Chương 324: Về nhà


Nếu Ung Quốc và Mẫn Quốc thực sự động thủ thì bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ.

Còn Thiều Quốc của họ thì sao? Tuy không thể mở rộng lãnh thổ8, nhưng lại có thể gia tăng không ít nhân khẩu và binh lính.

Dù tính thế nào thì cũng đều có lợi nhất với nhiều quốc bọn họ.
Lời đồn là Thiều vương xảy ra chuyện, Thiều vương phi có thể cũng đã tự tử vì tình không đánh tự tan.
Lúc xe ngựa của Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo sắp đi tới khu phố của Thiều vương phủ, sau khi nhận được tin báo, các nô bộc trong phủ vội vội vàng vàng tới trước để nghênh đón.
Lần này, xe ngựa của Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo trực tiếp đi vào từ cổng chính, đi qua cổng trọng, đi về phía đại sảnh của Bảo Châu Viện.
Tới lúc đó, có lẽ nếu như có người ép Khang Nguyễn Trí trở về làm Hoàng đế thì hắn cũng sẽ không chịu.
Một việc lớn đè nén ở trong lòng đã được giải quyết, Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo nhanh chóng quay về Thiều Kinh.
Cuối tháng Ba, phu thê hai người Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo cuối cùng cũng về tới Thiều Kinh.
Nhưng nếu như hắn muốn giữ mạng thì Thiều Quốc có thể che chở cho hắn, hơn nữa còn có thể phong hắn làm Khang vương, để hắn tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ngoài ra, nếu như tương lai Khang Linh Lung bị hạ bệ, nếu hắn muốn làm Hoàng đế thì Thiều Quốc cũng có thể ra tay giúp đỡ.
Nhưng đoán là ngày Khang Linh Lung bị hạ bệ cũng là lúc Khang Quốc sắp diệt vong.
Chu Lâm Khê khẽ gật đầu với Tưởng thị đang đứng một bên nhìn Vương Tự Bảo khóc như mưa trước, sau đó lại bước tới trước mặt mẫu thân mình khẽ gật đầu với bà, tiếp đó hắn lại tới trấn an thê tử nhỏ của mình.
Vương Tự Bảo tủi thân khóc rồi nói một câu:
Ta biết rồi.
Tiếp đó tính bướng bỉnh của nàng lại nổi lên, nàng hạ quyết tâm nói:
Lát nữa, ta không tin là nó không chịu nhận người mẫu thân là ta đây.
Lúc đó, ta đã phải liều mạng sống của mình để sinh nó ra đây.

Có điều, chỉ cần Khang Nguyên Trí - Thái tử tiền triều của Khang Quốc vẫn còn, và cả chiến lược quảng nạp hiền tài khắp thiên hạ của Thiều Quốc, đoán là nhiều người bị Khang Linh Lung diệt trừ và những người phản đối ả ta sẽ lựa chọn tới Thiệu Quốc.
Sau đó, Chu Vĩnh Hồng phái người tới Bắc Khang tìm Khang Nguyên Trí để bí mật đàm phán.
Xem xem rốt cuộc Khang Nguyên Trí là muốn làm Hoàng đế hữu danh vô thực, hay là muốn giữ mạng? Nếu như hắn lựa chọn phương án thứ nhất, vậy thì thật xin lỗi, Thiều Quốc bọn họ chắc chắn muốn mà chẳng giúp được gì.

Chẳng lẽ con trai không phải là nam nhân sao? Chẳng lẽ con trai sẽ không giành nương tử với vi phu sao?
Chu Lâm Khê hơi bất mãn nhẹ giọng oán thán.
Đây là còn chưa gặp mặt con trai, mà hắn đã đoán trước được tương lai đứa trẻ đó sẽ giành thê tử của mình rồi.

Chàng đấy, sao lại giống như trẻ con vậy.
Vương Tự Bảo cười nói trêu ghẹo.
Chu Lâm Khê kéo Vương Tự Bảo vào lòng, vốn còn muốn biện bạch đôi câu, nhưng xe ngựa đã tới nơi rồi.

Tham kiển vương gia, vương phi!
Các nô bộc nhìn thấy xe ngựa của phu thê hai người họ thì nhốn nháo quỳ bái.
Vương Tự Bảo ngồi ngay ngắn lại, chỉnh sửa qua loa góc y phục vốn dĩ rất vuông vức, lại chỉnh lại kiểu tóc mà Chu Lâm Khê vừa chải lại giúp nàng không lâu.
Tiểu tử giơ tay đánh vào đôi tay Vương Tự Bảo đang giơ ra để bế cậu.
Sau đó, cậu dùng sức của cơ thể để nằm úp lên người của tổ mẫu mình, khiến Lâm Uyển Yên lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Lần này, An ca nhi ngay cả hứng ra ngoài chơi đùa cũng không còn nữa.
Vương Tự Bảo vô cùng tủi thân, che miệng nghẹn ngào nói:
An ca nhi, ta là mẫu thân con.
Mẫu thân trở về rồi.
Nào, để mẫu thân bế con có được không?
Một tiếng
pằng
.
Hiện tại Lâm Uyển Yên và Tưởng thị đang bế An ca nhi đứng đợi ở đó.
Còn chưa xuống xe ngựa, Vương Tự Bảo đã bắt đầu khẩn trương rồi.

