Chương 335: Đại kết cục


Giờ Tôn Xảo Dịch đã trở thành nữ quốc y nổi tiếng nhất ở Thiều Quốc.

Mấy năm nay vai trò của các y sĩ trên chiến 8trường dần trở nên quan trọng hơn.
Sau khi chôn cất cho hai người, Vương Tử Nghĩa cho gọi cả nhà lại, nghiêm túc bàn chuyện phân nhánh trong dòng tộc.
Chẳng biết từ khi nào mà Ung Quốc và Thiều Quốc lại đối đầu nhau.
Trước tiên Vương Tự Bảo dẫn hai cậu đến Mai Hương Viện, nơi nàng được sinh ra.
Thấy Mai Hương Viện treo đầy những dải lụa trắng, Vương Tự Bảo lại rơi nước mắt.

Tốt quá.
Mẫu thân à, giờ mình đi tìm phụ thân đi, chắc phụ thân đang sốt ruột chờ mình đó.

Mặc dù nàng không nhìn thấy nhưng cũng nghe được đại khái.
Lúc đó phụ mẫu nàng còn trẻ, tổ phụ tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh...
Họ còn chưa xuất hiện, quân địch yếu hơn đã sợ khiếp vía mà bỏ chạy.
Thiết kỵ vệ của Thiều Quốc đã trở thành quân đội mà nước khác phải lo ngại nhất.
Lần này, khi biết tin An Quốc Công phu phụ Vương Nho Lưng và Lý thị lần lượt bệnh nặng, cả gia đình thu dọn hành lý đơn giản rồi vội vàng về Ung Quốc.
Thế nhưng Thiều Kinh cách Ung Đô quá xa, khi họ còn đang cấp tốc trên đường trở về thì nhận được tin hai người đã tạ thế.
Đau thương suốt mấy ngày nay cũng dần nhạt đi.
Có tử thì phải có sinh, đây là quy luật của tự nhiên.
Cậu vừa khóc vừa lí nhí hỏi:
Mẫu thân, người nằm ở trong đó là tằng ngoại tổ phụ và tằng ngoại tổ mẫu thật ạ?

Đúng rồi, An ca nhi à.
Vương Tự Bảo xoa đầu An ca nhi để an ủi, nghẹn ngào đáp:
Tổ phụ và tổ mẫu của ta nằm ở trong đó đấy.
Họ cũng chính là tằng ngoại tổ phụ và tằng ngoại tổ mẫu của con.

Vậy sao họ lại nằm bên trong ạ? Trong đó tối lắm.
An ca nhi ngây thơ hỏi.
Lần này rốt cuộc cũng được toại nguyện rồi, là một bé gái, Hòa Thuận Hầu phủ của chúng ta cuối cùng cũng có đích xuất tiểu thư rồi.

Tốt quá, nhà họ Vương rốt cuộc cũng có đích nữ rồi.

Để xem sau này còn ai dám nói Hầu phủ chúng ta dương thịnh âm suy, không sinh nổi con gái nào.
Nhìn đi, bé con chào đời rồi đây này.

Mẫu thân à, người làm phụ thân là con đây vội vàng bỏ lão gia tử ở lại để quay về, người không thể cho con ôm bé con một tí sao?

Tránh ra tránh ra, chính vì người con đẩy bụi bặm nên mới không cho bế đấy.
Cậu bèn cất tiếng hỏi:
Mẫu thân! Con nhớ tổ phụ với tổ mẫu rồi, chắc họ cũng đang nhớ con đó.
Khi nào mình về Thiều Kinh vậy?

Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Thiều Kinh, phụ thân con đang lo liệu rồi.
Vương Tự Bảo trả lời.
Kể từ khi nhận tổ quy tông, Vương Cực luôn ở bên cạnh Vương Tự Bảo.
An ca nhi rất quý biểu ca này, bởi cái gì biểu ca cũng nhường cậu.
Nếu không phải vì Vương Tự Bảo thấy nhân phẩm và diện mạo của cô gái đó đều rất ổn, rồi lại làm công tác tư tưởng cho cả nhà, thì Vương Hử cũng không thể thuận lợi mà rước được cô gái ấy về.
Có chuyện vui thì tất nhiên cũng phải có chuyện buồn.
Sau khi thất vọng tột cùng, ông ta đã dần mất đi lòng hăng hái ban đầu, quay ra đắm chìm vào mỡ sắc, chỉ muốn sống ngày nào hay ngày ấy.
Mấy người con trai của ông ta cũng bắt đầu đấu đá nhau, khiến cho Định Quốc chẳng được yên ổn.
Mỹ nhân kể mà phụ tử Chu Lâm Khê gài vào Định Quốc từ rất lâu về trước đã bắt đầu có tác dụng.
Mấy năm trở lại đây, Hoàng đế Định Quốc là Nam Phong Chính Dương lần nào dụng bình cũng thất bại.
Về vấn đề quân sự, nhân số trong quân đội không ngừng tăng lên, tỉ lệ thương vong dần giảm xuống.
Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, Thiết kỵ vệ đều khiến người ta phải sợ hãi.
Nhờ một đại thần của Nguyên Khang Quốc đưa ra kế hoạch tâm huyết và bỏ công đi thuyết phục, địa giới Nguyên Bắc Khang đã quy về Thiều Quốc trong cuộc khởi nghĩa của Khang Quốc.
Bởi vậy nên Khang Quốc đã từng dấy binh để đòi lại lãnh thổ của mình, nhưng lại bị quân do Vương Dụ Trạch chỉ huy đánh bại.
Thi thoảng nàng còn giảng giải cách đối nhân xử thế cho con, giống như hồi Vương Tử Nghĩa dạy nàng vậy.
Nơi này quá giống căn nhà của An ca nhi nên bỗng chốc khiến cậu thấy nhớ nhà.
Nàng để Vương Cực nắm tay biểu đệ đi trước, còn mình thì khoan thai rảo bước phía sau.
Vừa đi, nàng vừa vô thức xoa xoa bụng mình.
Chuyện cũ cứ lần lượt hiện về trong đầu nàng.

Chúc mừng Thế tử phu nhân, chúc mừng Thể tử phu nhân.
Vương Tự Bảo ngẫm nghĩ rồi trả lời:
Họ mệt nên nằm trong đó để nghỉ ngơi ấy mà.

À...
Vậy mẫu thân đừng khóc nữa, nếu không sẽ làm họ tỉnh dậy đấy.

Ừ, mẫu thân không khóc nữa.

Nội loạn của Khang Quốc khiến dân chúng phải khiếp đảm, càng ngày càng có nhiều người tháo chạy sang nước khác.
Tất nhiên số người chạy đến Thiều Quốc là nhiều nhất.
Lần sinh An ca nhi hoàn toàn là do bất ngờ, nhưng Chu Lâm Khê vẫn sợ nếu sinh thêm thì Vương Tự Bảo sẽ gặp nguy hiểm, cho nên từ đó đến nay vẫn luôn lén uống thuốc có tác dụng ngừa thai do Lữ Duyên điều chế.
Vương Tự Bảo biết cơ thể mình vẫn luôn khỏe mạnh, sinh thêm mấy đứa nữa cũng không vấn đề.
Hắn là người có tư tưởng trung dung, dưới sự trị vì của hắn, Ung Quốc không tốt lên cũng chẳng xấu đi.
Mẫn Quốc không thay đổi nhiều, vẫn an phận như trước.
Mà người phụ nữ một khi thù hận vì bị khinh thường sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Khang Linh Lung đã dùng vũ lực để trấn áp cả đám đàn ông, sau đó trả thù họ bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Nội bộ Khang Quốc liên tục bất ổn.
Đầu tiên là Hạ Thần Dục đánh trận cuối cùng, sau đó Nam Hoàng hậu Lư Bắc Phong trở mặt, khiến Khang Quốc loạn thành mớ bòng bong.
Bé con nhà ta bé bỏng thế này, con không sợ bụi bẩn ngoài đường dính lên nó sao? Dí sát lại gần làm gì hả?

Theo ta thì bé con nhà mình là đứa bé đáng yêu nhất trong tất cả những đứa bé ta từng thấy.

Thôi đi, ông thì nhìn được bao nhiêu bé sơ sinh chứ, tính ra mới nhìn thấy bé con nhà mình mà thôi.
Hồi Tưởng thị sinh trưởng tôn Trạch ca nhi, ông cũng cho đến lúc nó đủ tháng mới thăm đấy chứ.

Khụ khụ...
Đây chính là cơ hội tốt để phân nhánh.
Vương Dụ Phổ đã thuyết phục được phụ mẫu của Trương Quân Nhan đến sinh sống ở Thiều Quốc cùng bọn họ, để lại toàn bộ chức tước ở Ung Quốc, sau này chuẩn bị kế thừa tước vị Văn Quốc công của Vương Tử Nghĩa ở Thiều Quốc.
Vương Tự Bảo trả lời:
Bởi vì phụ thân của con xây nhà mình theo chính kết cấu của nơi này.

À, hóa ra là vậy!
An ca nhi ồ lên.

Vậy chắc chắn phụ thân quen thuộc với nơi này lắm.

Sau khi ta và phụ thân con đính hôn, phụ thân con đã chuyển vào phủ này sống.
Chút nữa bảo con dâu cả giữ gìn cẩn thận cho bé con nhé.

Đó là khung cảnh khi nàng mới ra đời.
Bọn nó có làm được không? Ta lại còn giành được rất nhiều tiền thưởng nữa chứ.
Nghe cho rõ đây, những thứ này mấy đứa không được tranh giành, tất cả đều phải để lại cho bé con làm của hồi môn.
Khi cả đoàn người về đến An Quốc Công phủ, khắp nơi đã phủ màu trắng toát, trắng đến mức nhức mắt, khiến người ta chưa kịp vào linh đường mà hai mắt đã mờ đi.
Tuy mới năm tuổi nhưng An ca nhi đã biết đến cái chết.
Những bộ lạc còn lại ở vùng biên cương cũng đã hoàn toàn quy phục, lại được phân bố rải rác ở các nơi theo đề nghị của Vương Tự Bảo.
Lại thêm hiệu quả của việc lén xâm chiếm đất đai nước khác của Thiều Quốc và sự ỷ lại của Nhàn Quốc, lãnh thổ của Thiều Quốc dần dần được mở rộng.
Thiều Quốc lại mở mang thêm bờ cõi.
Ngoài ra còn có một chuyện hệ trọng trong nhà họ Vương cần phải nhắc tới, đó chính là năm ngoái Vương Hử đã lấy một cô gái thôn quê làm thê tử.
Khi trông thấy hai quan tài làm bằng gỗ trinh nam vẫn vàng nằm trong từ đường tối om, An ca nhi thấy sờ sợ nên nép sát vào lòng Vương Tự Bảo.
Thấy người xung quanh và mẫu thân xinh đẹp của mình đều khóc, An ca nhi cũng không hiểu gì mà khóc theo.
An ca nhi đang ở độ tuổi thích chạy nhảy, nhất là từ năm ngoái khi bắt đầu tập võ cùng Chu Lâm Khê, cậu càng thích chạy nhảy hơn, cứ đi được mấy bước là lại chạy mấy bước.
Vương Tự Bảo lại không dám đi quá nhanh.
Cuối cùng nàng dẫn hai cậu bé tới Bảo Châu Viện.

Mẫu thân, sao nơi này trông lại giống hệt nhà mình vậy?
An ca nhi nhìn ngắm một lúc liền phát hiện ra điều kỳ lạ.
Ban ngày bọn ta dính nhau như hình với bóng, phần lớn thời gian đều ở nơi này.
Vương Tự Bảo không hề đáp qua loa lấy lệ chỉ vì An ca nhi còn nhỏ.
Bất kể là lúc nào, dù An ca nhi hỏi nàng câu gì, nàng cũng đều kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho cậu nghe.

