Chương 327: Cả nhà đoàn tụ


Cậu bé vẫn đang ngậm cháo trứng gà trong miệng, nhưng đã duỗi tay chỉ vào bát
Ô, ô
muốn ăn.

Cuối cùng dù bụng nhỏ đã gồ lên, An ca nh8i vẫn muốn tiếp tục ăn.
Cảnh tượng này lại hình thành một loại hài hòa kỳ lạ.
Thử hỏi có hai nhà thông gia nào chung sống với nhau như thế không? Huống hồ, thân phận của Chu Vĩnh Hồng còn bày ở nơi đó.
Năm ngoái Trương Quân Nhan lại sinh cho hắn một đứa con trai, vì vậy lần này hắn không dẫn nàng tới Thiều Kinh.

Mười hai tuổi thì lớn lắm ạ?
Vương Tông chớp đôi mắt phượng, hỏi ngược lại.
Những thứ này khiến Vương Tông cảm thấy được giác ngộ, cũng cảm thấy buôn bán đúng là không dễ dàng.
Tình cảm phụ tử trong lần trò chuyện này lại có bước tiến vượt bậc.
Vương Tự Bảo đã nói với Vương Tông hết sức rõ ràng, có lẽ sau này gia tộc bọn họ sẽ được giao vào tay cậu.
Gia tộc bọn họ có thịnh vượng hay không, rất có thể sẽ được quyết định bởi những sự lựa chọn trong tương lai của cậu.
Mặc dù sau này Vương Tông bị Vương Tự Bảo ném vào lãnh cung, thế nhưng lúc nghỉ ngơi trên đường, nàng vẫn sẽ cho hắn bài tập, đồng thời kiểm tra bất cứ lúc nào.

Vậy nếu lúc vi phụ kiểm tra mà con không biết thì cẩn thận bị phạt đó.
Vương Dụ Phổ vô cùng nghiêm khắc nói.
Sau khi kiểm tra Vương Tông xong, khóe miệng Vương Dụ Phổ trực tiếp co rút.
Năng lực học một biết mười của đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, ngươi hỏi nó một vấn đề, nó có thể đưa ra vài câu trả lời, cuối cùng suýt nữa ngay cả bản thân Vương Dụ Phổ cũng bị cuốn vào.
Vì vậy hắn liền cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ nói cho Vương Tông nghe kinh nghiệm mình tổng kết được sau mấy năm vào Nam ra Bắc.
Đồng thời còn nói một vài suy nghĩ của mình về tàng thư các với Vương Tông.
Vương Tự Bảo vừa lau vệt nước miếng An ca nhi để lại trên mặt, vừa hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Vẻ mặt tràn đầy tình yêu thương.
Ăn nói cũng chín chắn hơn nhiều.
Lần này Chu Vĩnh Hồng cũng hết sức nể tình mà đích thân tới đây tham gia buổi gia yến này.
Nghĩ bản thân ít quan tâm chăm sóc cho đứa nhỏ này, vì vậy hắn bên chú ý tới việc học của Vương Tông.
Vương Tông chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
Sao có thể bỏ bê chứ? Tổ phụ, Tam thúc và tiểu cô cô bọn họ quản con nghiêm lắm.
Điểm này Vương Tông trái lại nói không sai.
Cậu may mắn hơn những người khác, bởi cậu có một người phụ thân vô cùng am hiểu những chuyện này, có thể giúp đỡ cậu.
Trên phương diện buôn bán, Vương Dụ Phổ cũng coi như có thiên phú.
Nhiều năm qua, việc làm ăn của nhà họ Vương gần như đã trải rộng khắp Ung Quốc, ngay cả ở các quốc gia còn lại cũng đều có chút liên quan.
Nhưng tàng thư các do muội muội nhà mình đề xuất này lại khiến hắn thấy được chỗ khác biệt.
Hơn nữa còn có muội muội nhà mình trấn giữ, chung quy cũng sẽ không quá kém.

Lần này con đi Long Khẩu Quan với tiểu cô cô, có phải lại bỏ bê việc học hay không? Đợi lát nữa ta phải kiểm tra xem.
Nhìn trưởng tử mười hai tuổi của mình, Vương Dụ Phổ hơi áy náy.
Lần này, muội muội nhà mình đề nghị bất kể là xây dựng thư viện, hay là thành lập học viện, mặc dù vẫn có liên quan tới việc làm ăn, nhưng quả thực đều là việc làm ăn được người trong thiên hạ kính trọng.
Thử nghĩ, nếu nhà bọn họ không có quyền, không có tiền, thì sao có thể làm được đến bước này? Bây giờ nhìn nhi tử thông minh, hoạt bát, hiểu chuyện, đã bắt đầu tham gia vào công việc của gia tộc, Vương Dụ Phổ cũng cảm thấy tự hào thay cậu.
Hai năm không gặp phụ thân, cậu cũng tìm được sự an ủi.
Sau khi hành lễ với Vương Dụ Phổ, Vương Tông chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc nói:
Phụ thân à! Con nhớ người lắm.
Đợi sau khi tàng thư các xây xong, không những có thể giúp việc làm ăn của nhà bọn họ được nâng cao một bước, mà còn có thể xây dựng địa vị đặc biệt cho nhà bọn họ trong giới văn nhân học tử.
Thương nhân thường hay bốc mùi tiền, nhà họ Vương bọn họ mấy năm nay cũng không ít lần bị các thế gia khác chỉ trích.
Cơ thể nhỏ xinh mềm mại của bé nằm úp sấp trong lòng Vương Tự Bảo, thỉnh thoảng n5gẩng đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt nàng.
Cả mặt Vương Tự Bảo đều là nước miếng, bé lại sung sướng vỗ tay, cười khanh khách.
Vì vậy, những phép tắc kia chúng ta trước bỏ qua cả đi, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình là được.
Chu Vĩnh Hồng tự hạ thấp thân phận.

Vâng.
Mặc dù Chu Vĩnh Hồng đã hạ thấp thân phận, nhưng tất cả mọi người vẫn câu nệ đứng lên cung kính trả lời.
Nếu như không có người con dâu này, nhi tử nhà mình bèn khó đoán sống chết; nếu như không có người con dâu này, thì nhà ông nào có đại tôn tử thông minh đáng yêu như vậy, nếu như không có nhi tử và tôn tử, mấy năm nay ông vất vả cực nhọc liều mạng rốt cuộc là vì ai? Ông muốn cái giang sơn này để làm gì? Sau khi ăn xong, Chu Vĩnh Hổng mời Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần, Vương Dụ Phổ, và cả mấy đứa nhỏ, cộng thêm Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo, mấy người xúm lại bắt đầu trao đổi chuyện cải cách ruộng đất tiếp theo ở Thiều Quốc.

Lần này ta triệu tập mọi người đến, tuyên bố trước: Chúng ta không bàn đến thân phận, chỉ là người nhà nói chuyện phiếm bình thường.
Gặp lại Vương Hử, Vương Tự Bảo vô cùng vui mừng.
Đứa nhỏ này cao hơn, đen hơn, nhưng lại khỏe mạnh hơn không ít so với trước khi nàng rời đi.
Ngoài quyền lực, những nhà khác cũng không thể so sánh với nhà bọn họ ở phương diện tài lực.
Cũng vì vậy mà ở Thiều Quốc mới không có mấy ai dám coi thường gia tộc từ Ung Quốc đến như bọn họ.
Nhi tử bảo bối được nàng ôm trong lòng còn cẩn thận lau nước mắt cho nàng.
Điều này càng khiến Vương Tự Bảo cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.
Nhưng có một điểm Vương Tự Bảo nói rất rõ, không có tiền, không có quyền thì mọi thứ cũng chỉ là nói suông.
Đại đường ca của câu đã đi một con đường chưa chắc phù hợp, nhưng lại rất có ý nghĩa, rất có khả năng phát triển.
Tất nhiên, sau khi trông thấy Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần, nước mắt của Vương Tự Bảo vẫn không ngừng rơi.
Chẳng qua lúc này đây, nước mắt của nàng đều là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Vương Tự Bảo vui sướng cầm khăn tay lau cháo trứng gà dính trên miệng nhỏ của bé, lại cho bé nhìn cái bát khôn3g, kiên trì dỗ dành nói:
Cháo trong bát bị con ăn sạch cả rồi, bây giờ không còn nữa.
Chúng ta cũng không thể ăn quá nhiều trong một 9lần, không thì lát nữa có đồ ăn còn ngon hơn con cũng không ăn được.
Vừa nghe còn có đồ ăn khác, An ca nhi liền mở to mắt, vội vàng
Ô, ô
gậ6t đầu, còn vui mừng chủ động lấy lòng mẫu thân mình.
Buổi chiều ngày thứ hai, lúc gọi phụ mẫu và các ca ca tới cùng ăn bữa cơm đoàn viên, Vương Tự Bảo mới gặp được Vương Dụ Phổ.
Hai huynh muội đương nhiên lại trình diễn vở kịch gặp lại sau nhiều năm, hai mắt rưng rưng.
Vương Tự Bảo nghe xong, khóe miệng co rút.
Mặc dù nhi tử vì vài miếng ăn mà liêm sỉ rơi đầy đất, nhưng chẳng phải bé còn nhỏ sao? Chẳng phải chưa từng ăn thứ gì ngon sao? Trong khi Vương Tự Bảo bên này đang bồi dưỡng tình cảm với nhi tử, hãy nói về tiểu Vương Tông cũng trở về với nàng.
Người đến từ bao giờ vậy?
Công phu làm nũng của cậu rất giống tiểu cô có của mình.

