Chương 325: Nhận quan hệ với an ca nhi



Các con mau đứng lên, không còn gì tốt hơn là có thể còn sống trở về.

Thật sự không còn gì tốt hơn nữa.
Lâm Uyển Yên ôm An c8a nhi, nước mắt rơi đầy mặt.
Tường thị lại chỉ Chu Lâm Khê nói:
Đó là phụ thân con, con cũng thường xuyên xem bức họa của phụ thân con đó.
Nói đến bức họa, An ca nhi liền có ấn tượng.
Tổ mẫu và ngoại tổ mẫu nhà mình lúc không có chuyện gì bèn lấy một bức họa ra cho mình xem.
An ca nhi theo bản năng chui vào lòng Vương Tự Bảo, bàn tay nhỏ bé lại vẫn không di chuyển.
Vương Tự Bảo còn chưa ôm ấp đủ, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên Chu Lâm Khê gặp con trai, vì vậy bèn không nỡ trao nhi tử cho Chu Lâm Khê.
Lâm Uyển Yên cảm kích nói:
Cảm ơn con, Bảo Muội, không có con thì đứa con tr6ai này của ta không thể trở về, không có con thì ta cũng không thể có đứa cháu trai này.

Vương Tự Bảo đứng dậy, lau nước mắt5.
Sự thật chứng minh, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tay nhỏ chân nhỏ của An ca nhi hoàn toàn không có sức chống cự.
Bé cảm thấy thân thể của mình bay lên không, rồi chợt rơi vào một khuôn ngực rắn chắc.
Trong lòng con, địa vị của mẫu thân con và người mãi mãi ngang nhau.
Tưởng thị hơi giật mình nhìn Chu Lâm Khê, đứa nhỏ này đang cho mình một lời hứa hẹn ư? Vương Tự Bảo cũng mặc kệ những thứ khác, phu quân mình lạy mẫu thân mình một lạy thì làm sao? Vì vậy nàng làm nũng nói:
Mẫu thân, Lâm Khê nói người có thể nhận thì tức là người có thể nhận.

Đúng vậy, Tân Mai tỷ tỷ, Khe ca nhi nói tỷ nhận được thì tỷ nhận được.
Lâm Uyển Yên ở bên cạnh phụ hoạ.

Được được, ta nhận rồi, vậy các con cũng đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi.
Mọi người không được nó muốn cái gì cũng thỏa mãn nó.
Nó không thể bị nuông chiều sinh ra thói hư tật xấu được.
Sau đó hắn lại nói tiếp:
Tương lai nó chính là người phải làm việc lớn.
Mặc kệ Lữ Duyên tính có đúng hay không, Thiều Quốc sớm muộn cũng phải giao vào tay An ca nhi, đứa nhỏ này không thể quá nuông chiều, Vừa nghe Chu Lâm Khê nói, mặc dù đau lòng vì An ca nhi, nhưng ba người lại không làm gì.
Có lẽ thật sự là bản năng.
Cậu bé lúc thì ngẩng đầu lên nhìn Vương Tự Bảo, chốc lại như đang chơi trốn tìm mà nằm úp sấp trong lòng nàng, còn thỉnh thoảng cười sung sướng.
Hơn nửa năm nay, Tưởng thị thường xuyên gặp ác mộng, rồi cũng giống Lâm Uyển Yên, ngày ngày cầu xin Phật tử phù hộ.
Bởi quá mức lo lắng, lại không chú trọng điều dưỡng, tóc của bà đã bắt đầu bạc màu, người trông cũng già hơn trước.
Sau này chỉ sợ cũng chỉ có bà quỳ lạy hắn mà thôi.
Thấy thế, Chu Lâm Khê chân thành bảo:
Nhạc mẫu, bất kể là lúc nào, người cũng có thể nhận được lễ này.
Bé dùng bàn tay nhỏ xíu trước hết lau nước mắt cho Lâm Uyển Yên, rồi lại duỗi ra ôm lấy Tưởng thị.

Ô, Ô!
Thấy cháu ngoại bảo bối nhà mình chia tay muốn bà ôm, Tưởng thị vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, sau đó ôm An ca nhi.
An ca nhi dùng bàn tay nhỏ bé lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên mặt Tường thị, nghi ngờ quay đầu nhìn Vương Tự Bảo, rồi lại nhìn Chu Lâm Khê.
Tại sao hai người kia vừa trở lại thì hai người gần gũi nhất với mình đều khóc nhỉ? Bởi tràn đầy nghi ngờ nên hàng mày kiếm cực kỳ giống Chu Lâm Khê của An ca nhi đều sắp nhíu chặt, trông cực kỳ đáng yêu.

