Chương II. JUDITH - 02


Số từ: 2621
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
C nhận được điện thoại của Judith đúng lúc anh đang ăn trưa bằng món bánh pizza giao tận nhà.

Lâu quá không gặp nhỉ.


Thế à?
C đáp, cố tình tỏ ra hoàn toàn thờ ơ.

Em muốn đi đâu đó quá, anh đưa em đi được không?


Đi đâu?


Ju Mun Jin.


Sao bỗng dưng lại muốn đến đó?


Vì đó là quê của em. Với lại, hôm nay cũng là sinh nhật em.


Vậy thì đến đây.


Biết rồi, em sẽ đến ngay.

Chuyến du lịch này được mở màn như thế đấy. Lúc họ đi qua YangPyeong thì tuyết bắt đầu rơi. Đến HongCheon, tuyết bắt đầu đổ như trút. Họ cố đi thêm bằng cách bao xích chống trượt cho bánh xe, nhưng sau một lúc, khi tới chỗ họ đang đứng lúc này thì xe cũng chết cứng, không nhúc nhích được.


Em rời Ju Mun Jin từ bao giờ?


Ju Mun Jin á?


Chẳng phải đã kể với anh là quê em à?


Không phải, chỉ là nói cho có vậy thôi. Tại bỗng dưng em muốn đi đâu đó,
Judith lơ đễnh đáp lời rồi tiếp tục huýt sáo. C ngớ người, thả tay đang tì lên tay lái xuống, ngả lưng vào ghế. Một chuyến đi chẳng hề có mục đích.

Vậy còn chuyện sinh nhật?


Chuyện đó cũng…


Ra thế đấy. Thật buồn cười. Người thành thật thì chỉ tổ phiền phức còn những kẻ dối trá thì lại đắc ý. Có đúng không?


Nhưng nếu em không nói dối thì anh vẫn đi với em thôi.

Có lẽ cô nói cũng đúng. Đôi lúc C ước giá như có một lý do nào đó cho mọi chuyện. Chẳng hạn như lúc anh cầu mong cho người bạn đang cùng uống rượu bỗng chợt ngã quỵ xuống. Rồi người bạn ấy sẽ chết vì nhồi máu cơ tim, và rồi mọi người sẽ tụ tập tổ chức tang lễ, uống rượu và đưa tiễn anh ta đến nơi an nghỉ cuối cùng, dùng xẻng lấp đất lên, rồi lại cùng chen nhau lên xe quay về. Viễn cảnh ấy làm anh thích thú. Nhưng dù ta có chết thế nào chăng nữa thì cõi đời này vẫn cứ thế. Chốn thực tại này vẫn vậy. Tuyết vẫn đang rơi như trút. Giống như thể hàng giờ qua ta chỉ đang trân trối nhìn vào một cảnh không hề thay đổi. Như màn hình chờ vẫn xuất hiện trên ti vi khi không có tín hiệu truyền hình, C bắt đầu thấy chán bóng tối. Anh lại bật cần gạt, chúng nặng nhọc gạt lớp tuyết bám trên kính chắn gió. C bật đèn trần xe. Bên trong sáng thêm một chút. Judith đang nằm ngả trên cái ghế ngửa ra phía sau, váy tốc lên quá nửa và cổ áo mở bung. Khi C nhìn sang thì cô nói như cái máy trả lời tự động.
Sao nào? Anh muốn làm không?


Anh đang mệt.


Muốn thì cứ nói em nhé.

