng hảo hán không? Có gan thì chúng ta tự đấu với nhau.
Nỗ Nhĩ vừa thấy mình bị bao vây thì vội nói.
Vương Tự Bảo nấp ở một nơi cách khu rừng Mê Huyễn rất xa, ngẩng đầu nhìn lên cao.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã nhìn thấy ánh lửa khắp bốn phía của khu rừng, nhuộm đỏ cả bầu trời đen kịt, ngay sau đó như hóa thành con rồng lửa dài ngoằng nuốt chửng tất cả.
Đây là lần thứ hai nàng được thấy hóa công.
Ngoài dùng binh khí ra, mấy người này còn dùng cả những chiếc nỏ nhỏ mang bên mình để bắn Nỗ Nhĩ.
Đây cũng là mục tiêu khi chiến đấu của Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quản, cái bọn họ cần là chiến thắng, không cần biết dùng đến cách nào.

Đồ hèn hạ! Đám người Trung Nguyên các ngươi thật để tiện!
Một chọi bốn đã khiến Nỗ Nhị lực bất tòng tâm, giờ còn phải phòng vệ chỗ ám tiễn của kẻ địch nữa.
Nhưng lần này quân mà bọn chúng đụng phải không phải là binh lính bình thường, mà là Tiềm Long vệ như Tu La, xuất chiêu nào là chết người chiêu đó.
Hơn nữa toàn quân còn phối hợp cực kỳ ăn ý, chỉ vài người mà hợp thành sức chiến đấu của cả một tập thể.
Người của tộc Tra Nhĩ gặp phải sát thần như vậy thì không chống đỡ nổi, từng người từng người một ngã xuống trong vũng máu.
Con đường được chọn đầu tiên đương nhiên là lối dẫn ra ngoài khu rừng.
Người của Tiểm Long vệ cố ý thả lẻ tẻ mấy người đi, khi có đông người cùng ào đến, họ mới đột ngột ập ra để vây đánh.
Già trẻ gái trai ở vùng Man Cương này từ nhỏ đã luyện võ, thân thủ người nào cũng bất phàm.
mùi vị của nữ nhân.
Nói xong, Nỗ Nhĩ còn phá lên cười ha hả cực kỳ khoa trương.
Chuyện Vương Tự Bảo đến Long Khẩu quan hôm nay ông ta mới được nghe Vân Đóa trở về kể lại.
Hai tay Chu Lâm Khê nắm chặt lại thành nắm đấm, phát ra tiếng rắc rắc trong đêm tối.
Bởi vậy Chu Lâm Khê cũng chẳng sợ mất mặt với thuộc hạ của mình.
Nỗ Nhĩ vội vàng vung trường kích nặng trên dưới năm mươi cân trong tay để gạt trường kiểm của Chu Lâm Khê ra.
Sức lực của Chu Lâm Khê không bằng ông ta, nên hắn lập tức xoay trường kiếm một vòng, chuyển hướng tấn công.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên bọn chúng đã chọn được một nơi ẩn náu cực kỳ tốt.
Cứ thế, trận binh lần trước dần bị phá hết, tất cả đều phải bỏ đi làm lại mới được.
Người ở tộc Tra Nhĩ chắc chắn chỉ biết làm sao để đi từ ngoài vào, không thể nào chạy sâu vào bên trong, nếu không cũng sẽ không thoát ra nổi.
Hắn không tin chỉ một bộ tộc Tra Nhĩ nhỏ bé lại có thể chống lại nổi đòn vây đánh từ đội quân đông đảo của bên hắn.
Qua một lúc lâu, một lính do thám tới báo rằng Vân Đóa đã chạy về phía Man Cương.
Chu Lâm Khê ra lệnh cho Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quản tăng tốc đi theo sau Vân Đóa.
Ông ta bị trúng mấy mũi tên, đến con ngựa đang cười cũng thể.

Giờ Nỗ Nhĩ chỉ có thể cố gắng không để chỗ hiểm yếu trên cơ thể bị thương.

Loại nỏ nhỏ này không phải do Vương Tự Bảo nghĩ ra.

Từ thời cổ đại người ta đã có rồi, chỉ là sau này kỹ thuật chế tạo dần thất truyền nên uy lực giảm đi nhiều.

Vương Tự Bảo chỉ là tiện miệng nói ra cách để cải thiện hiệu quả, Chu Lâm Khê liền sai người nghiên cứu cách chế tạo, cuối cùng đã cải tiến thành công.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.