Nhạc mẫu, để người lo lắng vì chuyện của con và Bảo Muội, xin nhận của tiểu tế một lạy.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khi Tưởng thị tới Thiều Quốc.
Chu Lâm Khê thành tâm thành ý quỳ lạy bà.
Hình như mình đã qua tuổi làm nũng rồi.
Trời ạ, nàng mới mười tám tuổi thôi có được không hả?
Nha đầu này, mau đi gặp mẫu thân con đi, bà ấy còn lo lắng cho con hơn ta.
Có thể nói hơn nửa năm nay, thời gian Lâm Uyển Yên ở chung với Tưởng thị còn nhiều hơn với Chu Vĩnh Hồng.
Nàng đúng là quá bất hiếu.
Phụ mẫu đều đã hơn năm mươi tuổi mà còn để bọn họ cả ngày lo lắng cho mình.
Vừa trao vừa không quên dặn dò:
Chàng cẩn thận một chút nhé, An ca nhi vẫn quá nhỏ, chàng phải ôm chặt, tuyệt đối đừng làm nó ngã.
Còn phải nhẹ nhàng một chút, nó vẫn rất yếu ớt.

Có thể trở về là tốt rồi, có thể trở về là tốt rồi.
Tưởng thị nỉ non.
Lúc này Chu Lâm Khê đi tới trước mặt Tưởng thị, kéo tay Vương Tự Bảo, cùng nàng quỳ lạy Tưởng thị.
Cái quỳ lạy này của hắn, không chỉ vì cảm tạ Tưởng thị đã gả người con gái quý giá nhất của bà cho hắn, mà nhiều hơn còn bởi hồi đó Tưởng thị đã đảm nhiệm vai trò mẫu thân của hắn.
Vì vậy, phần tình cảm ấy thế nào cũng không thể xóa nhòa, hắn sẽ ghi nhớ cả đời.
Cậu bé nhăn nhó cho có một cái rồi liền không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để cho Vương Tự Bảo ôm.
Trình độ ôm hài tử của Vương Tự Bảo vẫn dừng lại ở trước khi An ca nhi đầy tháng.
Nói đến thì, quan hệ giữa Lâm Uyển Yên và Chu Lâm Khê cũng không thân thiết.
Bà vốn muốn3 ôm nhi tử tìm kiếm chút an ủi của người làm mẹ, nhưng thấy động tác né tránh theo bản năng của Chu Lâm Khê, bà đành phải một tay ôm 9An ca nhi, một tay kia thì đỡ Vương Tự Bảo dậy.
Vành mắt Vương Tự Bảo lại một lần nữa đỏ lên, nàng vội vàng kìm nén lại.
Sau khi để giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn, nàng lại một lần nữa vươn hai tay ra nói:
An ca nhi, đến cho mẫu thân ôm một cái có được không? Mẫu thân nhớ con lắm.
Lần này An ca nhi không quay đầu từ chối, Tưởng thì lập tức đặt An ca nhi vào lòng Vương Tự Bảo.
Bé khóc đến nỗi trái tim của mấy nữ nhân có mặt ở đây cũng tan vỡ theo.
Lúc mấy người các nàng đều muốn đến giải cứu An ca nhi, Chu Lâm Khê lại lạnh lùng từ chối bảo:
Mẫu thân, nhạc mẫu, Bảo Muội, mọi người cứ để tiểu tử này khóc đi.
Không cần người dỗ dành, tự bé chơi đùa cũng rất vui.
Chu Lâm Khê ở bên cạnh chăm chú quan sát nhất cử nhất động của An ca nhi.

Ô, ô!
An ca nhi không nghe theo lời phân phó của phụ mẫu mình, hướng về phía Lâm Uyển Yên và Tưởng thị tìm kiếm sự giúp đỡ.
Bé không muốn để phụ thân ôm đầu, có vẻ phụ thân không thích bé, phụ thân thật là hung dữ! Mà Lâm Uyển Yên và Tưởng thì chỉ ở một bên xem kịch vui, chẳng có ai chịu chủ động giúp tiểu tôn tử và tiểu ngoại tôn nhà mình.
Nhìn tới nhìn lui đúng là cảm thấy rất giống.
Vì vậy bé gật đầu thật mạnh,
Ô
hai tiếng, thể hiện mình đã hiểu.
Hôm nay là ngày đại hỉ, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.
Tưởng thị vội vàng tiến lên đỡ Chu Lâm Khê dậy.
An ca nhi không hiểu hôm nay làm sao vậy, sao tất cả mọi người đều khóc.
Nếu không tìm được Chu Lâm Khê, có lẽ đứa nhỏ này cũng sẽ đi theo cùng, thỉnh thoảng Tưởng thì cũng tự trách mình, sao lại sinh ra một nha đầu trọng tình trọng nghĩa như vậy.
() Cửu tử nhất sinh: Chỉ chuyện nguy hiểm, cơ may sống sót mỏng manh.
Tưởng thị cười chỉ vào Vương Tự Bảo, nghiêm túc giới thiệu với An ca nhi:
An ca nhi, đây là mẫu thân con.
Chẳng lẽ con không nhận ra sao? Đây chính là người được vẽ trong bức họa con thường trông thấy đó.
Vương Tự Bảo sợ nhi tử nhà mình cảm thấy xa lạ với mình và Chu Lâm Khê, cho nên trước khi đi, nàng đã cố ý vẽ một bức họa chung của nàng và Chu Lâm Khê.

Bà bà, Lâm Khê là phu quân của con, An ca nhi là con trai của con, người còn khách sáo với con làm gì!
Nếu là trước đây, Vương Tự Bảo nhất định sẽ làm nũng tựa vào vai Lâm Uyển Yên giống như một đứa nhỏ.
Nhưng vừa thấy tiểu nhi tử nhà mình đang tò mò nhìn mình chằm chằm, mặt nàng hơi đỏ lên, dừng động tác theo thói quen này lại.
Cho dù Chu Lâm Khê cho rằng mình đã rất cẩn thận, động tác đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến An ca nhi cảm thấy vô cùng khó chịu.
An ca nhi bỗng gào lên.
Tưởng thị vội vàng nghiêng người, không dám nhận đại lễ của Chu Lâm Khê.
Thân phận của Chu Lâm Khê trước khác này khác.
Bà ôm Vương Tự Bảo thật chặt, đồng thời còn tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ nhẹ vào sau lưng nàng.
Phải biết rằng, lần này Vương Tự Bảo ra ngoài tìm phu quân chính là chuyện cửu tử nhất sinh
.
Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, vì lo lắng cho chuyện của hai đứa nhỏ mà tình cảm càng ngày càng khăng khít.
Lúc không có chuyện gì còn cùng nhau cầu thần bái Phật.
Vừa nhắc tới mẫu thân mình, Vương Tự Bảo vừa mới nín giờ lại khóc như vỡ đê.
Mỗi khi gặp phải khó khăn, người làm con như nàng luôn luôn nghĩ đến mẫu thân của mình đầu tiên.
Trông thấy Tưởng thì đã có tóc bạc, Vương Tự Bảo nghẹn ngào kêu một tiếng
Mẫu thân
, sau đó nhào vào lòng Tưởng thị khóc lớn.

Đứa nhỏ này, đúng là một nha đầu ngốc mà! Đúng là ngốc! Nếu như còn xảy ra chuyện, con bảo mẫu thân và phụ thân con phải sống thế nào đây?
Tưởng thị đã sớm khóc không thành tiếng.
Điều này khiến Vương Tử Nghĩa cũng đau lòng không thôi.

Mẫu thân, khiến người và phụ thân lo lắng, là nữ nhi bất hiếu.
Vương Tự Bảo thút thít nói.
An ca nhi khóc hồi lâu cũng chẳng thấy ai chú ý tới mình thì đột ngột im bặt.
Bé vẫn đang nghi hoặc, tại sao kỹ thuật khóc trăm lần hiệu quả cả trăm trước đây của mình giờ lại vô hiệu chứ?
Nhìn qua có hơi vụng về, càng giống như đang ôm một vật báu của thế giới, cẩn thận từng li từng tí.
An ca nhi lớn rồi, có thể tự điều chỉnh tư thế của mình.
Sau khi trông thấy bức họa, hai người còn thường sụt sùi.
Vì vậy, cậu bé liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc xem có phải hai người này giống trên bức họa hay không.
Sau một thoáng không thoải mái, bé tìm một tư thế dễ chịu trong lòng Vương Tự Bảo, ngoan ngoãn ghé vào ngực nàng.
Cái ôm ấp của mẫu thân khiến bé cảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm.
Ban đầu, khóe miệng hắn vẫn còn hơi cong lên theo, nhưng khi bàn tay nhỏ bé của An ca nhi đặt lên bộ ngực mềm mại của Vương Tự Bảo, lại còn đẩy chỗ đó ra, muốn tìm kiếm khẩu phần, mặt Chu Lâm Khê liền đen lại.
Đó là chỗ thuộc về hắn!
Nào, cho ta ôm An ca nhi một cái.
Chu Lâm Khê cười nói với Vương Tự Bảo, sau đó lập tức cúi đầu làm mặt lạnh, trừng mắt nhìn An ca nhi.
Lâm Uyển Yên và Tường thị liếc nhau một cái, thì ra tên tiểu tử này thật sự có chủ ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.