Chương 326: Sống chung với con trai
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2165 chữ
- 2022-02-06 09:13:13
Chu Lâm Khê cũng chỉ chơi đùa với bé, sao có thể thật sự bắt bé lau được.
Sau khi thấy nhi tử và phu quân nhà mình không lạnh nhạt với nhau nữ8a, Vương Tự Bảo liên quan tâm tới mặt của Lâm Uyển Yên.
Lâm Uyển Yên đã lấy khăn che mặt xuống từ sớm, lúc bình thường đơn giản thoa phấn tra3ng điểm, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra vết sẹo ban đầu trên mặt bà.
Cảm ơn con, Bảo Muội.
Vương Tự Bảo mỉm cười nói:
Cảm ơn gì chứ.
Người quên rồi sao, chúng ta đã giao hẹn rồi, chờ sau khi vết sẹo trên mặt người khỏi, chúng ta phải cùng ra đường mua đồ.
Đúng đúng, cứ đến cửa hàng công công của con mua.
Đến lúc đó vừa ý cái gì thì lấy cái đó, còn không phải trả tiền.
Lâm Uyển Yên nói xong, tự che miệng nở nụ cười trước.
Đúng rồi, trong bài thuốc gia truyền dưỡng nhan sư phụ con cho con còn có một vài bí phương liên quan tới mờ sẹo, đến lúc đó chúng ta lại thử một lần xem.
Vương Tự Bảo đề nghị.
Lâm Uyển Yên cười nói:
Được.
Đến lúc đó chúng ta lại thử.
Kết quả bây giờ đã tốt lắm rồi, nếu như có thể tốt hơn, thì bà đương nhiên càng thêm vui lòng.
Chu Lâm Khê cười với Vương Tự Bảo rồi nói:
Đều đã qua rồi, có rất nhiều chuyện cũng đã không còn để ý tới nữa.
Cũng bởi hồi nhỏ Chu Lâm Khê thiểu tình thương của phụ mẫu, nên mới trở nên cô độc, rất thờ ơ đối với người ngoài.
Thật ra lúc ở hiện đại, tính cách của Vương Tự Bảo cũng bị người khác miêu tả là cô độc và kiêu ngạo, cũng không quá sẵn lòng giao lưu với người khác.
Chỉ là hiện tại, từ nhỏ đến lớn nàng đều lớn lên trong tình yêu thương, vì thế mới tươi tắn như vậy.
Vương Tự Bảo chỉ tin vào chính mình, nàng muốn để bé trở thành vị Hoàng để hạnh phúc nhất, không cô đơn nhất.
Những lời của Vương Tự Bảo khiến Lâm Uyển Yên không còn gì để nói.
Bà luôn muốn bù đắp tiếc nuối của mình đối với Chu Lâm Khê từ trên người tôn tử nhà mình, nhưng bà lại xem nhẹ thứ hài tử thực sự khát vọng hơn, đó chính là tình yêu thương của phụ mẫu.
Cuối cùng lúc bái biệt Tường thị, Vương Tự Bảo lại nhẹ giọng dặn dò mẫu thân mình truyền thụ cho bà bà một vài kinh nghiệm.
Nói cho cùng, bà bà nhà mình may mắn gặp được nam nhân tốt như công công, bằng không hậu viện đã sớm có không biết bao nhiêu nữ nhân nữa rồi.
Giúp bà bà nhà mình tìm được lý tưởng và mục tiêu mới trong cuộc sống, Vương Tự Bảo cũng thấy thoải mái hơn.
Vương Tự Bảo lại quay người làm nũng với Tưởng thị nói:
Mẫu thân, chắc chắn người rất lo lắng cho con và Lâm Khê, gần đây cũng không điều dưỡng tử tế.
Bắt đầu từ ngày mai, người cũng nhất định phải điều dưỡng cho tốt, nếu không sẽ bị phụ thân con ghét bỏ đó.
Chỉ cần con và Khê ca nhi bình an thì mọi thứ đều không quan trọng bằng.
Nếu phụ thân con ghét bỏ thì để ông ấy tìm di nương đi.
Tâm trạng của Tưởng thị vừa tốt lên đã bắt đầu nói lời dí dỏm.
Xem ra lần giải phẫu trước vô cùng thành côn5g.
Thầy Vương Tự Bảo quan sát gò má của mình, Lâm Uyển Yên theo bản năng sờ sờ chỗ vết sẹo ở bên trái gương mặt.
Nhớ ra đây là lần đầu tiên Vương Tự Bảo xem mặt của bà sau khi giải phẫu, vì vậy bà vô cùng thành thật kéo tay Vương Tự Bảo nói:
Mặc dù vết sẹo này không thể hoàn toàn biến mất nhưng ta đã vô cùng thỏa mãn với dáng vẻ hiện tại rồi.
Thế này đúng là đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm mà!