Được, chúng ta đi tìm phụ thân của con.
Lúc này Chu Lâm Khê đang ở ngoại thư phòng bàn chuyện giữa hai nước với Hạ Lập Hiên.
Có lẽ giờ cũng xong rồi.
Vương Tự Bảo suýt nữa thì khóc đến ngất đi.
Hai người yêu thương nàng nhất trên cõi đời này cứ thế lặng lẽ mà ra đi mãi mãi.
Các y sĩ vốn không được coi trọng vẫn ở hậu phương nhẫn nại chịu đựng, dốc sứ3c chăm sóc cho binh lính bị thương.
Ngày càng có nhiều thương binh sống sót nhờ sự chăm sóc của họ, trong đó đại9 đa số đều bình an để trở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu.
Hơn nữa sau này An ca nhí nhất định phải có huynh đệ ruột thịt bên cạnh để giúp đỡ.
Bởi vậy nàng đã lén lút đổi thuốc của Chu Lâm Khê từ lâu.
Còn về Đại phòng là Vương Tử Nghĩa, số tiền Vương Dụ Phổ kiếm được mấy năm nay có lẽ đủ mua mấy An Quốc Công phủ cũng được.
Cho nên bọn họ không lấy bất cứ tài sản nào trong phủ cả.
Số lượng những người này hoàn toàn vượt quá tưởng6 tượng của mọi người, từ đó họ mới ngạc nhiên mà nhận ra rằng, công lao của các y sĩ lớn đến mức nào.
Những năm 5gần đây, Thiều Quốc tiến hành cải cách bộ máy, ruộng đất và thương nghiệp, từ đó đạt được nhiều thành công nổi bật.
Bé con nhà ta còn giỏi hơn cả phụ thân và ca ca của nó.
Không những giữ lại được bộ cờ bằng bằng ngọc của tổ phụ, lại còn lấy lại hết những thứ mà tổ phụ thua mất suốt hơn mười năm nay nữa chứ.
Sau khi trở về Ung Đô, cả gia đình Vương Tự Bảo đều ở trong trạch viền mà nàng với Chu Lâm Khê ở lúc tổ chức đại hôn.
Trước lúc rời đi, Vương Tự Bảo dẫn theo con mình là Chu Nguyên An, cùng con trai mười bốn tuổi của Vương Dụ Tuần là Vương Cực đi thăm lại chốn cũ trong An Quốc Công phủ, coi như tiễn biệt lần cuối.
Chiếc vòng gắn chuông của Vương Tự Bảo bị Nam Phong Dực lấy đi hồi trước cũng được trả lại, tháo gỡ nút thắt trong lòng Chu Lâm Khê.
Hoàng đế của Ung Quốc là Vĩnh Thịnh đế Hạ Minh Càn đã băng hà từ năm trước, Hạ Lập Hiên lên kế vị.
Vương Tự Bảo lại dắt hai cậu bé tới Vinh Khánh Đường, ngoại thư phòng của Vương lão Hầu gia và sân tập võ.
Thuở bé nàng hầu như đều ở những nơi này.
Hai năm trước, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Vương Tự Bảo đều lần lượt qua đời.
Vì xa cách ngàn dặm nên họ không kịp về Ung Quốc để chịu tang.
Vậy là tước vị ở Ung Quốc được để lại cho Nhị phòng, trước mắt để Nhị thúc Vương Tử Hiểu của Vương Tự Bảo kể thừa.
Vì những việc lặt vặt trong An Quốc Công phủ suốt mấy năm nay đều do Tam thúc Vương Tử Liêm phụ trách, cộng thêm phần lớn tài sản trong phủ cũng đều do một tay ông kiểm ra, cho nên đa số cửa hàng và tiền bạc được quyết định để lại cho ông.
Ruộng đất ở Ung Quốc cuối cùng chia đều cho Nhị phòng và Tam phòng.
Do Nhị phòng kế thừa tước vị nên cả tòa An Quốc Công phủ đều thuộc về Nhị phòng.
Nàng lại vuốt ve bụng của mình, nơi đó đã có một sinh mệnh mới, được hoài thai ngay trước khi xuất phát.

Vì phụ thân đứa bé quá mức tin vào thuốc đang uống, mà Vương Tự Bảo lại đang phải thủ hiểu, nên hắn không hề phát hiện ra sự kỳ lạ của nàng.

Vậy là hắn cứ thể bị che giấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.