Chương IV. MIMI - 03


Số từ: 2502
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Chiếc taxi của K tăng tốc tới 170-180 km/h, lao đi đầy nguy hiểm qua đoạn Gumi trên đường cao tốc Seoul-Busan hai làn xe. Một đường hầm trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt hắn, đe dọa nuốt chửng hắn chỉ trong vài giây nữa. Những tiếng ồn đập vào tai hắn mỗi lúc một lớn hơn nhưng hắn đã không còn nghe thấy. Mọi giác quan của hắn bắt đầu chùng xuống, mờ đi. Mọi thứ - thứ gió đang thốc vào mặt hắn, tiếng nhạc ầm ĩ như chọc thủng tai hắn, cơn thèm ngủ của hắn, cơn đói của hắn, và cả tốc độ này - tất cả đều mơ hồ và xa xôi, như thể hắn chỉ đang mơ. Cứ thế, việc giữ được xe không tông vào xe khác lúc này dựa vào bản năng của K chứ không còn nhờ lý trí nữa. Khi hắn ra khỏi đường hầm, loa xe đột nhiên nổ tung. Bùm. Tiếng ồn đã đập vào màng nhĩ hắn suốt hơn mười tiếng qua đột ngột tan biến, cơ thể hắn thoáng chao đảo, không quen với sự yên tĩnh này. Tai hắn ong lên, ù đi, giần giật, như thể vừa bị thứ gì đâm vào. Chiếc taxi loạng choạng lao sang làn đường dành cho xe tốc độ thấp hơn rồi trượt leo lên lề. Hắn, thay vì đạp phanh, đã nhấn nhẹ chân ga, giúp chiếc xe đang nghiêng về một phía lấy lại được cân bằng. Hắn xoay xở đưa xe trở lại làn đường cũ đang đi, chỉ sượt qua lan can đường một chút. Trong tình huống ấy, những tay lái thiếu kinh nghiệm thường sẽ đạp phanh gấp và do đó sẽ khiến xe lật nhào, trong khi việc cần làm là thả lỏng tay lái và nhanh chóng nhấp chân ga để lấy lại cân bằng cho xe. Khi đã xử lý xong K từ từ giảm tốc cho xe đỗ lại. Âm thanh duy nhất hắn còn nghe thấy lúc này chỉ còn là tiếng xe cộ đang lao vút qua. Hắn cảm thấy mình đang trải nghiệm một kiểu tĩnh lặng tồn tại trong một cái tử cung. K ghét sự tĩnh mịch ấy nên bước ra khỏi xe để hóng gió.
Đi về đâu bây giờ?
K không có lời đáp. Cứ thế, hắn đứng bên chiếc xe ngẫm xem mình nên đi đâu nhưng không thể quyết định. Hắn chưa từng tự quẳng vào mình vào một câu hỏi như thế. Bao giờ cũng là hắn ngồi vào buồng lái, nhấn chân ga đã rồi mới nghĩ đến việc sẽ đi đâu.

Khi công đoạn biên tập những thước phim ghi lại màn trình diễn của Mimi sắp hoàn thành, cô lại tìm đến anh. Cô đứng nơi ngưỡng cửa, trông rất phờ phạc. Hình ảnh cô gái từng chuyển động cơ thể đầy đam mê đã biến mất. Cô dường như chỉ còn là cái vỏ của chính mình.

Dạo này cô thế nào?


Tôi đang nghĩ về những người tin rằng nếu chụp hình thì hồn sẽ bị hút mất,
Mimi nói đùa nhưng gương mặt rất thiếu sức sống. Cô bật cười gượng gạo, theo kiểu những người đã lâu không hé môi cười. Một thớ cơ co lại trên má cô.

Vào nhà đi.

Cô chậm rãi bước vào phòng. Cô nhìn quanh quất, gần như hoang mang, như thể trước nay chưa từng tới đây, rồi ngồi xuống.

Uống trà nhé?


Thôi.
Cô lắc đầu, mái tóc dày của cô ánh lên, đung đưa theo.