Bà bà, mẫu thân, bắt đầu từ hôm nay, chúng con sẽ đưa An ca nhi về tự nuôi nấng.
Vương Tự Bảo ngừng lại một chút, vô cùng thản nhiên nói:
Mấy ngày nay chắc chắn hai người sẽ không thích ứng, sẽ cảm thấy mất mát, nhưng dù có thế thì con vẫn phải làm như vậy.
Về vấn đề chăm sóc và dạy dỗ trẻ con, giữa người làm cha mẹ và thế hệ trước thường hay bởi vì bất đồng quan niệm mà nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Sở dĩ hôm nay Vương Tự Bảo nói vậy, cũng bởi không muốn tương lai vì chuyện này mà khiến nhau cảm thấy không thoải mái, sinh ra khoảng cách sâu hơn.
Có một số khoảng cách một khi đã nảy sinh thì sẽ rất khó bù đắp
Được.
Mẫu thân sẽ làm vậy.
Mặc dù tỏ ra tươi cười, nhưng thật ra Tường thị lại cảm thấy vô cùng mất mát.
Tuy rằng luyến tiếc tôn tử, nhưng Lâm Uyển Yên cũng quyết định:
Bảo Muội, Khe ca nhi, vậy mấy ngày nữa ta cũng trở về Nhiếp Chính Vương phủ ở nhé.
Lời Tưởng thì nói khiến Lâm Uyển Yên hết sức xúc động.
Để ngoài tai tiếng gào khóc muốn đi theo Lâm Uyển Yên của An ca nhi, hai phu thê Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ôm An ca nhi, vô cùng vui vẻ đi về phía chỗ ở của họ.
Tiểu gia hỏa thấy không thể lấy trứng chọi đá cũng bèn từ bỏ lòng phản kháng, thôi khóc rống.
Về chuyện nhi tử nhà mình thức thời như vậy, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê tỏ ra khá hài lòng.
Tương lai đối với việc dạy dỗ đứa nhỏ này, cũng mong bà bà và mẫu thân đừng quá cưng chiều nó.
Lúc nó phạm sai lầm, nên đánh thì đánh, cẩn mắng cứ mắng, nhất định không thể để nó không phân biệt được trắng đen.
Nàng dừng một chút rồi tiếp tục nói:
Thật ra, ban ngày con và Lâm Khê đều rất bận rộn, đến lúc đó vẫn phải dựa vào bà bà và mẫu thân giúp đỡ.
Chỉ là đến buổi tối, hài tử nhất định phải ngủ trong viện của bọn con.
Phỏng chừng cũng chỉ có lúc đó, Lâm Khê mới có thể
chung với nhi tử thôi.
Vậy thì tốt.
Đúng vậy, ban ngày Khế ca nhi phải lên triều, bận rộn công sự.
Bảo Muội còn phải quản lý Chiêm Sự phủ và việc bếp núc trong phủ.
Sau này thời gian để người làm tổ mẫu như bà chăm sóc An ca nhí nhất định là không ít.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Uyển Yên dễ chịu hơn rất nhiều, cũng bèn chấp nhận.
Lúc này Tưởng thì lại nói:
Bảo Muội, con và Khê ca nhi có thể bình an trở về thì ta và phụ thân con an tâm rồi.
Từ sau khi bà xuất cung, thời gian ở chung với phu quân nhà mình vô cùng có hạn.
Ngoại trừ do Chu Vĩnh Hồng bận rộn, bà cũng dồn hết tinh lực lên người tôn tử nhà mình.
Hiện tại nghĩ tới, bà cũng quả thực đã xem nhẹ quá nhiều.
Mà công công vì xuất phát từ mong muốn bảo vệ cho Lâm Khê, cũng chẳng quan tâm huynh ấy được nhiều.
Vì vậy, hồi nhỏ huynh ấy đã phải trải qua tuổi thơ không mấy vui vẻ.
Nói xong, Vương Tự Bảo nhìn về phía Chu Lâm Khê.
Huống hồ phụ mẫu mình đã bầu bạn với nhau từ lâu, cũng không có lý do gì để bắt hai người phải xa nhau trong một khoảng thời gian dài.
Con hiểu rồi.
Nhưng ban ngày lúc không có chuyện gì, người vẫn phải tới thăm con và An ca nhi, rảnh rỗi thì đến chơi với bà bà của con nhiều nhé.
Vì gương mặt này, bà đã hơn hai mươi năm không vui vẻ mỉm cười rồi.
Vẫn là nhờ đứa con dâu này, mới khiến bà rốt cục có thể quang minh chánh đại đi lại trước mặt người khác.
Vết sẹo này vẫn chưa xẹp xuống, đợi nó xẹp xuống rồi thì sẽ còn đẹp hơn.
Ngày hôm nay bởi vì khóc quá nhiều nên son phấn đã sớm trôi9 đi, lộ ra da thịt vốn có.
Vương Tự Bảo đi tới gần tỉ mỉ quan sát, ở gò má bên trái của Lâm Uyển Yên vẫn có thể trông thấy một vết sẹo nhỏ dà6i tương đối bằng phẳng.
Nhưng so sánh với lúc đầu thì đã không thể tốt hơn được nữa rồi.
Đối với phu quân nhà mình cũng vậy.
Ừừ.
Bà là người bước ra từ một đám nữ nhân trong hậu cung.
Thậm chí về chuyện tình cảm, bà còn sâu sắc hơn so với Vương Tự Bảo.
Nhưng bởi thời gian dài không để ý tới những chuyện kia, Chu Vĩnh Hồng lại làm quá nhiều chuyện vì bà, khiển ý thức nguy cơ của bà hơi giảm xuống, thậm chí là không ý thức được nguy cơ.
Văn Quốc Công phủ đã sớm thu dọn ổn thoả, phụ thân và đám Đại ca, Nhị ca, Tam ca của con đều đã dọn qua.
Vài ngày trước vì giúp bà bà của con chăm sóc An ca nhi nên ta mới ở lại đây.
Nếu các con đã quay lại, sáng ngày mốt ta định về Văn Quốc Công phủ.
Mẫu thân!
Mặc dù không nỡ, những nơi này quả thực không có chuyện mẹ đẻ ở chung với con gái.
Mặc dù luyến tiếc tôn tử, nhưng vì tốt cho tôn tử nhà mình, bà không thể không nhượng bộ.
Lâm Uyển Yên hơi tủi thân bảo:
Các con có thể tự nuôi nấng hài tử, nhưng ta cũng phải thường xuyên được gặp tôn tử.
Vương Tự Bảo cười nói:
Đâu phải con không cho bà bà và mẫu thân con gặp An ca nhi, chăm sóc An ca nhi.
Con chỉ muốn để An ca nhi lớn lên bên cạnh phu thê chúng con.
Trẻ con trời sinh mẫn cảm, bé có thể cảm nhận được hình như phụ thân rất sợ mẫu thân xinh đẹp nhà mình.
Ô, ô!
Thấy nhi tử chủ động cầu cứu mình, Vương Tự Bảo lập tức hớn hở.
Vì vậy nàng chia tay ôm lấy An ca nhi, tiện tay sờ sờ cẩm bào nhỏ màu đỏ sậm và cái quần nhỏ mặc bên trong của bé, phát hiện cũng đã ướt một mảng lớn.
Thỉnh thoảng bà cực kỳ hâm mộ cái loại tình cảm êm đềm hoạn nạn có nhau giữa Tưởng thị và Vương Tử Nghĩa.
Lần này Vương Tự Bảo không ngăn cản Lâm Uyển Yên, còn cười nói:
Lần này bà bà không cần giành An ca nhi với con nữa rồi.
Sau đó nàng lại vô cùng thần bí ghé sát vào tai Lâm Uyển Yên bảo:
Bà bà, thân phận của công công công không hề tầm thường, người phải coi chừng đó.
Hả?
Lâm Uyển Yên không hiểu ý của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo nhỏ giọng giải thích:
Lẽ nào người vẫn muốn cùng chung một phu quân với một đống nữ nhân sao? Nên giở thủ đoạn thì phải giở thủ đoạn.
lại.
Thấy vẻ mặt bà bà nhà mình không tốt lắm, Vương Tự Bảo bổ sung nói:
Bà bà, thật ra hồi nhỏ Lâm Khê vô cùng khao khát bà bà Phùng thị trước kia có thể yêu thương huynh ấy giống như mẫu thân của các tiểu hài tử khác.
Kết quả chờ tới chờ lui, thứ chờ được nhiều nhất lại chính là coi thường.
Cũng chính bởi vậy, nàng càng hiểu cách quý trọng và cho đi hơn bất cứ ai.
Vương Tự Bảo hy vọng nhi tử của mình cũng được tình yêu thương bao bọc mà lớn lên.
Sau này An ca nhi phải ngồi vào cái vị trí được xưng là cô độc kia.
Bảo Muội, ta về phòng trước nhé, bộ quần áo này của ta cũng phải thay ra rồi.
Cái mùi này đúng là không dễ ngửi.
Chu Lâm Khê nói xong rồi nhìn tên đầu têu, hận không thể hung hăng đánh cái mông nhỏ của An ca nhi một trận mới có thể hả giận.
Thấy sự thay đổi trong ánh mắt của phụ thân, An ca nhi rụt đầu lại, tiếp đó lại lắc lư, cầu cứu mẫu thân mình.
Trở lại phòng, trước tiên dưới sự chỉ đạo của hai bà vú của An ca nhi, Vương Tự Bảo giúp đỡ An ca nhi rửa mông nhỏ, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái.
Trong lúc này, nàng còn sai người làm canh trứng giàu dinh dưỡng cho An ca nhi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.