Lâm Khê, chàng xem ta trang điểm thế này có đẹp không?

Tất nhiên là đẹp rồi, nương tử của ta lúc nào cũng đẹp nhất.
Lời này của Chu Lâm Khê không phải là nói cho có lệ, trong lòng hắn, cho dù là lúc nào thì Vương Tự Bảo cũng rất đẹp.
Nàng buông tay Chu Lâm Khê ra, bước nhanh tới phía trước, nghẹn ngào thốt lên:
An ca nhi, mẫu thân trở về rồi.
Tên nhóc nhìn cái người xông tới trước mặt gọi tên mình này.
Không quen biết.
Vì thế cậu quay đầu kéo kéo tóc của Lâm Uyển Yên, vô cùng không vui lại khua tay múa chân ra ngoài, để tổ mẫu cùng cậu ra ngoài chơi.
Lần này, cho dù là ở nhà mình, Vương Tự Bảo cũng chỉ đứng bên cạnh hắn, mỉm cười thản nhiên, đóng vai hiền thê lương mẫu.
Sau đó Chu Lâm Khê nắm lấy tay thê tử của mình đi về phía đại sảnh.
Còn chưa đi tới, phía trong đại sảnh thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng gọi
ô ô
to mà rõ ràng của trẻ con.
Đó là con trai của hắn và Vương Tự Bảo.
Không ngờ rằng tiểu tử này không hề giống những đứa bé sinh non khác, ngược lại còn kháu khỉnh bụ bẫm, khá khỏe mạnh.
Hắn cảm kích: An ca nhi được mẫu thân và nhạc mẫu nuôi thật tốt.
Một chuyện nhìn có vẻ khá là nan giải, vậy mà có thể giải quyết một cách dễ như trở 6bàn tay như vậy.
Tuy chỉ là yên bình tạm thời nhưng đối với Thiều Quốc mà nói, chỉ cần cho họ thêm nhiều thời gian để phát triển là được rồi5.
Số người Khang Quốc phản đối Khang Linh Lung tuyệt đối không ít, thể cuộc hỗn loạn.
Những động tác này với người khác thì có phần thừa thãi, nhưng mà với nữ tử nơi đây thì đã trở thành một loại bản năng.
Chu Lâm Khê ngồi ngay ngắn, đợi người bên ngoài vén rèm xe lên.
Không lâu sau, giọng nói của Lương Thần truyền từ ngoài vào:
Chủ tử, chúng ta tới nơi rồi, có thể xuống xe ngựa rồi.
Chu Lâm Khê nhẹ nhàng nói một tiếng:
Ừm.
Sau đó, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong xe ngựa, màn xe dần dần được vén lên.
Không cần nghĩ cũng biết tiếng kêu đó là của ai rồi.
Nước mắt của Vương Tự Bảo bỗng chốc tuôn tràn, làm mờ đôi mắt nàng.
Chu Lâm Khê dừng bước, hắn muốn giúp Vương Tự Bảo lau nước mắt, nhưng lại bị Vương Tự Bảo từ chối.
Lát nữa sẽ ban thưởng.

