Chương 334: Vật đổi sao dời
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2145 chữ
- 2022-02-06 09:13:28
Dưới tấm khăn là gương mặt trắng trẻo, yêu kiều nổi bật với màu đỏ.
Tính theo tuổi tác, hắn lớn hơn Khang Linh San đến mười bốn tuổi, 8có thể nói là trâu già gặm cỏ non rồi.
Con bảo phải làm thế nào bây giờ? Tam ca của con nếu cả đời không động phòng với Tam tẩu thì con không thể có cháu được.
Chẳng nhẽ đến lúc chết nó cũng không muốn có người thờ cúng sao?
Vương Tự Bảo không hề ngạc nhiên với kết quả này.
Phu quân.
Khang Linh San thẹn thùng nhìn Vương Dụ Tuần rồi vội vã cúi thấp đầu, để lộ ra cần cổ trắng trẻo.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng gây ấn tượng gì với Vương Dụ Tuần cả.
Chuyện này đúng là không tiện nói ra.
Chẳng bao lâu sau, Vương Dụ Tuần mặc cẩm bào màu đỏ nhạt và Khang Linh San mặc váy dài màu đỏ tươi một trước một sau đi vào đại sảnh.
Đầu tiên bọn họ bái kiến Vương Tử Nghĩa.
Hơn nữa không làm Hoàng đế sẽ không cần ở trong hoàng cung, không bị ép phải tuyển tú để mở rộng hậu cung, bớt được bao nhiêu phiền phức.
Ngoài ra khi xuất hành cũng không phải làm theo nghi thức của Hoàng đế mà tùy theo ý mình muốn, muốn đến Thiều Vương phủ thăm cháu mình lúc nào thì đến.
Gương mặt lạnh lùng của hắn cũng dịu đi mấy phần.
Ngẫm thấy yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, hắn bèn gật nhẹ rồi đáp:
Được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt bốn năm đã trôi qua.
Trong bốn năm này, chuyện gì có thể xảy ra? Chuyện gì có thể thay đổi? Tiểu Hoàng đế Hứa Chấn Hoa chật vật chịu đựng suốt cả mùa Đông rồi băng hà.
Vương Tự Bảo thì lại tự mình chăm sóc cho tẩu tử kém mình hai tuổi này.
Tam tẩu, ta có sai n6hà bếp làm một ít đồ ăn cho tẩu đây.
Sau khi tổ chức tang lễ cho tiểu Hoàng đế, văn võ bá quan toàn triều mấy lần quỳ gối xin Chu Vĩnh Hồng xưng đế, nhưng Chu Vĩnh Hồng đều khéo léo từ chối.
Dù gì bây giờ ở Thiều Quốc ông cũng là người có quyền lực nhất, có lên làm Hoàng đế hay không cũng chẳng quan trọng.
Sau khi dâng trà cho Vương Tử Nghĩa, Khang Linh San dâng đôi giày do chính tay nàng làm, cùng với thư họa của danh gia từ triều trước của Khang Quốc làm quà gặp mặt.
Vương Tử Nghĩa thích thú nhận lấy rồi tặng lại cho con dâu một món quà.
Nói một câu không dễ nghe cho lắm nhưng người này thậm chí có thể bằng tuổi con gái của hắn. <3br>
Có điều có muội muội kém mình mười hai tuổi ở đây, hắn cũng không thấy có gì bối rối cả.
Vương Dụ Tuần không ở lại hỉ phòng qu9á lâu đã đi ra ngoài kính rượu.
Hai mẹ con vui vẻ cùng chờ Chu Lâm Khê về nhà.
Ở chỗ An Quốc Công phủ, sau khi đã ứng phó xong với đám đông, Vương Dụ Tuần quay về hỉ phòng, cho đám nha hoàn của Khang Linh San lui xuống, chỉ để trong phòng còn phu thê hai người họ.
Tiếp theo là dâng trà cho Tưởng thị.
Khang Linh San vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Tưởng thị gây khó dễ, nhưng lại phát hiện ra mẹ chồng mình luôn mỉm cười, chẳng hề trách móc nàng lấy một câu.
Rõ ràng đã thừa biết Vương Dụ Tuần không thật lòng muốn cầu hôn mình, nhưng nàng vẫn ôm ấp một tia hy vọng trong lòng.
Giờ nghe Vương Dụ Tuần thẳng thắn nói rõ như thế, nàng lại thầm ra quyết định: cho dù người này cả đời không động lòng với nàng, thì nàng cũng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên hắn suốt kiếp.
Được gả cho hắn và được ở bên cạnh hắn là đã đủ rồi.
Khang Linh San dồn hết dũng khí mà đáp:
Đã có phúc phận được gả cho phu quân như thế này, thiếp thân cũng không mong gì khác, chỉ mong có nơi che nắng che mưa là được.
Đến lúc đó nàng sai nha hoàn tìm người ở phòng may vá xin số đo của ta là được.