Vi phụ cũng đã tới hơn một tháng rồi, nhưng con lại chạy theo tiểu cô cô của con.
Vương Dụ Phổ cười, sờ đầu Vương Tông,
Đã mười hai rồi, sao còn vẫn làm nũng chứ?
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt Vương Dụ Phổ cũng đã hơn ba mươi tuổi, còn nuôi cả râu mép.
Cũng chính vì vậy mà của hồi môn làm kẻ khác phải kinh ngạc của muội muội bảo bối nhà mình trước đây mới giúp nàng nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thiều Quốc.
Còn ai dám nói tiến không có chỗ hữu dụng chứ? Người trong thiên hạ thật sự đã xem thường thương nhân rồi.
Nhìn bộ dạng rắm thổi của Vương Tông, Vương Dụ Phổ cảm thấy đắng lòng.
Còn có thể để người ta vui vẻ làm phụ thân nữa hay không? Để người ta giữ được uy nghiêm của kẻ làm phụ thân nữa hay không? Sau khi bị phụ thân mình khảo sát hết bài tập, Vương Tông liền bắt đầu lôi kéo người phụ thân đang buồn bực nhà mình hỏi thăm về chuyện làm ăn.
Nói đến thì, người trong nhà Chu Vĩnh Hồng quả thực quá ít, chỉ có vài người bọn họ.
Cho nên đôi khi, để cảm nhận cái loại cảm giác của đại gia tộc này, ông vẫn phải ở cùng thông gia mới được.
Vương Dụ Phổ vừa cười vừa nói:
Có nhà đứa nhỏ mười hai tuổi đã đính hôn cho rồi, thậm chí còn có nhà đã bắt đầu sắp xếp thông phòng cho nữa.
Vừa nghĩ tới có nữ nhân quấn quít lấy mình, Vương Tông rụt cổ lại, ác cảm nói:
Như vậy cũng đáng sợ quá đi.
Phải nói cho dù là Vương Hử hay Vương Tông thì hầu hết đều được Vương Tự Bảo nuôi nấng bên người.
Chỗ Vương Tự Bảo không có chuyện gì phiền lòng, từ nhỏ cũng sắp xếp cho hai người tiểu tư, vì vậy trong chuyện nam nữ, suy nghĩ của hai người này đều rất đơn thuần.
Từ sau khi tiểu cô cô nhà cậu tìm được tiểu cô phu, Vương Tông như thế bị vứt vào lãnh cung, bình thường muốn gặp tiểu cô cô nhà mình một lúc cũng vô cùng khó khăn.
Nghe nói phụ thân mình đã tới, lần này quay lại Thiều Kinh cậu không tới Thiệu Vương phủ mà trực tiếp trở về Văn Quốc Công phủ.
Mẫu tử hai người đang rất ấm áp, nhưng lại chọc cho phụ thân đứa nhỏ không vui.
Sau khi tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài, Chu Lâm Khê bèn trông thấy hai mẹ con này hôn tới hôn lui, mặt hắn đen lại, đưa ra đánh giá cực kỳ khách quan đối với nhi tử nhà mình:
Đứa nhỏ này chính là một kẻ tham ăn mà!
.
Nhưng chẳng phải cuối cùng cũng vì tiền, mà dù Vĩnh Thịnh để có điều kiêng kỵ nhà họ Vương bọn họ, nhưng vẫn phải kính trọng nhà bọn họ vài phần sao.
Bây giờ ở Thiều Quốc, nhà bọn họ cũng đã từng bước trở thành đệ nhất thế gia.
Đương nhiên cậu cũng không thể rớt lại phía sau.
Việc lớn quan trọng nhất trước mắt chính là xây dựng tàng thư các.
Lần này sau khi gặp lại Vương Tự Bảo, Chu Vĩnh Hồng còn cảm kích nàng hơn cả lần Vương Tự Bảo liều mạng sinh ra An ca nhi.
Đây là người mang đến may mắn cho nhà họ Chu bọn họ, lại càng là người mang đến may mắn cho Thiều Quốc.

Được ạ.
Phạt thì phạt.
Nói xong, Vương Tông còn ưỡn thẳng lồng ngực nhỏ của mình, tràn đầy kiêu ngạo.
Vương Dụ Phổ cũng không biết rốt cuộc nhi tử ngốc đầu óc chậm chạp như vậy là tốt hay xấu? Nhưng chỉ cần không đến ba mươi tuổi vẫn chưa thông suốt giống Tam thúc của cậu là được.
Dù sao nhà hắn cũng lung tung lộn xộn không như nhà bình thường, muốn một chút thì muộn một chút vậy.
Chu Vĩnh Hồng cười, xua xua tay:
Cứ tùy ý một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.