Chương 329: Đồ gia truyền


Nhưng sự lý giải của nàng về chế độ quân điền
có hơi lệch lạc.

Nàng nghĩ nếu như gọi là
quân điền
cũng nên phân chia ruộng đất một cá8ch đồng đều mới đúng.

Nhưng nàng lý giải
chế độ quân điền
cũng không phải là chia đều ruộng đất, mà là đem đất hoang, núi hoang chia 3cho những nông dân không có ruộng đất để trồng trọt.
Nhưng dân chúng vì để đóng ít thuế hơn đã đăng ký ruộng đất của mình dưới danh nghĩa của người không phải nộp thuế.
Sau đó, ngoài mặt bọn họ không có ruộng đất, tự nhiên sẽ không phải nộp thuế cho triều đình.
Mà trên thực tế, bọn họ giao toàn bộ tiền cho những người không cần đóng thuế đó.
Tại sao có nhiều con cháu hàn môn muốn thi đỗ công danh như vậy, thật ra có rất nhiều người là vì tương lai không phải nộp thuế, còn có thể miễn lao dịch.
Ngoài ra, có thể đăng ký ruộng đất của láng giềng, thôn xóm vào dưới danh nghĩa của mình.
Như vậy bọn họ không cần đóng góp cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền của.
Vương Dụ Tuần bổ sung giải thích.
Nhưng điều càng làm ông cảm thấy hứng thú hơn lại là cái biểu đồ mà Vương Tự Bảo làm ra kia.
Nếu như chỉ liệt kê mỗi con số thì không rõ ràng, nhưng một khi làm ra dạng biểu đồ này lại khiến người ta vừa xem đã hiểu ngay.

Đúng.
mở lời hỏi.

Đại khái là ý này.
Muội chỉ muốn mọi người lập ra một bộ quy định chi tiết.

Chẳng nhẽ muội lại có ý tưởng nào tốt hơn về cải cách lại trị?
Vương Dụ Tuần cũng khá tò mò.
Vương Tự Bảo cười nói:
Không phải vấn đề về lại trị, thật ra vẫn là có liên quan đến chế độ cải cách ruộng đất.
Thông thường các thể gia danh môn, quan lại triều đình, còn có những học sinh nghèo sau khi thi đấu công danh, tất cả ruộng đất dưới danh nghĩa của bọn họ đều được miễn thuế, thậm chí ngay cả nô bộc dưới danh nghĩa của họ đều được hưởng đãi ngộ miên lao dịch và binh dịch.
Vương Tự Bảo nói xong liền ra hiệu cho Chu Lâm Khê, để hắn đưa ra một bản mà nàng gọi là báo cáo điều tra.
Vòng đi vòng lại sẽ chỉ làm cho sự việc càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Không phải đầu óc mấy người Chu Vĩnh Hồng, Chu Lâm Khê, Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần không bằng Vương Tự Bảo, mà do Vương Tự Bảo là một người đứng trên vai người khổng lồ.

Điều tiếp theo con muốn nói có phải là hạn chế đất đai của quan lại và những người có địa vị cao? Cũng chính là việc để các nhà báo cáo nhà họ có bao nhiêu ruộng đất mà con và Khê Ca Nhi đã nhắc đến trong mật hàm?
Chu Vĩnh Hồng nghe Vương Tự Bảo vừa nói như vậy, đầu óc sáng tỏ hơn rất nhiều.
Điều nha đầu này nói chính là thượng sách trị quốc chính hiệu? Điều này nếu như là một nam tử nói thì còn được? Nhưng cho dù không phải nam tử thì điều này cũng đủ khiến người ta phải hoảng hốt rồi.
Vương Tự Bảo giải thích:
Thụ điền mà ta nói, chính là triều đình sẽ thu những vùn9g đất bỏ hoang không có chủ chia cho những nông dân không có đất để trồng trọt, để bọn họ đóng thuế ruộng đất.
Nhưng những ruộng đất nà6y không được bán, quyền sở hữu cuối cùng vẫn thuộc về triều đình.
Dừng một chút nàng nói:
Thật ra mọi người cũng không cần phải tiếc những ru5ộng đất này, dù sao để không cũng phí, chi bằng cho các nông dân đi trồng trọt.
Bọn họ có thể trồng ra lương thực, có thể nuôi sống bản thân, còn có thể nộp vào quốc khổ một phần, đây cũng xem như đang lợi dụng chế phẩm.
Sau khi nghe xong, Chu Vĩnh Hồng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Bản báo cáo ghi lại tình hình nộp thuế của một số huyện do bọn họ phái người đến mấy huyện nha thu thập lại trong mấy năm gần đây.
Sau đó, Vương Tự Bảo lại lập một biểu đồ hình cột về thuế đất bao nhiêu, vật tư nộp lên trên, tiền bạc...tương ứng với các năm.
Từ đó không khó phát hiện, thuế thu từ ruộng đất càng ngày càng ít đi, các khoản thuế hàng năm cũng đang giảm dần qua từng năm.
Vương Tự Bảo gật đầu nói:
Đúng, cho dù triều đình không tăng thuế má, vẫn có một số quan lại vì khoe công lao hoặc tham ô cũng sẽ tăng thuế lên.
Cứ như vậy, dân chúng lại phải tìm cách làm thế nào để giảm bớt thuế má cần phải nộp, kết quả vẫn là lựa chọn đăng ký dưới danh nghĩa của những người không phải đóng thuế.
Cứ như vậy sẽ hình thành một vòng tuần hoàn cố định, nói cách khác, sẽ trở lại tình trạng mà con đã nói trước đó.

Vâng, nhi tử hiểu rõ rồi.
Chu Lâm Khê cũng nghiêm túc trả lời.

Còn có, ghi lại toàn bộ những phương pháp ghi chép sổ sách, phương pháp quản lý người từng cấp bậc, bảng biểu hôm nay, những thứ mà nàng thường dạy Vương Tông và Vương Hử, còn có lý luận tằm ăn rỗi nàng nói..., cho dù có tác dụng hay không đều phải ghi chép lại toàn bộ.
Trước kia, bọn họ không thật sự xem trọng những lời Vương Tự Bảo nói như vậy, có lúc còn xem những lời nàng nói là những chú ý không hay.
Lần này, bọn họ không thể không nghiêm túc suy nghĩ, những điều nàng đã nói đó rốt cuộc có bao nhiêu chủ ý không hay, có bao nhiêu là trí tuệ.
Cũng may, nhi tử của ông có mắt nhìn, đã sớm nắm giữ được nàng, không để nước khác được lợi.
Không chỉ một mình Chu Vĩnh Hồng trợn tròn mắt, ngoại trừ Chu Lâm Khê đã bàn bạc trước với Vương Tự Bảo, ngay cả mấy người Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần cũng há hốc mồm như nhau.
Loại lý niệm này rốt cục là ai truyền bá cho Bảo Muội? Vì thể đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Tự Bảo.
Mấy tiểu tử ở nơi đất khách xa xôi cũng đều được Vương Tự Bảo đối xử như người nhà.

Bảo Muội, theo ý kiến của muội, có phải trong tương lai cần phải đặt ra một hạn ngạch cụ thể đối với đất đai của những gia đình không phải nộp thuế.
Nếu vượt quá hạn ngạch này sẽ bắt bọn họ phải nộp.
Vương Dụ Tuần
Nhưng cho dù là lợi dụng chế phẩm, đây cũng là cách làm dũng cảm và khá táo bạo.
Trí tuệ của người này phải thật rộng lớn phi thường.
Sau khi cho mọi người đủ thời gian để suy nghĩ, Vương Tự Bảo lại tiếp tục nói:
Ngoài ra, con còn muốn nói về vấn đề quan lại.

Ô? Việc này thì có liên quan gì đến vấn đề quan lại?
Chu Vĩnh Hổng hứng thú hỏi.

Ồ, hóa ra là như vậy!
Vương Hử hiểu ra.

Bảo Muội, đây chính là vấn đề liên quan đến quan lại mà con muốn nói à.
Chu Vĩnh Hồng cười nói.
Cách nói chuyện của nha đầu này thật rất dễ khiến người ta tiếp nhận.
Trong đầu của tiểu nha đầu này rốt cuộc có những gì? Đây không phải là một vấn đề có thể dễ dàng nghĩ ra.
Chí ít hiện nay toàn bộ Hồng Vũ đại lục chưa ai nghĩ đến việc muốn đem ruộng đất cho người khác trồng trọt.
Hiện nay cũng chính như lời Bảo Muội nói, dù sao những ruộng đất đó cũng để không, xem như là đang lợi dụng chế phẩm vậy.
Cuối cùng bọn họ nếu muốn nuôi sống bản thân, nuôi dưỡng vợ con thì phải làm thế nào?
Sau khi nhìn một vòng, Vương Tự Bảo tiếp tục nói:
Tự mình bản thân, bán nhi bản nữ.
Cứ như vậy, sẽ có rất nhiều những người vốn phải phục vụ lao dịch và binh dịch đến những gia đình không phải phục vụ lao dịch và binh dịch.
Số lượng người có thể phục vụ lao dịch và binh dịch cũng tự nhiên mà giảm theo.
Vương Tự Bảo lại nói:
Mọi người xem, đến lúc thật sự chiến tranh, ngay cả người phục vụ binh dịch cũng đang giảm xuống, tương lai chúng ta làm sao mở rộng quân đội? Lại dùng cái gì để đánh nhau với người ta?
Nàng lại hỏi Vương Dụ Tuấn:
Tam ca, nếu như đất nước cần phải gia tăng thu nhập quốc khổ thì thông thường sẽ thực hiện bằng cách nào?
Vương Dụ Tuần cau mày nói:
Gia tăng thuế má.
.
Cuối cùng kết quả của việc làm này chính là: Thu nhập từ thuế của triều đình đang giảm xuống hàng năm, hầu bao của những người không cần nộp thuế kia lại càng ngày càng dày thêm.
Đại khái chính là như vậy.


Bảo Muội nói không sai.
Vương Hử hiện đang hết sức để tâm đến việc đất đai này, Vương Tự Bảo cũng dạy cậu đừng chỉ nghiên cứu ruộng đất không thôi, mà còn phải nghiên cứu thêm những thứ có liên quan đến ruộng đất.
Cho nên lần này cậu không nhịn được, mở lời hỏi trước:
Tại sao lại càng ngày càng ít đi?

Cái này ấy à,
Vương Tự Bảo nghĩ một lát rồi trả lời:
Nói thế nào nhỉ? Thật ra tổng diện tích đất đai không thay đổi nhiều.
Vẫn nhiều như vậy, thậm chí có thể còn nhiều hơn.
Cứ như vậy, càng về sau ruộng đất thật sự nộp thuế sẽ càng ít đi.
Ruộng đất cũng sẽ càng ngày càng tập trung vào tay những người không cần nộp thuế.
Hậu quả của việc này là gì? Chính là ruộng đất trong tay nông dân càng ngày càng ít, thậm chí là không có.
Vị tiểu cô cô như vậy càng khiến Vương Hử và Vương Tông cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
Các cậu chính là những người được tiểu cô cô dạy bảo.
Người cảm thấy kiêu ngạo và tự hào còn có ba đồ đệ của Vương Tự Bảo.
Vấn đề tiếp theo con muốn nói chính là vấn đề quan lại.
Vương Tự Bảo gật đầu trả lời:
Thật ra bất kể ở triều đại nào, khi bạn thưởng cho các đại thần, các Hoàng để đều thích phân phát ruộng đất cho những người này.
Ngay đến cả con, phụ thân con, các ca ca của con sau khi đến Thiều Quốc, công công cũng đều bạn cho không ít ruộng đất.
Tiếp đó Vương Tự Bảo lại nhìn về phía Chu Vĩnh Hồng nói:
Nhưng công công, người đã bao giờ nghĩ, người chia ruộng đất càng nhiều, tương lại tiền thuế đất đai quốc gia thu lại sẽ càng ngày càng ít.
Lại thêm những đất đại vốn dĩ nên nộp thuế lại được ghi dưới danh nghĩa những người không phải nộp thuế, còn có một số gia đình có quyền có thể thông qua đủ loại phương pháp để mua nhiều đất đai.
Vương Tự Bảo hơi xấu hổ, mỉm cười nói:
Con chỉ nói bừa thôi, mọi người hiểu rõ hơn con, con chỉ nói vậy thôi.
Chỗ nào đúng, mọi người cảm thấy có thể sử dụng thì sử dụng.
Chỗ nào không đúng, thì cứ xem như con nói chơi vậy.
Sau khi quan sát kỹ Vương Tự Bảo một lát, Chu Vĩnh Hồng nhìn Chu Lâm Khê, hết sức nghiêm túc nói:
Khê Ca Nhi, đem những thứ này, à không, còn có những điều về cải cách lại trị mà trước đây Bảo Muội đưa ra ghi chép lại, tương lai xem như là đồ gia truyền của nhà họ Chu, truyền lại cho nhiều thế hệ sau này.

Ví dụ trên chức quốc công có thể được hưởng bao nhiêu đất đai không cần đóng thuế, nhất phẩm đại thần thì bao nhiêu, kiểu như vậy suy rộng ra.

Ngoài ra, đối với những cấp bậc được hưởng đặc quyền rốt cục có thể có bao nhiêu nô bộc cũng nên có giới hạn.

Những người vượt quá mức nên phải phục vụ lao dịch và binh dịch thì vẫn phải làm.

Nếu thật sự không

muốn làm có thể nộp tiền để gán nợ...
Suy nghĩ của Vương Tự Bảo lại một lần nữa nhận được sự tán đồng của mọi người.

Tiếp theo Vương Tự Bảo còn thảo luận thêm với mọi người về việc kế thừa tước vị.

Nàng cho rằng, đối với việc kế thừa tước vị cũng nên có hạn chế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.