Chương 328: Cải cách chế độ ruộng đất
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2208 chữ
- 2022-02-06 09:13:56
Ngay cả Tô Đông Pha cũng thuộc phe đối lập, vì vậy về sau cũng chỉ có thể đi vào ngõ cụt.
Vương Tự Bảo gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thậm chí8 so với mọi người đang ngồi ở đây, nàng còn hiểu rõ cải cách ruộng đất sẽ mang đến nguy cơ như thế nào hơn.
Lâm Khê cũng mới trở về từ Man Cương, Đại ca của con cũng đang ở bên ngoài diệt cướp và bình định.
Những chuyện này đều phải tiêu tốn rất nhiều ngân lượng để chống đỡ.
Phải làm gì để đảm bảo khoản chi phí khổng lồ này? Chỉ có thể dựa vào tăng thuế thu từ dân chúng.
Đến lúc đó, nếu ngay cả dân chúng của chúng ta cũng không coi trọng chúng ta, chạy trốn tới quốc gia khác, thậm chí là đứng lên chống lại chúng ta, vậy chẳng khác nào họa vô đơn chí.
Phải biết rằng, thiên hạ rộng lớn, trước mắt cũng không phải chỉ có một mình Thiều Quốc chúng ta.
Thời điểm chúng ta nhăm nhe kẻ khác, thì kẻ khác cũng đang nhăm nhe chúng ta.
Lời nói thật của Vương Tự Bảo đã gõ một hồi chuông cảnh báo trong lòng mọi người.
Về chủ ý nàng bàn bạc với Chu Lâm Khế trước đây, sau này cũng nhất định sẽ có biện pháp xoa dịu.
Tối thiểu, hiện tại bọn họ cũng không thu được bất cứ thuế thu nào từ những người đó, tương lai cho dù chỉ lấy đi một phần mười, một phần trăm, một phần nghìn, thì bọn họ cũng coi như đã kiếm được rồi.
Không phải chỉ là bọn họ rao giá trên trời trước, chờ những người đó trả tiền ngay tại chỗ sao? Vụ làm ăn này, bọn họ kiếm bộn không lỗ.
Đồn điền của nông dân phải tổ chức dựa theo biên chế quân sự, chính phủ bố trí quan lại quản lý.
Đồn điển của nông dân phải căn cứ vào tình huống thu hoạch khác nhau, dựa theo tỉ lệ mà giao nộp sản phẩm thu hoạch cho quan phủ, nhưng bọn họ sẽ không phải chịu gánh nặng binh dịch nữa.
Tương lai trồng trọt đến một thời hạn nhất định, còn có thể bán những ruộng đất này cho bọn họ với giá thấp, thậm chí là có thể tặng miễn phí cho bọn họ.
Mặc dù hiện nay Thiều Quốc chúng ta vẫn chưa đến tình cảnh dân chúng lầm than, nhưng cuộc sống của các lão bách tỉnh cũng thật sự rất khổ.
Đây cũng là những gì Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê chứng kiến trên đường.
Trên đoạn đường này, bọn họ không chỉ trông thấy những thứ tốt đẹp, mà còn chứng kiến nỗi lo âu của dân chúng và khó khăn của họ.
Có bao nhiêu người vất vả cực nhọc kiếm tiền cả một năm, nhưng ngay cả nuôi sống chính mình cũng không đủ? Nếu hỏi dân chúng sợ nhất là gì? Đáp án đầu tiên bọn họ đưa ra chính là sợ người thu thuế cuối mùa đến.
Đợi mọi người đã xem qua, Vương Tự Bảo bèn bắt đầu giải thích lần lượt.
Đề nghị đầu tiên của con là về đồn điền.
Hiện nay đồn điền chủ yếu được chia thành hai bộ phận là quân đồn và dân đồn.
Một lát sau, Vương Tự Bảo tiếp tục câu chuyện.
Để con nói tiếp đi.
Lần này vẻ mặt Vương Tự Bảo tương đối nghiêm túc.
Trước mắt Thiểu Quốc chúng ta nhìn thì có vẻ vẫn thái bình, nhưng trên thực tế thì sao? Hai năm trước chúng ta vừa trải qua một trận rối loạn, còn giao chiến với Định Quốc một lần.
Thế nhưng, xem xét đến tình thế v3ô cùng bị động của Thiều Quốc trước mắt, thì cải cách ruộng đất là điều bắt buộc phải làm.
Dưới cái nhìn của nàng, có lẽ lần cải cách này là 9nguy cơ, nhưng lại càng là một loại thử thách, một loại cơ hội,
Những điều này con và Lâm Khê cũng đã cân nhắc đến.
Chu Lâm Khẽ gật đầu, tỏ ý ủng h6ộ thể tử nhà mình.
Vương Tự Bảo cười với hắn, tiếp tục nói:
Thế nhưng, với tình thể trước mắt của Thiều Quốc chúng ta, nếu không tiến hành c5hế độ cải cách ruộng đất, thì tương lai tăng thu nhập từ thuế như thế nào? Tăng binh lực như thế nào? Nếu như những thứ này đều không thể tăng lên, sau này chúng ta còn có thể đánh một trận với Định Quốc và Ung Quốc sao?
Những lời này của nàng tương đối thẳng thắn, làm mọi người ở đây đều trầm tư.
Mọi người cũng đều cảm thấy chỉ cần không động chạm quá mức đến lợi ích của đám quý tộc quan lại, cường hào địa chủ kia, thì thật ra chưa chắc đã không thể thực hiện được.
Bảo Muội, vậy về chế độ cải cách ruộng đất, con còn có đề xuất nào tốt hơn không?
Trong lòng Chu Vĩnh Hồng đã quyết định chủ ý, vì thiên hạ này, ông quyết định đánh cuộc một lần.
Vương Tự Bảo suy nghĩ một lát rồi nói:
Quốc gia chúng ta chủ yếu nhiều đất hoang, vì vậy cần phải khai hoang cày cấy hàng loạt mới được.
Nếu nhà mình không còn người lao động chính thì làm ruộng thể nào được? Dựa vào cái gì để nuôi sống một nhà già trẻ đây? Sinh ra vào một thời đại không an bình, đối với những người muốn công thành danh toại dĩ nhiên chính là thời cơ tuyệt hảo để làm nên bá nghiệp.
Thế nhưng, đối với dân chúng bình thường mà nói, thật sự là khổ không thể tả.
Đợi mọi người tiếp thu xong tin tức mình vừa cung cấp, Vương Tự Bảo lại nói tiếp:
Trong quá trình con và Lâm Khê phân tích cũng nhắc tới đủ loại trắc trở nước ta hiện đang gặp phải.
Mọi người lại tiếp tục trầm tư.
Tuy rằng người nêu ra biện pháp Thương Ưởng thời Tần là Thương Uởng cuối cùng bị ngũ mã phanh thây, nhưng cải cách do ông đề xuất cuối cùng vừa vặn mang lại lợi ích cho nước Tần.
Sau cùng cũng là nước Tần thống nhất sáu nước.
Nói tóm lại chính là vấn đề ruộng đất và dân cư.
Có lẽ bây giờ cũng không thích hợp đàm luận việc thực hiện chế độ cải cách ruộng đất, thế nhưng, mọi người cũng biết, hiện tại Định Quốc ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, Khang Quốc tràn ngập nguy cơ, Ung Quốc cũng vô cùng có khả năng phản bội chúng ta.
Vì vậy, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Nàng dừng lại một chút rồi bảo:
Nếu như chúng ta vẫn thực hiện dần dần từng bước một, thì cơ hội có thể chiến thắng thật sự rất mong manh.
Thật ra dân đồn cũng rất giống quân đồn.
Chỉ là nhân vật chính không phải là quân nhân, mà đổi thành những người dân lưu lạc nhàn tản trong xã hội và những nạn dân ở các nơi gặp tai hoạ, thậm chí là một số quan chức bị lưu đày, và cả con cháu của những người tham gia quân ngũ vân vân.
Tập trung bọn họ tới, chia cho bọn họ một ít đất hoang để trồng trọt.
Đầu tiên là quân đồn.
Mọi người cũng đều biết, phần lớn thu nhập từ thuế hiện nay trong quốc khổ của chúng ta đều được dùng vào quân nhu.
Quân đồn mà con nói, là phân chia đất hoang ở khu vực gần nơi đóng quân cho quân đội, để các tướng sĩ tự đi khai hoang làm ruộng.
Thật ra trên đường con và Lâm Khê đi, chúng con cũng gọi người đi đào đất trên ruộng hoang lên, kỳ thực rất nhiều nơi có cấu tạo và tính chất của đất đai tương đối tốt, chỉ là không có ai khai phá mà thôi.
Do đó, về sau Lâm Khê mới gửi cho công cong một phần mật hàm, yêu cầu tìm người hiểu chuyện khảo sát nguồn nước.
Nói xong, Vương Tự Bảo nhìn về phía Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê lập tức truyền kế hoạch gồm vài phương pháp cải cách phù hợp trước mắt do hắn và Vương Tự Bảo trao đổi cho mọi người xem.
Điều này có nghĩa là, lương thực và tiền bạc vừa tới tay bọn họ, còn chưa cầm ấm tay đã phải giao toàn bộ cho người khác, mà bản thân họ lại chỉ có thể còn dư lại một chút xíu.
Một chút xíu này sợ rằng cũng không đủ cho khẩu phần lương thực của một nhà già trẻ.
Nếu hỏi bọn họ còn sợ gì nữa? Bọn họ sợ thứ hai chính là thiên tai nhân họa.
Còn có biện pháp Vương An Thạch sau này, Trương Cư Chính của triều Minh áp dụng nhiều loại cải cách không khỏi đưa đến tác dụng thúc đẩy quốc gia lúc đó.
Sở dĩ bọn họ thất bại, là vì không cân nhắc đến quyền lợi của giai cấp quý tộc quan lại và cường hào địa chủ.
Lần này, Vương Tự Bảo cũng không định động chạm quá mức đền ích lợi của họ.
Nếu quả như thật gặp phải thời kì như vậy, cả nhà liền ôm nhau chết đi cho xong.
Đây là đáp án mà rất nhiều người đưa ra, nhìn thì có vẻ vô cùng tùy ý nhưng trong đó lại nói lên nỗi bất đắc dĩ và gian khổ của họ.
Ngay cả bình thường, bọn họ cũng sợ người nhà bị bệnh nhẹ hay tai nạn nhỏ, bởi vì thật sự không có tiền chữa bệnh! Vì sao dân chúng phải bán con cái? Cũng không hoàn toàn vì phụ mẫu vô lương.
Sau này nếu quả thật có ngày Thiều Quốc thống nhất đại lục Hồng Vũ, đất đai trong thiên hạ đều sẽ thuộc về bọn họ.
Bọn họ cũng không cần phải tính toán chi li quá mức trên chút xíu đất này của Thiều Quốc.
Vương Tự Bảo lại nói cho mọi người nghe những điều mình đã nói với Chu Lâm Khê trên đường và những điều nàng tổng kết lại sau đó.
Trên thực tế có rất nhiều người vì muốn cho con mình một con đường sống, hi vọng bọn họ sau khi bọn chúng bị bán đi, có thể vào nhà giàu có, sống cuộc sống sung sướng.
Ngoài những thứ đó ra thì còn sợ gì nữa? Vậy nhất định là chiến tranh.
Như vậy người lao động trong nhà mình cũng sẽ bị bắt đi sung quân, tòng quân.
Cứ như vậy, bọn họ thời chiến thì đánh giặc, còn thời bình ngoài việc huấn luyện sẽ thay phiên khai hoang làm ruộng, chăn heo gì gì đó.
Như thể không những có thể giảm bớt áp lực lên quốc khổ, mà còn giúp sinh hoạt của các tướng sĩ được cải thiện rất nhiều.
Thậm chí còn có thể giải quyết vấn đề quân đội rảnh rỗi những lúc không có chiến sự.
Vương Tự Bảo ngừng lại trong chốc lát, lúc đoán chừng mọi người đã tiếp nạp xong những lời này của mình, nàng mới lại tiếp tục nói:
Đương nhiên, cũng không thể để những binh lính kia góp sức không công, tương lai, sau khi bọn họ rời khỏi chiến trường, chúng ta còn phải khen thưởng đất đai tương ứng cho họ, hoặc cho người nhà của họ ruộng đất tương ứng, như vậy bọn họ mới sẽ nhiệt tình đi khai hoang cày cấy hơn, mới không có nhiều lời oán thán.
Đợi mọi người gần tiêu hóa xong vấn đề này, Vương Tự Bảo lại bắt đầu nói đến chuyện dân đồn.
Đối với bọn họ mà nói, đây cũng là một loại chính sách khuyến khích.
Sau khi đã nói gần xong chuyện dân đồn, Vương Tự Bảo lại đề nghị:
Để khai hoang, mấy năm đầu, bất kể là hạt giống lương thực hay trâu cày, nông cụ dùng cho khai hoang vắn vẫn đều có thể do quốc gia bỏ ra.
Nói tới đây, nàng vẫn không quên đùa nghịch nói:
Tiền tiết kiệm được từ quân lương quốc khổ cung cấp cho quân đội hàng năm cũng đủ dùng vào việc này rồi.
Mọi người suy nghĩ một chút, quả thực đúng là như vậy.
Vì thế đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Cách này cũng có thể thực hiện với người từ quốc gia khác tới.
Chu Lâm Khể bổ sung:
Đây cũng sẽ trở thành một trong những biện pháp quan trọng để gia tăng dân số cho nước ta.
Vương Dụ Tuần tán thành nói:
Không sai.
Ngược lại những đất hoang, núi hoang kia cũng để đó không dùng.
Cải cách mà Bảo Muội nói cũng không có ảnh hưởng gì đối với các quý tộc, quan viên, lại càng không dính líu gì tới lợi ích.
Hơn nữa còn có thể giải quyết áp lực đè nặng lên quốc khổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.