Ta vương gia! Vương phi!
Có thể nhìn thấy chủ tử của mình bình an quay về, trong lòng mọi người đều vô cùng mừng rỡ, lần này còn được ban thưởng, ai nấy càng thêm vui vẻ.
Không ai biết rằng, khoảng thời gian biết tin chủ tử của mình xảy ra chuyện, vương phi nhà mình thì đi tìm vương gia, mọi người đều sống trong kinh hoàng khiếp sợ.
Chỉ sợ ngày nào đó tai họa sẽ ập tới lên đầu họ.
Chu Lâm3 Khê lập tức viết một bức mật hàm cho Chu Vĩnh Hồng.
Trong thư hắn nói rõ lợi và hại của các cách làm.
Sau khi nhận được một hàm của9 Chu Lâm Khê, Chu Vĩnh Hồng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Bây giờ tốt rồi, cuối cùng sau cơn mưa trời cũng đã sáng.
Lúc có Chu Lâm Khê ở đây, Vương Tự Bảo quen với việc để hắn xuất đầu lộ diện, bản thân thì trốn phía sau ỷ lại hắn.
Đây cũng coi như là cho Chu Lâm Khê thể diện, đồng thời cũng giảm thiểu rất nhiều những phiền phức không cần thiết cho mình.
Nàng kéo Chu Lâm Khê bước nhanh vào trong, bây giờ không có việc gì quan trọng hơn gặp con trai của mình cả.
Vừa vào đại sảnh, Vương Tự Bảo đã bị thu hút bởi tiểu tử trắng mập, được Lâm Uyển Yên bế trong lòng, nó đang khua tay múa chân, lớn tiếng kêu to
ô ô
, đang muốn đi ra ngoài.
Lúc này nàng đã quên việc phải hành lễ với trưởng bối trước.
Cậu cứ nằm ở đó không hề nhúc nhích, không muốn để ý tới cái người kỳ cục muốn bể mình kia nữa.
Chu Lâm Khê bước lên, nhẹ nhàng kéo Vương Tự Bảo vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
Ngoan, đừng buồn nữa.
Bây giờ con trai vẫn còn chưa quen chúng ta, qua một lát là tốt ngay mà.
Thật ra từ lúc bước vào trong, Chu Lâm Khê vẫn luôn chú ý tới đứa bé trắng mập nằm trong lòng mẫu thân mình kia rồi.
Hắn ngước nhìn ngôi nhà quen thuộc của mình, rồi lại nhìn mọi người, trong lòng xúc động bùi ngùi.
Hắn kìm nén tâm trạng hơi kích động, khoát tay một cái rồi nói với giọng bình tĩnh:
Đều đứng lên cả đi.

Ta vương gia! Vương phi!


Những ngày bản vương và vương phi rời khỏi đây, các vị vất vả rồi.
Vừa nghĩ tới lúc Vương Tự Bảo và con trai đứng trên ranh giới sống chết mà mình không có mặt ở đó, Chu Lâm Khê lại cảm thấy áy náy và tự trách vô cùng.
Hắn khẽ vỗ lên lưng Vương Tự Bảo, lên tiếng an ủi:
Lát nữa An ca nhi nhất định sẽ nhận nàng mà.
Hắn lại hạ quyết tâm, đời này chỉ cần có một mình An ca nhi là được rồi.
Dù sao cũng coi như có người kế nghiệp rồi.
Thiều Kinh lúc này tràn ngập sắc xuân, vạn vật như sống lại.
Người đi đường ai nấy cũng cười tươi rạng rỡ, các thương nhân đều đang ra sức hét to.
Cảnh tượng vô cùng phồn thịnh, sầm uất.
Ngay sau đó hắn lại trêu ghẹo:
Nương tử, nàng không tự tin như vậy từ lúc nào thế?

Chẳng phải là ta đang sợ con trai không nhận ra ta, nên muốn dùng ngoại hình để thu hút sự chú ý của nó đấy sao.
Vương Tự Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Chu Lâm Khê nói một cách đầy ghen tị:
Nàng thu hút nó thì có tác dụng gì, vẫn là nên thu hút vị phu nhiều thì tốt hơn.

Đó cũng là con trai của chàng đấy.
Chàng ghen cái gì chứ?
Vương Tự Bảo cười, đầm nhẹ Chu Lâm Khê một cái.
Chu Lâm Khê xuống xe ngựa trước, sau đó quay người dìu Vương Tự Bảo cẩn thận từng li từng tí một.
Vương Tự Bảo mỉm cười với Chu Lâm Khê, sau đó đặt tay vào bàn tay Chu Lâm Khê, xuống xe một cách vô cùng ưu nhã.
Chu Lâm Khê nắm lấy tay Vương Tự Bảo không hề buông ra.
Lần này bọn họ trở về khá yên lặng, không hề kinh động bất kỳ ai.
Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quản cũng không cùng vào thành, nhưng chỉ là Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo đã nhất trí, hộ vệ nghiêm chỉnh huấn luyện sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Không lâu sau, thông tin Thiều vương và Thiều vương phi, cũng chính là Nhiếp Chính Trưởng Công chúa quay về Thiều Kinh được lan truyền nhanh chóng.

Ừm.
Vương Tự Bảo gật nhẹ, vô cùng ngoan ngoãn.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Vương Tự Bảo hơi ngại ngùng tránh khỏi vòng tay của Chu Lâm Khê, cùng Chu Lâm Khê quỳ bái Lâm Uyển Yên rất nghiêm túc:
Nhi tử thỉnh an mẫu thân! Khiển mẫu thân lo lắng rồi!

Tức phụ thỉnh an mẫu thân!
Bây giờ đầu tóc của Lâm Uyển Yên có chút rối, là bị đứa cháu trai nhỏ bé của mình làm rối.

Nhưng bây giờ căn bản bà không để ý những điều này, có thể nhìn thấy Chu Lâm Khê sống sót quay về, đây là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nước mắt bà cũng đã sớm làm mờ đôi mắt rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.