Cô lại nhắm mắt còn anh thì tắt đèn. Cơn khát kéo đến. C lấy trong ngăn để găng tay ra một chiếc kẹo mút. Khi anh ngậm kẹo trong miệng, nước miếng tứa ra và cơn khát tan biến. Chupa Chups. Đó là loại kẹo Judith ưa thích. Những khi không hút thuốc, cô thích trò mút cái que có đính viên kẹo ấy. Ngay cả lúc làm tình cũng chẳng buồn nhả viên Chupa Chups ra. Mỗi lần như vậy, C cứ lo nhỡ que kẹo đâm vào mắt anh. Thật ra thì đã từng có một lần mắt trái anh bị que kẹo chọc phải. Anh sợ nhỡ đâu bị mù cả mắt, suốt mấy ngày sau đó vẫn còn thấy sợ phải lên giường với cô.
Hôm sau ngày K đưa cô đến căn hộ của C, C thức dậy rất muộn. Suốt mấy ngày anh phải thức trắng đêm nên đầu óc nặng trĩu và chẳng buồn ăn uống. Sau sự mệt mỏi tột cùng, anh bơ phờ nhưng đồng thời lại vô cùng tỉnh táo. Nó giống như một sự rối loạn cảm xúc, ta chỉ có thể đáp ứng một vài loại kích thích. Bước ra phòng khách, C nhớ lại hình ảnh đứa em trai cùng một cô nàng bày trò tình ái ở đó, nhưng anh vẫn chưa thể phân biệt được đó là cảnh tượng anh đã tận mắt chứng kiến hay chỉ là cảnh trong cuộn video nào đấy anh từng xem qua.
C pha cà phê. Khi mùi hương cà phê lan tỏa khắp trong phòng khách cũng là lúc cửa phòng đối diện mở toang và Judith xuất hiện.

Cho em một tách với được không?

Anh rót nốt phần cà phê còn lại vào tách đưa cho cô. Có lẽ cô vừa mới thức dậy nên đầu tóc còn hơi rối và trên mặt hãy còn sót lại chút phấn son. Cô mặc quần jean rách gấu, bên trên là áo phông thụng in logo một trường đại học danh tiếng vùng Bờ Tây nước Mỹ. Trông cô rất trẻ trong trang phục như vậy.

Lúc mặc quần áo trông cô như người khác vậy,
C nhận xét.

Hôm qua chắc anh ngạc nhiên lắm phải không?
Cô nói, bật một tiếng cười nghe như cái máy phun hơi ẩm bị hư.
Em đã nghe kể về anh rất nhiều.


K đi đâu rồi?
C đưa mắt liếc sang phòng đối diện hỏi.

Anh ấy đi làm rồi.


Làm gì?


Anh không biết à? K là ‘đạn’ đấy.


Đạn?


Anh không biết ‘taxi đạn’ sao? Pằng!

Judith lấy hai ngón tay làm hình súng lục nã đạn vào C. Bị khẩu súng tưởng tượng ấy chĩa vào, C bất thần lùi lại và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thân thể cô trần trụi nằm trong phòng khách lại vụt hiện lên. Anh có linh cảm mình sắp có một sự lựa chọn nguy hiểm. Anh đang bị cuốn về phía cô gái giống Judith của đứa em trai. Nhưng anh không muốn đổ lỗi việc này cho sự kiệt sức vì khóc than đã quật ngã anh sau tang lễ mẹ.
Uống cà phê xong, cô lôi Chupa Chups từ trong túi ra cho vào miệng. Trong vài phút đầu thì trông có vẻ như cô đang tập trung hoàn toàn trí lực cho việc mút kẹo. Cô dán mắt vào que kẹo đến nỗi mắt cứ như bị lác đi. Phụ nữ ăn kẹo, đã từ rất lâu rồi anh không gặp ai như vậy. Anh vốn khinh thường loại phụ nữ nhai kẹo cao su. Chẳng cần phải tốn chút sức tưởng tượng nào dành cho hành động nhai kẹo cao su cả. Miệng thì không ngừng nhóp nhép mà rồi cũng chỉ luẩn quẩn quanh mỗi một chỗ. Anh nhận ra, hình ảnh mà mình hằng mong đợi chính là hình ảnh của một cô gái mút kẹo say sưa - như cô. Anh dần chuyển hướng chú ý từ tờ báo buổi sáng đang đọc sang từng động thái của cô. Một lúc lâu sau, cô vươn vai rồi duỗi người hết cỡ. Gác chân lên bàn, tựa người vào lưng ghế xô pha, tiếp tục nhấm nháp kẹo.

Nó chỉ là trò chơi thôi.


Judith cất tiếng phá tan sự yên tĩnh. Tuyết lại phủ đầy mặt kính chắn gió và trong xe lại đã tối om.
Cái hôm đầu tiên mà anh ngủ với em ấy. Anh có nhớ lúc em ăn kẹo không? Em biết tỏng là anh đã liếc sang nhìn em chăm chăm. Vậy nên em muốn thử chơi trò đấy. Liệu anh sẽ gục trước khi cây kẹo hết hay sau đó, em tò mò muốn biết. Vậy nên em đã đánh cược trong bụng. Nếu anh gục trước khi em ăn hết kẹo thì em sẽ sống với anh, còn nếu sau đó thì sẽ sống với K. Sao, thú vị chứ hả?

Cô mở cửa kính xe. Gió rét cùng từng vốc tuyết ào ạt thốc vào. Cô vươn người lên nóc xe, hốt một nắm tuyết rồi đóng cửa lại. Tiếp theo đó là tắt đèn trong xe.


Em vừa mới nghĩ ra một trò hay đây,
cô nói, nắn chặt nắm tuyết thành một viên rắn chắc cỡ một quả bóng golf. Cô giạng chân ra, cười khúc khích. Quả bóng tuyết len qua cửa mình của cô trong khi miệng cô vẫn còn ngậm kẹo Chupa Chups.
Ư hưm,
cô rùng mình. Tận đến lúc rút tay ra, cô như vẫn còn cảm nhận được khoái cảm dâng trào, những thớ thịt giữa đôi mày cứ nhíu lại hồi lâu.
Hôm ấy, khi C trông thấy tay trái cô cởi khuy quần jean và trượt vào bên trong thì anh bật dậy. Cô phớt lờ, tay phải vẫn cầm que Chupa Chups, tay trái tự vuốt ve cơ thể mình, C lúng túng không biết phải đi đâu, cứ đứng đấy một lúc lâu nhìn cử động của cô mỗi lúc một nhanh hơn và biểu cảm trên mặt cô biến đổi thế nào theo đó. Dường như một khoảng thời gian rất lâu đã trôi qua. Cô mở mắt. Ánh mắt họ chạm nhau. Cô vẫy tay mời gọi. Anh tiến lại gần, cô ra hiệu chỉ vào lưng mình. Anh ôm choàng cô từ phía sau. Khi ấy cô lại vùng vẫy và oằn người phản kháng. Anh đắn đo không biết liệu cô gái này có vấn đề thần kinh hay không. Cứ thế được một lúc thì cô rũ xuống, thả lỏng người trong vòng tay anh. Anh đặt cô lên ghế xô pha ngay ngắn rồi đi vào trong cô. Trong lúc anh liên tục ra vào, cô vẫn nhấm nháp que kẹo Chupa Chups với vẻ chán chường. Viên Chupa Chups còn chưa hết, anh đã lên đến đỉnh và đứng dậy ngay, vào nhà vệ sinh tắm rửa. Anh nhớ lúc đó hình như đã mơ hồ nghe từ phía sau lưng có tiếng cười khúc khích của cô, và chợt thấy thèm nghe Mozart một cách kỳ quặc.
Đồng hồ nhiên liệu bây giờ đã trỏ xuống mức một phần tư. Hết xăng thì chỉ có chết cóng. Anh chỉnh lò sưởi hạ xuống một nấc. Vẫn chưa biết đến bao giờ tuyết mới ngừng rơi. Tuyết rơi như trút, cảm giác cứ như là tuyết giả trong phim. Judith nhìn vào gương chiếu hậu và đang điểm trang lại.

Còn trang điểm tô vẽ làm gì nữa?


Thì có việc gì làm nữa đâu.


Bây giờ nhiên liệu sắp cạn sạch rồi đấy.


Vậy là chúng ta sẽ chết ở đây sao?

Cô vừa kẻ mày vừa hỏi. Nét mặt trở nên căng thẳng, như đang lo rằng mọi việc sẽ không như ý muốn.

Cũng có thể lắm.


Ô, hay đấy. Bị chết vùi trong tuyết.


Hay chúng ta cuốc bộ tìm ngôi làng nào đấy đi. Ít ra cũng phải có gì đó chứ. Cứ thử đi dọc theo quốc lộ xem sao.


Thôi.
Cô nàng đã vẽ xong phần mày, đang tô môi.

Sao lại thôi?


Ở ngoài rét lắm.


Hết xăng thì trong đây cũng rét như ở ngoài thôi. Với lại, em không thấy đói à?


Một chút. Nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được. Anh bật radio lên xem nào.

Trang điểm xong, người cô thoảng mùi hương táo tỏa ra. Thi thể của mẹ anh khi khâm liệm cũng tỏa ra mùi táo, thứ mùi hăng của táo thối. Một nhóm nhạc dance đang cười khanh khách với cô DJ trên radio.
Bây giờ bão tuyết đang hoành hành vùng YeongDong và YeongSeo phải không nhỉ? Các bạn có định đi trượt tuyết không?

Ngày thường bận rộn quá nên chúng tôi chưa có thời gian. Các thành viên nhóm chúng tôi đều thích trượt tuyết mà lâu rồi chưa đi được.

Ôi chán quá nhỉ!
Giọng DJ nghe hơi lố.
Thôi, giờ chúng ta hãy cùng lắng nghe một ca khúc trước khi tiếp tục chuyện trò nhé.
Từ radio, ca khúc của nhóm nhạc khi nãy vang lên. So với giai điệu vui vẻ bắt tai thì phần lời ca khúc rất chán, kể lê thê chuyện về mối tình đầu.

Em còn nhớ người bạn trai đầu tiên không?
C tì mặt lên vô lăng.

Không. Có lẽ là một trong hai người đó nhưng em cũng chẳng nhớ rõ là ai. Hồi đó em mới mười sáu tuổi, em ở cùng với hai anh chàng trong một phòng suốt khoảng một tháng. Rốt cuộc thì sau đó em ngủ với cả hai người mà chẳng nhớ được ai là người đầu tiên. Em là vậy đấy. Dù việc gì, hễ qua rồi là chẳng nhớ nữa. Xem phim xong thì nội dung cứ lẫn lộn hết cả lên. Nhiều lúc cứ xem phải những video lúc trước đã xem rồi. Tại em có nhớ được tên của chúng đâu. Cho đến bây giờ chẳng có gì đáng để em nhớ. Nhưng đôi khi cũng có những điều kỳ lạ đã lâu lắm rồi mà vẫn còn đọng lại trong ký ức em. Như là chương trình Chuyến thám hiểm Bắc Cực của Hur Yeong Ho, hay Vương quốc động vật chẳng hạn. Em không thích xem phim truyền hình. Tiểu thuyết cũng không có gì hay. Chỉ có Vương quốc động vật là hấp dẫn em thôi. Anh có biết săn mồi là nhiệm vụ của sư tử cái không? Vậy mà con mồi sư tử cái săn về lại bị những con đực ăn trước. Sau khi con sư tử đực ăn no rồi mới đến phần của sư tử cái và bầy con. Nhà em cũng trông nhờ vào tiền của mẹ kiếm được mang về. Mà chính do mẹ em làm ra tiền cho nên ba em cứ đủng đỉnh như kẻ đần ấy. Có lần em thấy ba ngủ với gái quán bia bị mẹ bắt quả tang, thế là mẹ lãnh ngay một cái gạt tàn vào mặt. Bây giờ thì em cũng chẳng còn nhớ rõ mặt của hai người nữa.


Sao lại bỏ nhà đi thế?


Em đi học, cô giáo nhìn em, hỏi tại sao em không có sách. Em bảo là ba em xé mất rồi, cô lại hỏi sao ba em lại xé sách. Em trả lời do ba em hễ nhậu vào là xé sách thì bà ta bảo em nói dối. Em hét lên không phải, thế là bị bà ta gán cho tội hỗn xược. Từ hôm đó em không đến trường nữa. Nghỉ học liên tục nên cô giáo điện thoại đến và em lại lãnh thêm một trận đòn thừa sống thiếu chết từ mẹ. Vậy là phải ra khỏi nhà thôi. Thoát khỏi đó là thiên đàng. Không có ai làm phiền em nữa, được uống rượu, được mua quần áo, và được ngủ với đàn ông nữa.


Em không nghĩ cho mẹ em à?


Thì ra anh cũng thế. Ý em là anh cũng hỏi em câu hỏi như thế. Anh không hiểu được đâu. Với lại sau này đừng có hỏi em những câu đại loại như vậy nữa. Em kinh tởm những người hay dò hỏi. Những anh chàng hỏi nhiều cũng chính là những gã có nhiều điều mờ ám. Ý em là anh có điều nhất thiết muốn hỏi thì cứ mang ra mà hỏi người khác ấy.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân.