Chương 333: Đại hôn của vương dự tuần
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2092 chữ
- 2022-02-06 09:13:32
Trái tim nàng lại đập thình thịch.
Trời ơi! Mỹ nam tử nổi tiếng nhất thiên hạ lại cầu hôn mình trước mặt bao nhiêu người thế này! Khan8g Linh San thấy mình như đang nằm mơ.
Vương Tử Nghĩa, Tưởng thị và Vương Tự Bảo sửng sốt nhìn Vương Dụ Tuần.
Hắn ghé sát tai nàng, thì thầm an ủi:
Nàng cứ coi đó là đồ bỏ đi chỉ để lợi dụng đi.5
Vương Tự Bảo nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Khê:
Hả? Đồ bỏ đi chỉ để lợi dụng?
Chu Lâm Khê cười đáp:
Đây là câu nàng hay nói còn gì? Dù gì nếu Tam ca của nàng cả đời không kết hôn thì vị trí phu nhân của Thừa tướng cũng chỉ là chỗ trống, đáng bỏ đi mà thôi.
Vậy chẳng thà để huynh ấy lấy một người, lấp vị trí phu nhân kia, còn tiện thể giải quyết luôn vấn đề nan giải trước mắt.
Vương Tự Bảo trừng mắt nhìn hắn:
Chàng nghĩ đơn giản như vậy chắc?
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy đúng.
Chu Lâm Khê chỉ cười không nói gì, thừa dịp ôm lấy Vương Tự Bảo.
Hầu như tất cả những người có máu mặt ở Thiều Kinh đều đến tham dự và tặng quà.
Chu Vĩnh Hằng còn lấy danh nghĩa của tiểu Hoàng đế để đích thân họ chỉ phong An ca nhi làm Thiều vương Thế tử, ngoài ra còn ban thưởng rất nhiều thứ.
Lúc đứa bé này chào đời, phụ thân nó còn chưa rõ sống chết ra sao, mẫu thân lại suýt mất mạng mới sinh ra được.
Muội muội ruột thịt của Vương Dụ Tuần chính là Thiều vương phi kiêm Nhiếp Chính Vương Công chúa đương triều, lại vừa sinh hạ đích tử, vị trí vững vàng không thể thay đổi.
Có thể nói, cả Thiều Quốc này trừ phụ tử Chu Vĩnh Hồng ra thì người này có quyền lực cao nhất.
Như vậy, nếu gả muội muội của hắn cho Vương Dụ Tuần, vừa không thiệt thòi so với làm trắc phi của Chu Vĩnh Hồng, lại có khi còn hữu dụng.
Quyết định này c3ủa hắn quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bọn họ đều biết rằng, Vương Dụ Tuần cầu hôn Linh San Công chúa trước mặt nhiều người9 như vậy không phải vì vừa ý với nàng, mà là vì muốn hy sinh hôn nhân của mình để giúp đỡ Thiều Quốc.
Vương Tự Bảo muốn đứng dậy để c6an ngăn, nhưng lại bị Chu Lâm Khê kéo vào lòng.
Thật ra nếu lúc đó Vương Dụ Tuần không ra mặt thì ắt sẽ có người khác đồng ý lấy Khang Linh San.
Vương Dụ Tuần thở dài:
Không được đầu! Ta mãi mãi không thể lấy được người mình thích.
Nghe hắn nói vậy, Vương Tự Bảo liền sáng mắt lên, hóng hớt hỏi:
Vậy tức là huynh có người trong lòng rồi? Là ai vậy? Thành Uyển à? Hay là Tôn Xảo Dịch?
Muội thật là!
Vương Dụ Tuần chỉ chỉ vào trán Vương Tự Bảo.
Nói linh tinh gì thế hả! Chỉ là ta thấy ngoài người nhà mình ra, ta không thể thích ai cả.
Nói tới đây, Khang Nguyên Trí rời khỏi chỗ ngồi, dẫn nhóm người tới từ Khang Quốc đến vị trí chính giữa của đại điện, nghiêm túc hành đại lễ quân thần với Chu Vĩnh Hồng.
Chúng thần nguyện ý quy thuận Thiều Quốc, mãi mãi xưng thần với Thiều Quốc.
Chu Vĩnh Hồng nhìn Vương Dụ Tuần với ánh mắt tán dương, sau đó tươi cười bước xuống bục, tự mình đỡ Khang Nguyễn Trí lên.
Ông cao giọng nói:
Được, hôm nay mối lương duyên này được tác thành quả thật là một giai thoại.
Đại hôn của Vương Dụ Tuần diễn ra vào ba tháng sau.
Nghe thì có vẻ còn nhiều thời gian nhưng thực tế lại không phải.
Đại hôn thời cổ đại đều phải tuân thủ đủ
lục lễ
, từ nạp thái, vấn danh cho đến nghênh thân.
Linh San có thể lọt vào mắt của Vương Thừa tướng quả là phúc phận của muội ấy.