Cô đến có việc gì?


Cuốn băng, tôi muốn xem cuốn băng của tôi.


Xin lỗi, không được.
Anh lạnh lùng từ chối.

Sao thế? Sao tôi lại không được xem cuốn băng thu lại màn trình diễn của chính mình?
Giọng cô run lên, nhưng nghe không giống như nài nỉ. Nó giống như đoạn độc thoại của diễn viên - diễn tả một điều đáng ra thuộc về nội tâm, không ai nghe thấy, nhưng thực sự cần phải được nói ra, được nghe thấy thì mới có thể hiểu được.

Cuốn băng đó đã ghi lại tác phẩm của cô, nhưng nó không hoàn toàn là cô. Và với tôi nó cũng vừa là tôi mà cũng không phải là tôi, vì nó là tác phẩm của tôi, do chính tôi ghi hình và biên tập.
Anh từ chối yêu cầu của cô mặc dù không có lý do xác đáng. Sự tàn nhẫn thường nuôi dưỡng một khoái cảm thầm kín.

Đó không thể là lý do. Tôi nghĩ rằng mình vẫn có quyền được xem nó, ít nhất một lần.


Vậy cô có giải thích được tại sao lại muốn xem nó không?


Được, nhưng tôi không muốn nói ra. Xin hãy cho tôi xem.
Lời của Mimi trống rỗng, tản mát vào không khí, một lần nữa lại nghe như độc thoại.
C thay đổi quyết định. Anh tìm cuốn băng cho vào đầu video. Mimi gặm móng tay trong lúc chờ tua băng.

Cô có thói quen cắn móng tay đấy à?

Cô giật mình, đưa móng tay khỏi miệng.
Thói quen trẻ con ấy mà. Lâu rồi tôi không làm vậy nữa. Nhưng giờ chắc là vì tôi căng thẳng quá nên lại như cũ.

Sự căng thẳng của cô cũng có cơ sở. Sự phóng túng điên rồ của cô cứ thế tỏa ra từ cuốn băng không kiểm duyệt, sự cuồng phóng bùng nổ trên tấm bạt. Xem lại hình ảnh của chính mình như vậy, biết đâu đây lại là lần đầu tiên cô được đối diện với chính mình.
C bật cuốn băng gốc chưa biên tập. Cô tập trung cao độ, không một cử động từ đầu cho đến tận phút cuối băng, chăm chú dán mắt vào hình. Sự tĩnh lặng bao trùm khắp cả căn phòng, như thể nơi đây đang diễn ra một lễ nghi tôn giáo. Không khí ấy thậm chí còn tác động đến C, người đã xem cuốn băng rất nhiều lần, khiến anh cũng lặng yên, kính cẩn. Trên màn hình, cô đang tấn công tấm bạt bằng cả thân hình mình, quất lên nền trắng những vệt màu đen. Tóc cô sượt qua dấu màu do ngực cô để lại, rồi tất cả lại bị toàn thân cô quét qua, xóa đi đường nét những vệt màu cũ. Suốt màn trình diễn, cô cứ lẩm nhẩm không ngớt một thứ ngôn ngữ lạ lẫm nào đấy, như thể một pháp sư của thổ dân châu Mỹ đang niệm thần chú.

Thôi tắt đi!
cô ra lệnh, C bấm ngưng video. Cô đứng lên khỏi xô pha, đi đi lại lại trong phòng khách và lẩm nhẩm hệt như trên màn hình ban nãy. Một bài hát, cũng gần như là lời thần chú. Ánh mắt của cô không rời khỏi màn hình.

Tôi sẽ lấy cuốn băng này. Anh không thể đem trình chiếu nó được.


Hả?
C đứng phắt dậy, hoảng hốt không kém gì cô.
Không thể thế được.


Tại sao thế? Sao lại không được chứ?

Cô lấy lại giọng điềm tĩnh. Anh bước đến gần cô rồi nắm lấy vai, ấn cô ngồi xuống ghế. Cô lẩn tránh ánh mắt của anh.