Vậy tức là không cho nàng cơ hội để ở gần hắn? Khang Linh San cảm thấy cực kỳ thất bại.
Nhưng nàng vẫn đáp:
Thiếp thân biết rồi ạ.
.
Xin phu quân yên tâm, thiếp thân đã được gả vào Vương gia thì cả đời sẽ là người của nhà này.
Khi nào chúng ta về phủ Thừa tướng, thiếp thân sẽ thay phu quân lo liệu ổn thỏa việc trong phủ, cũng thay phu quân đón tiếp gia quyến của các đại thần.
Các học viện lớn nhỏ do nhà họ Vương mở cũng lần lượt được mở ra.
Càng có nhiều người đọc sách tranh giành nhau để được học ở
Học viện Tàng Bảo
.
Nói đi nói lại thì chuyện này cũng do Tam ca của con mà ra.
Vương Tự Bảo làm công tác tư tưởng cho mẫu thân của mình thay Khang Linh San.
Tưởng thị gật đầu đáp:
Ừ, ta biết rồi.
Ông cực kỳ thích sự tự do khó có được này.
Tàng thư các mà nhà họ Vương chuẩn bị từ lâu đã khai trương đúng thời hạn, mức độ nổi tiếng vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Hôm sau, trước buổi nhận mặt, Tưởng thị được Xuân Noãn kể lại việc tân lang tân nương không động phòng, trong lòng thầm thấy thất vọng.
Lúc Vương Tự Bảo đến, bà lại ngồi phàn nàn với nàng.
Lát nữa tẩu ăn lót dạ mấy miếng nhé.
Đa tạ Thiều vương phi!
Khang Linh San gật đầu cảm ơn.
Vương Tự Bảo cười nói:
Khi nào không có người ngoài thì tẩu cứ gọi ta là Bảo Muội, giống như Tam ca với mọi người ấy.
Được.
Khang Linh San khẽ gật đầu, nhưng hai tiếng
Bảo Muội
cứ mắc ở cổ họng, không thể thốt ra được.
Vương Tự Bảo thấy mình ở lại đây chỉ khiến tân nương thấy thêm căng thẳng thì cười nói:
Giờ này chắc An ca nhi buồn ngủ rồi, ta phải quay về để kể chuyện cho nó.
Sau đó nàng lấy danh nghĩa Nhiếp Chính Vương Công chúa để sắc phong Khang Linh San làm chính nhất phẩm các mệnh phu nhân, lại ban tặng nhiều vật phẩm từ trong cung, khiến Khang Linh San nở mặt nở mày.
Buổi nhận một kết thúc trong không khí cực kì hòa thuận.
Vương Dụ Tuần lại cau đôi mày anh tuấn lại:
Ta không thích căn phòng này, nàng ở lại đây đi.
Ngừng một lúc lại nói:
Đúng rồi, khi nào nàng đổi ý thì cứ nói với ta.
Khang Linh San gật đầu rất miễn cưỡng.
Thấy bóng lưng xa dần của Vương Dụ Tuần, nàng cũng chẳng biết phải làm sao, trên hết là cảm giác tủi thân không nói ra lời.
Với cả, cùng lắm thì để huynh ấy thừa tự một đứa trẻ trong tộc, chẳng lo huynh ấy không có người phụng dưỡng.
Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi.
Tưởng thị thật sự bất lực với chuyện này.
Đúng rồi, lát nữa khi nào Tam ca và Tam tẩu tới dâng trà, người đừng thể hiện rõ ra mặt nhé.
Khang Linh San vội nói:
Vậy muội cứ đi đi, đừng ở đây kẻo lại lỡ việc.
Tiểu Thê tử quan trọng hơn.
Vương Tự Bảo gật đầu với nàng, lại chào hỏi Triệu thị, Vương Dụ Trạch và thê tử của Vương Dụ Thinh, Lục Tuyết Oánh, Châu Nhã Tuyết, sau đó mới bước ra khỏi hỉ phòng.
Rồi nàng lại nghĩ vậy chuyển động phòng đêm nay biết làm thế nào? Nàng chần chừ không biết làm sao để mở miệng hỏi.
Vương Dụ Tuần thì như đã biết trước:
Nàng yên tâm, nếu ta động phòng với nàng thì họ mới thấy kỳ lạ đấy.
Hắn nghiêm túc nói:
Quận chúa, ta có chuyện cần phải nói rõ với nàng.
Vương Dụ Tuần đi thẳng vào vấn đề như vậy khiến trái tim Khang Linh San đập
thích
một cái.
Hồi đó ta có chia làm bốn phần, tặng cho Đại tẩu, Nhị tẩu và tiểu cổ tử của con mỗi người một phần.
Chỗ này là để cho con.
Tưởng thị vừa tặng vừa giải thích.
Nàng cũng biết ta lấy nàng chỉ là để đối phó tạm thời mà thôi, sau này nếu nàng có người trong lòng thì cứ nói thẳng với ta.
Đến lúc ấy, ta sẽ giúp nàng giả chết rồi tìm thân phận mới cho nàng, để nàng được trong sạch mà gả cho người khác.
Nghe vậy, Khang Linh San chợt thấy tâm tình phức tạp không thể tả.
Chỉ xin phu quân ban cho thiếp thân một cơ hội mà thôi.
Vương Dụ Tuần nhất thời không hiểu
cơ hội
mà nàng nói là gì, lạnh lùng cảnh cáo:
Nàng chỉ cần nhớ, đừng dùng thủ đoạn đê hèn để tiếp cận ta là được.
Khang Linh San lúng túng đáp:
Phu quân hiểu nhầm ý thiếp thân rồi.
Thiếp thân chỉ xin phu quân cho mình một cơ hội để tự tay may vá quần áo cho phu quân.
Nghe nàng nói vậy, Vương Dụ Tuần hơi bối rối.
Người cuối cùng mới là Vương Tự Bảo.
Trước tiên Vương Tự Bảo lấy danh nghĩa của mình để tặng Khang Linh San hai bộ trang sức mới do chính nàng thiết kế và do cửa hàng của nàng chế tạo.
Nàng chỉ cười mà an ủi Tưởng thị:
Mẫu thân à, ngày đại hỉ thể này chúng ta đừng nói mấy lời không may mắn như thế.
Tính tình của Tam ca người cũng đã biết rõ rồi mà, lúc nào huynh ấy chẳng tránh thật xa phụ nữ chứ.
Trước đó, có lời đồn rằng con riêng của Vương Dụ Tuần tìm đến cửa rồi cúi nhận tổ tông, sau đó được đích thể của Vương Dụ Tuần là Khang Linh San nhận làm đích tử.
Vậy là hắn cũng coi như có người thừa kế.
Dù biết những lời tiếp theo mình sẽ không muốn nghe, nhưng nàng vẫn ép mình ngẩng đầu lên, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Vương Dụ Tuần.
Vương Dụ Tuần thầm khen ngợi nàng, nhưng vẫn rất tàn nhẫn mà nói tiếp:
Ta sẽ không động phòng với nàng.
Đến quà gặp mặt tặng nàng cũng là một hộp trang sức cực kỳ xa xỉ.
Đây là trang sức được làm từ hồi ta còn trẻ, giờ già rồi chẳng cần dùng đến nữa.
Nàng ở đây tắm rửa rồi ngủ đi, ta sang phòng bên nằm.
Đêm tân hôn không vào thư phòng, coi như Vương Du Tuấn đã nể mặt Khang Linh San lắm rồi.
Để thiếp thân ngủ ở phòng khác ạ.
Khang Linh San ngăn lại.
Hiện giờ, tàng thư các mang tên
Tàng Bảo Các
đã trở thành nơi mà mọi văn nhân trong thiên hạ đều muốn tới tham quan và đọc sách.
Vương Dụ Phổ đang lên kế hoạch xây dựng thêm vài nơi nữa ở những chỗ khác.
Tam tẩu, ta đi trước nhé, có điều gì không hiểu cứ hỏi Đại tẩu là được.
Ngày mai lúc làm lễ nhận mặt ta lại tới.
Có một vài thứ đã lỗi thời, con cứ phá đi làm lại theo kiểu mới nhé.
Đa tạ mẫu thân!
Bái tạ xong, Khang Linh San nâng niu nhận lấy món quà.
Sau đó Khang Linh San và Triệu thị, thê tử của Vương Dụ Dương và Vương Dụ Thinh đều tặng quà gặp mặt cho nhau.
Cái này không phải lỗi của nàng, mà do ta thật sự không thích người khác động chạm vào mình.
Đây cũng là lý do suốt bao năm nay ta vẫn chưa thành thân.
Về đến Thiều Vương phủ, Vương Tự Bảo để Lâm Uyển Yên đang trông An ca nhi về nghỉ ngơi trước, sau đó thay sang quần áo ở nhà, ôm An ca nhi vào lòng, vừa kể chuyện vừa dạy chữ cho con.
Cứ đến những lúc thế này, An ca nhi lại ngoan ngoãn đến lạ thường.
Tam tẩu cũng đã được gả vào nhà mình rồi, ít ra họ cũng sẽ sống chung dưới một mái nhà.
Chuyện sau này thế nào thì chưa biết.
Học viện Tàng Bảo cũng nâng dần tiêu chí thu nhận học sinh lên cao, đồng thời cũng đào tạo ra rất nhiều nhân tài.
Đáng kể đến, lớp luyện thi do thư viện Tàng Bảo mở ra phục vụ đủ các loại kỳ thi, những người học từ đây ra đều đạt được thành tích xuất sắc trong mọi kỳ thi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.