Hắn dừng lại chút rồi nói tiếp:
Trẫm chấp nhận lời cầu hôn của Vương Thừa tướng, bằng lòng cả Linh San cho ngài.
Đồng thời, trẫm...
không, ta bằng lòng cùng người Bắc Khang của mình mãi mãi xưng thần với Thiều Quốc.
Thành Khang khẩu tại Hoàng thượng! Khấu tạ Nhiếp Chính Vương! Hoàng đế vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nhiếp Chính Vương thiên tuế! Thiên tuế thiên thiên tuế!
Khang Linh San vội vàng quỳ lạy, dập đầu tạ ơn Chu Vĩnh Hồng.
Những cô gái thầm yêu Vương Dụ Tuần có mặt ở đó đều không kìm được mà bĩu môi, thế này đúng là cưới hỏi vội vàng mà! Vương Dụ Tuần liếc nhìn Khang Linh San với ánh mắt áy náy, thoáng chốc sau đã trở lại vẻ dửng dưng như thường.
Mấy ngày sau, Tưởng thị, Triệu thị và Vương Tự Bảo bắt đầu bận rộn.
Nghĩ vậy, Khang Nguyên Trí nhìn sang mấy tâm phúc của mình.
Mấy người đó đều không hẹn mà cùng gật đầu với hắn.
Vậy là Khang Nguyên Trí đưa ra quyết định, cười mà nhận lời:
Vậy thì tốt quá.
Với cả, muội nói Thành Uyển thì ta còn hiểu được, chứ cái này liên quan gì đến Tôn lang trung chứ? Nếu ta thật sự thích nàng ấy thì đã cưới nàng ấy từ lâu rồi, sao phải chờ đến bây giờ?
Vương Tự Bảo vội vàng giải thích:
Đây là do ta nghe nói trong lúc ta vắng nhà, Tôn tỷ tỷ vì nghi ngờ huynh có bệnh nên mới không cưới gả gì, ngày nào cũng quấn lấy huynh đòi khám bệnh cho huynh.
Có phải đúng là có chuyện này không?
Thấy Vương Dụ Tuấn không thể phủ nhận, nàng lại tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện, nói:
Theo hiểu biết của ta, nếu một người con gái không thích một người đàn ông thì chắc chắn sẽ không quấn lấy người đó.
Bản vương thay mặt Hoàng đế Thiều Quốc chính thức phong Khang Nguyễn Trí làm Khang Vương của Thiều Quốc, được hưởng phong hiệu Thân vương mãi mãi, tước vị giữ nguyên qua các đời, không phạm đại tội phản loạn hay mưu nghịch thì mãi mãi không tước phong hiệu.
Ngoài ra bạn thưởng một tòa phủ trạch, vạn lượng hoàng kim.
Khang Nguyên Trí lập tức quỳ lạy tiếp chỉ
Tạ ơn Hoàng đế bệ hạ! Tạ ơn Nhiếp Chính Vương thiên tuế! Hoàng đế vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nhiếp Chính Vương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Khang Nguyễn Trí cũng coi như đã được bảo đảm, mối lo suốt bao lâu qua giờ cũng tạm thời gạt đi được rồi.
Chu Vĩnh Hồng quay sang tuyển chỉ với Khang Linh San:
Hôm nay bản vương thay mặt Hoàng đế, sắc phong Khang Linh San làm Thành Khang Quận chúa của Thiều Quốc, lại chọn ngày để gả cho Thừa tướng Vương Du Tuần làm chính thê, ngươi có đồng ý không?
Đồng ý, đồng ý ạ.
Tam ca cớ gì phải làm vậy! Sao lại phải dùng đến hôn nhân để đổi lấy lợi ích chứ.
Khang Nguyễn Trí vừa nhìn vẻ ngoài và quân phục của Vương Dụ Tuần liền nhận ra hắn là ai, thầm cảm thấy bất ngờ.
Vương Dụ Tuần là Thừa tướng của Thiều Quốc, còn chưa kết hôn, nếu muội muội của hắn được gả cho Vương Dụ Tuần thì sẽ là Nhất phẩm phu nhân.
Trước đại hôn một ngày, An ca nhi được đưa sang để áp sàng
cho Vương Dụ Tuần.
Ngoại tổ mẫu của cậu thưởng cho cậu một phong bao lì xì to to, làm cậu vui tới mức cầm mãi không rời tay.
() Áp sàng: Tập tục của người Trung Quốc, đêm trước hôn lễ chú rể sẽ ngủ cùng giường với em trai hoặc cháu trai.
Vương Dụ Tuấn đã thấy Vương Tự Bảo định đứng lên ngăn mình lại, cũng biết nàng quan tâm đến mình, nhưng giờ hắn đã quyết định rồi.
Bởi vậy khi Vương Tự Bảo nhìn về phía hắn, hắn bèn cười trấn an nàng.
Nụ cười an ủi đó chẳng hề khiển Vương Tự Bảo vui lòng, ngược lại càng khiến nàng thêm buồn rầu.
Ngoài biệt danh
ăn hại
mà phụ thân đặt cho, giờ cậu bé lại có thêm biệt hiệu
mê tiền
, khiến An ca nhi thật sự chẳng muốn nô đùa với phụ thân, mở miệng hét gọi mẫu thân.
Cậu bé chưa đầy mười tháng đã biết đi, nhưng bảo gọi phụ thân, mẫu thân thì nhất quyết không chịu.
Tiếng gọi
mẫu thân
này vừa rõ ràng vừa dứt khoát.
Việc nào cũng phải cẩn thận, bước nào cũng rất rườm rà.
Nhất là thân phận của Vương Dụ Tuần lại quan trọng như vậy, lại còn được Hoàng thượng ban hôn, cho nên chuyện gì cũng không được qua loa.
Thế mà người trong cuộc là Vương Dụ Tuần lại là người ung dung nhất.
Tam ca, huynh thật sự muốn lấy Khang Linh San sao?
Sau bữa tiệc hôm đó, Vương Tự Bảo tìm cơ hội để gặp riêng Vương Dụ Tuần..
Vương Dụ Tuần thấy vẻ mặt lo lắng nhìn mình của Vương Tự Bảo thì trìu mến xoa đầu nàng, gật đầu cười đáp:
Ta đã cầu hôn trước mặt bao nhiêu người như vậy rồi mà, với cả thánh chỉ đã hạ xuống, sao có thể là giả vời chứ!
Nhưng huynh chờ lâu như vậy chẳng phải là vì muốn lấy một người mình thích sao?
Vương Tự Bảo khó hiểu hỏi.
Thật không?
Vương Dụ Tuần trầm tư một hồi, sau đó thở dài đáp:
Gả cho ta chưa chắc đã là chuyện tốt, vẫn nên để nàng ấy gả cho người thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho nàng ấy thì hơn!
Vương Tự Bảo liếc Tam ca của mình, câu này nghe sao mà đậm chất nghệ thuật vậy chứ! Lúc mới đầu, Vương Dụ Tuần còn thấy hôn sự này có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng khi thấy mẫu thân vui vẻ thay mình lo liệu hôn sự, hắn lại thấy quyết định này của mình là đúng đắn.
Ít ra cũng coi như tháo gỡ được mối lo của phụ mẫu, cũng như tố phụ và tổ mẫu của hắn.
Trong thời gian chuẩn bị cho hôn lễ của Vương Dụ Tuần, Nhiếp Chính Vương phủ còn tổ chức cho An ca nhi một bữa tiệc sinh thần một tuổi cực kỳ hoành tráng.
Nó còn là đứa bé sinh non nên cơ thể yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường khác, không tiện tổ chức lễ tắm ba ngày và tiệc mừng đầy tháng, cho nên lần này tổ chức bù luôn cả thế.
Hôm đó cậu bé mặc bộ cảm bào đỏ tươi, lại thêm nét đẹp di truyền từ phụ thân mẫu thân nến khiến ai cũng phải trầm trồ khen.
Nhưng để bảo vệ an toàn cho cậu, An ca nhi chỉ được xuất hiện một lúc rồi lại được đưa về Bảo Châu Viện.
Bảo hắn làm gì thì hắn làm, nếu không cần dùng đến hắn là tốt nhất.
Mặc dù Tưởng thị thương con mình phải lấy một người không thích làm thế, nhưng ít ra bà cũng đã tống được
hàng tồn
đi khi vẫn còn sống.
Bởi vậy dù ngày nào cũng bận đến tối mắt tối mũi, bà cũng vẫn rất vui mừng.
Vương Tự Bảo hơi ngẩn ra rồi mừng rỡ đáp:
Đây! Mẫu thân ở đây.
Lời còn chưa dứt, Vương Tự Bảo đã mừng đến rơi nước mắt.
Suốt mấy hôm sau, phụ thân đứa bé kiên trì dạy cậu gọi
phụ thân
, An ca nhi thật sự chán nản vì bị quấy rầy nên mới miễn cưỡng gọi một tiếng
phụ thân
.
Chu Lâm Khê nghe vậy thì cũng xúc động đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Hôm tổ chức hôn lễ, Vương Dụ Tuần mặc một bộ hỉ bào đỏ chói, lại thêm tướng mạo hoàn mỹ nên trông hẳn cực kỳ anh tuấn.
Khi hắn cưỡi con ngựa to lớn đi rước dâu, cả Thiều Kinh đều phải ngưỡng mộ hắn, yêu thích hắn, còn những cô gái xúm lại xem đều thấy tan nát cõi lòng.
Đến Khang Vương phủ, chẳng có mấy trở ngại, Vương Dụ Tuần mau chóng đón được tân nương tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.