Cô không thể quẳng đi toàn bộ tác phẩm chúng ta đã thực hiện như vậy được,
anh khăng khăng. Khoảng thời gian họ bỏ ra không hẳn đã dài. Nhưng thời gian mà ta đã đầu tư chỉ là phần nhỏ so với tầm vóc nỗi ám ảnh của ta. Không gì nằm ngoài quy luật này, dù là tình cảm hay nghệ thuật đi nữa.
Sao cô lại sợ cuốn video đến vậy? Nó có phải là cô đâu. Ý tôi là nó đã qua chỉnh sửa rồi. Màn trình diễn của cô vẫn giữ nguyên giá trị của nó còn nghệ thuật video là một thứ hoàn toàn khác. Video đâu có đánh cắp điều gì từ sự sáng tạo của cô? Tại sao cô lại không hiểu được điều này vậy?


Nếu vậy thì tại sao anh lại sợ tôi như vậy?
Mimi phản pháo, nhìn xoáy thẳng vào mắt C. Một nụ cười yếu ớt vương trên môi cô.
Anh ngập ngừng.

Thôi được rồi. Tôi cũng chẳng mong đợi anh sẽ đưa cho tôi cuốn băng ấy. Anh đam mê con người trong cuốn băng ấy chứ không phải chính tôi ngoài đời thực. Bởi vì như vậy thì an toàn hơn - anh sẽ không bị tổn thương. Anh nói đúng rồi đấy. Mimi trong cuốn băng ấy chẳng phải là tôi. Mà là chính anh.

Cô nói rồi đứng dậy bỏ đi. Anh ngồi thừ người ra đó, nhìn theo bóng dáng cô. Anh tê liệt. Mimi đã đi mất.

C ốm suốt ba ngày liền. Cơn kiệt sức quấn lấy cơ thể anh. Suốt thời gian ấy anh chỉ dành để uống bia và tua băng rồi xem lại.
Khi bình phục, anh lập tức bắt tay vào hoàn tất dự án nghệ thuật. Anh đan xen màn trình diễn của Mimi với hình ảnh các chuyển động dứt khoát của một pháp sư nhập đồng mà anh từng ghi lại được tại Uijeoungbu, kết hợp cả với tranh chữ trừu tượng của Lee Ung No. Không ai tìm anh ngoài những người tổ chức triển lãm gọi điện hối thúc hoàn thành tác phẩm. Thỉnh thoảng anh có gọi điện cho Judith nhưng không bao giờ thấy cô bắt máy, chỉ có tiếng tổng đài thông báo số máy không tồn tại. Anh cũng gọi điện cho vài cô gái từng hẹn hò trước đây, nhưng họ chỉ đáp lại anh bằng giọng nhạt nhẽo. Với họ anh đã trở thành một sự tồn tại nguy hiểm và khó chịu mất rồi.
Anh không nghe tin tức gì của Mimi cho đến tận hôm khai mạc triển lãm. Anh đã giao tác phẩm cho phòng trưng bày và thi thoảng vẫn ghé qua phụ giúp các công đoạn chuẩn bị. Anh cũng đã dò hỏi khéo tay giám tuyển về tình hình hiện tại của Mimi nhưng gã cũng không biết gì cả. Tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ không đến đâu. Cô ấy còn không nghe điện thoại. Tay giám tuyển nhún vai, xòe tay ra, tỏ ý bất lực. Vào những ngày như thế C thường quay về nhà dõi mắt xem Mimi trình diễn trong video cho đến tận sáng trắng.

Tại giao lộ Singal, K rẽ sang đường cao tốc Yeongdong. Mười phút sau gã rời đường cao tốc rẽ hướng Công viên Tự nhiên Yongin. Năm phút trên con đường vòng khúc khuỷu đưa hắn đến Trường đua Yongin. Sau khi cho xe vào bãi đỗ, K thấy đói cồn cào. Hắn mua một cái hamburger trong quán gần đấy và ngồi bên vệ đường ăn ngấu nghiên, dõi theo những chiếc xe đánh võng quanh đường đua. Điểm chung của những chiếc xe này là màu mè, toàn thân xe sơn kín hình logo các hãng thuốc lá như Marlboro hay Salem. Đa số xe đã bị tháo bỏ bộ phận giảm thanh nên dù không ở tốc độ tối đa chúng vẫn phát ra tiếng gầm rú.
Năm năm về trước, tốc độ chính là vị thần K tôn thờ. Nhưng vị thần này không hề rộng lượng. Ngài chỉ trao cơ hội đón tiếp ngài cho những ai hy sinh thỏa đáng. Những kẻ ít ỏi đang mải miết trên đường đua này chính là những người được ngài chọn. Họ đã nướng hàng trăm triệu won vào việc
độ
lại xe và đặt những chiếc lốp thiết kế riêng. Nếu có thể làm gì để nhanh hơn dù chỉ một giây, họ sẽ không bao giờ ngần ngại. Đến mức dẹp bỏ cả băng ghế ngồi phía sau cũng là lẽ đương nhiên. Những gì không cần thiết đối với tốc độ xe thì không để vướng lại trên xe dù chỉ là một gam. K hoàn toàn hiểu nỗi ám ảnh đó của họ.
Vào những ngày Chủ nhật, khi ga ra nơi K làm việc tạm nghỉ thì hắn lại lái xe của khách đến đây rồi dành cả ngày như thế này, ăn bánh hamburger nguội ngắt và ngắm xe đua vút qua. Lâu lâu hắn cũng gặp được một ngày không phải xem luyện tập mà được mục sở thị một cuộc đua thực sự. Hắn thường cảm thấy nhói lên phấn khích mỗi lần thấy có xe lật nhào. K ganh tị không sao tả xiết với những tay lái xe đang bò thoát khỏi chiếc xe lật úp, đầy mình thương tích.
Khi đua xe, các xe vượt nhau tại khúc cua đa số đều hầu như không dùng đến phanh. Cách duy nhất để vượt lên trước là sử dụng hộp số và thao tác thật trơn tru. Mùi của lốp xe ma sát với mặt đường bốc lên khét lẹt. Nếu tay đua chuyển số chậm dù chỉ một giây, chiếc xe sẽ lật nhào như một món đồ chơi, hoặc sẽ trượt khỏi đường đua đâm sầm vào đâu đó. Các tay đua đều rõ khả năng này hơn K. Dù biết rõ rằng đi nhanh hơn một chút thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng họ vẫn vô thức dồn lực vào chân ga. Vị thần tốc độ thích những vật tế như thế. Khi có một vật tế được dâng nạp, nổ tung, thì các tay đua khác sẽ thấy nhẹ nhõm thay vì bất an. Không nghi ngờ gì, họ đều tin rằng vận rủi của một tay đua khác sẽ giúp giảm khả năng tai nạn xảy đến với họ. Chính K cũng đã như thế.
Nhưng vị thần đó đã không cho K cơ hội rơi vào tai nạn. Ngài hiển nhiên không cho hắn một con Ferrari hay Lamborghini tốc độ phóng hơn 250 km/h. Thậm chí ngài còn chẳng cho hắn nổi một chiếc xe đủ tử tế để tham gia đua. K bắt đầu hành nghề taxi lúc nhận ra sự thật đó. Hắn thôi đến trường đua. Có một thời gian hắn đã thấy mãn nguyện với chiếc taxi Stella TX. Đó cũng là lúc hắn gặp Se Yeon. Nhưng giờ đây cô không còn là một phần của cõi đời này nữa.
Mình sẽ đốt sạch, K nghĩ, hình dung tới những tấm ảnh xe hơi chất đầy ngăn kéo trong phòng mình. Tất cả đều vô ích. Nằm lòng kiến thức về piston và tốc độ tối đa và mã lực của xe, rồi để làm gì chứ. K trở ra bãi đậu xe, leo lên chiếc taxi của hắn. Bằng mọi giá, mình phải gặp C.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân.