Chương II. JUDITH - 03


Số từ: 2131
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Tin từ radio cho biết tuyết sẽ còn tiếp tục rơi thêm khoảng trên ba mươi xăng ti mét nữa.
Khi K quay trở về ga Sadang, tuyết đã nặng hạt hơn. K đỗ xe ghé vào quán nhậu lề đường.
Cho một chai Soju và một mực luộc tái.

Con mực lặng lẽ nằm đó. Bị khía ngang toàn thân, nó ngoan ngoãn như đang phục tùng. Hắn nhớ lại hồi đến Ju Mun Jin cùng Se Yeon. Trước lúc trời hừng đông, các tàu mực cập bến sáng rực ánh đèn. Trên bến, những con mực đã lột sẵn nằm ngổn ngang, lẫn lộn, chồng chất lên nhau. Có cả mực bắn vãi tung tóe. Hắn đã cùng Se Yeon làm món mực sống nhắm cùng rượu Soju. Cô có vẻ rất thân thuộc với hải cảng. Hắn hỏi cô đây có phải là quê hương cô không, nhưng cô không đáp. Mùi hương sữa tắm của C thoảng ra từ người cô. Hắn hỏi,
Em ngủ với anh ấy à?
Hình như Se Yeon đã gật đầu. Giữa mùi tanh cá biển, mùi sữa tắm của anh trai cứ liên tục xộc tới, khiến dạ dày hắn nôn nao và những con mực ngày hôm ấy không thể tiêu hóa trôi được.
Không biết có phải vì trời tuyết hay không mà trong quán rất vắng khách. K nốc hết hai ly tù tì rồi bốc một miếng thân mực lên ăn. Nơi đầu tiên hắn gặp Se Yeon cũng là một quán rượu ở đâu đó gần đấy. Hắn cùng mấy ông tài xế đi hát karaoke thì gặp Se Yeon. Sáu người vào một phòng, gọi rượu và Se Yeon bước vào gọt hoa quả. Cách cô gọt vỏ rất vụng về. Mặc dù đã quẹt một lớp phấn mắt màu tím đậm nhưng trông cô cũng chẳng ra vẻ người lớn. Một cô gái chẳng cười lấy một lần. Đám lái xe tức tối. Mấy tài xế đồng nghiệp của hắn chửi mắng cô, đã là hạng gái bán nụ cười mà lại chẳng cười. Chủ quán bước vào, chủ quán cũng chửi cô. Sau khi cô bị chủ lôi ra ngoài, hắn nghe thấy có tiếng tát tai vọng vào. Một lát sau, cô quay trở vào và cười không ngơi nghỉ. Cười từ những câu chuyện bông đùa nhạt nhẽo, cười đến chuyện cả đám chửi ông tổ trưởng, rồi chuyện đội tuyển bóng đá Hàn Quốc sẽ lọt vào vòng trong của World Cup cũng cười nốt. Đám tài xế lại nổi giận. Có người còn rủa cô là con điên. Ấy thế mà cô cũng cười. Vậy nên cô lại bị gọi ra ngoài.
Khi các lái xe ai về nhà nấy hết thì K quay trở lại quán, trả tiền và chở cô đi.
Hôm nay là sinh nhật của em.
Se Yeon đã nói vậy. Cả hai lại cùng đi uống rượu và ngủ với nhau trong nhà nghỉ gần ga Sadang.

Sao lúc đó em không cười?


Vì chẳng thấy buồn cười.


Vậy thì sao lúc sau lại cười ghê thế?


Thì khi đó em lại thấy buồn cười.

Lần nào hắn đến tìm cô, cô cũng bảo hôm đó là sinh nhật cô, nên lần nào họ cũng uống rượu rồi ngủ với nhau.
Sáng hôm ấy cô lại bảo hôm nay là sinh nhật mình. Thế là hắn lại làm tình cùng cô trước lúc đi làm. Mỗi lần cô bảo hôm nay là sinh nhật thì niềm đam mê nhục dục của gã lại trỗi dậy.
Chupa Chups hết rồi. Cái này là que cuối cùng.
Cô nói trong lúc làm tình.

Tan sở rồi trên đường về anh sẽ ghé mua cho,
K đã nói với cô như thế.
Lúc này trong quán rượu, K mân mê gói kẹo Chupa Chups bên cạnh mình. Hắn lấy một que ra, lột vỏ đưa lên miệng. Chủ quán ngơ ngác nhìn vị khách đã uống rượu Soju rồi lại còn mang kẹo ra mút.
Nhưng giờ cô đang ở đâu. Hay là lại đi với C? Người mà hắn gọi là
anh
luôn luôn cướp đi của hắn mọi thứ. Hắn đã quen như thế. Vẫn có những người cứ thản nhiên lấy đi mọi thứ của người khác như thể đó là hành vi tự nhiên nhất trên đời. Nhắc đến anh hắn thì trong đầu hắn chỉ hiện ra toàn những hồi ức về việc mình bị giành giật. Hồi hắn còn rất bé, khi còn chưa đi học, nhà hắn có nuôi một con chó xù. Nó có bộ lông vàng nâu trông rất sang và đẹp. Nhưng suốt ngày nó chỉ bám theo C. Dù K có cố gắng cách mấy thì con chó đó cũng chỉ quấn theo anh hắn thôi. Lý do là gì thì đến tận bây giờ K cũng chưa biết và hắn cũng chẳng hề muốn biết.
Con chó đột ngột biến mất vào một ngày mùa hè. Đến hết mùa mưa, người ta phát hiện nó trong cống thoát nước từ trên núi xuống. Người lớn thì đoán là nó đã rớt xuống cống, lòng cống hẹp quá nên mắc kẹt, không thoát ra được. Ở một góc đường thoát nước nào đó nó đã thối rữa, nội tạng vỡ hết ra trong suốt cả mùa hè ấy. Không ai dọn xác nó đi. Buổi tối hôm cùng nhau chứng kiến cảnh tượng ấy, hắn thật không thể hiểu nổi sao anh hắn vẫn có thể lùa sạch cả bát cơm. K đã không nuốt nổi gì suốt hai ngày liền.
Ba hắn là quân nhân. Vì thế nên họ gần như thường xuyên phải sống trong doanh trại. Dù muốn dù không thì C cũng là người bầu bạn duy nhất của hắn. Để có thể chơi cùng với người anh như thế lúc nào K cũng phải chịu nhún nhường. Mỗi khi chơi cờ JangGi hay OhMok, C đều bắt hắn đánh cược. Và anh hắn lúc nào cũng thắng. Dù thỉnh thoảng K cũng thắng nhưng chung cuộc bao giờ người thắng cũng là C. Khi K được chị họ chia cho vài con tem nước ngoài, dù chẳng được bao nhiêu, thì lúc bấy giờ cũng thành vật sở hữu của anh hắn cả. Trong số đó, K nhớ có một con tem Đức họa hình một chiếc ô tô. Hắn nhớ con tem ấy. Rồi còn bươm bướm, đúng rồi, cả những con bươm bướm nữa. Những con bướm bị ghim lại, tan thành tàn tro trong tay người anh trai.
Có lần nghe những chuyện này, Se Yeon đã hỏi,
Chắc hai anh cãi nhau ghê lắm nhỉ?


Không hề, anh chưa gây với anh ấy lần nào, kể từ lúc vào học cấp hai.


Sao thế?


Vì mỗi lần ba đánh mắng anh vì tội bị điểm kém, hút thuốc, hay bỏ nhà đi, người đứng ra can ngăn luôn là anh ấy. Anh ấy năn nỉ ba rồi lôi anh đi khuyên giải bằng lời lẽ êm tai. Những lúc như vậy anh đều bị anh ấy thuyết phục. Anh nghĩ trong nhà chỉ có anh trai là người hiểu anh nhất và đến lúc bỏ nhà đi thì anh vẫn thấy nhớ anh ấy nhất. Tuy vậy, mỗi lần nghĩ đến anh trai, anh đều thấy có chút gì đó hơi bất an. Luôn thấy phải thận trọng với anh ấy...

Se Yeon cười khùng khục.
Ngốc ạ! Những người như thế mới đúng là đáng sợ đấy. Đấy là những kẻ đáng sợ nhất trong số khách tìm đến quán bia ôm chỗ em. Những gã đó ở bên em an ủi khi em gặp rắc rối. Họ ôm em vỗ về khi em mệt mỏi, lau nước mắt mỗi khi em khóc. Thế nhưng lúc lên giường, đó cũng chính là loại người sẽ nổi đóa lên khi em ngậm Chupa Chups, ngay cả tiền nhà nghỉ này cũng chẳng muốn chi, sáng ra thì bảo là chẳng có tiền đi xe về. Nhiều khi mấy anh sẵn lòng đãi em ăn cơm lúc em cháy túi cũng chính là những gã cực kỳ bạo lực, túm tóc em lôi đi và đủ thứ đại loại thế.

Nhưng chuyện hắn nhớ C hồi hắn bỏ nhà đi năm năm về trước thì là thật. Tới khi thấy hết nhớ anh, hắn bắt đầu làm nghề sửa xe. Hắn trú ngụ tại một căn phòng hẹp trong góc một ga ra, tường phòng treo poster cỡ lớn hình một chiếc Lamborghini. Cả ngày người hắn phủ đẫm dầu mỡ vì phải thay dầu cho khách, nhưng ban đêm thì hắn dành để mơ mộng. Hắn cứ đọc đi đọc lại mấy tờ tạp chí xe hơi được phát miễn phí cho các ga ra. Hắn thuộc nằm lòng hầu hết các thông số của chiếc Mercedes 500. Hắn coi thường các loại xe vẫn sửa cho khách thường ngày. Thật lố bịch khi lôi những chiếc xe có vận tốc tối đa cùng lắm được 182 km/h đến đây rồi nhặng xị cả lên vì những trục trặc vớ vẩn.
Có lần hắn thấy một chiếc Porsche. Gã trai chủ xe bước xuống, từ từ tiến vào cửa hàng, mua một gói chất chống đông[4] rồi biến đi ngay. Gã chừng ngoài ba mươi tuổi. Sao gã có thể lái Porsche mà mặt mày lại tỉnh bơ thế kia. K chẳng thể hiểu nổi. Khi gã cầm bịch chất chống đông cho vào cốp xe và nổ máy, tiếng động cơ vang lên khác hẳn với những loại động cơ hắn từng nghe. Rồ máy lên mà vẫn êm tai. Hắn không thể nào quên được cái âm thanh rắn chắc ấy. Lúc đó, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình muốn giết người. Cơn kích động đó làm hắn kinh ngạc và đêm hôm ấy hắn xé toạc poster chiếc Lamborghini treo ở vách tường xuống, bật khóc.
Mới đó mà hắn đã uống hết hai chai Soju. Mực vẫn chưa hề vơi. Trong quán rượu lề đường ấy chỉ có hai gã đàn ông luống tuổi đang ngồi nhậu. Họ đang bàn chuyện đảo Dokdo[5]. Gã đầu trọc bảo là phải cho Nhật Bản vài quả bom. Gã còn lại hùa theo rằng Hàn Quốc phải nhanh chóng phát triển vũ khí hạt nhân. Khi đó tuyết mỗi lúc một dày hơn. K lôi thêm một cây Chupa Chups ra mút. Hắn trông một thành hai - hai chủ quán rượu đang nhìn hắn. Một mắt của hắn đã lệch ra tới tận khóe ngoài hốc mắt. Trong khoảnh khắc, gã trông thấy thế giới như nghiêng đi.

Nhìn kiểu như thế không khó chịu sao?
Se Yeon từng hỏi hắn, kinh ngạc nhìn con mắt bất thường của hắn.

Những lúc anh thư giãn thì cơ mắt dãn ra, một mắt sẽ tuột về một bên. Từ nhỏ đã vậy rồi. Khi nào anh tập trung thì nó lại trở lại bình thường. Nếu không thì mọi thứ nhìn cứ như chồng lên nhau. Nhưng anh cũng chẳng thấy khó chịu gì. Chỉ việc chọn một trong hai hình ảnh đó rồi suy đoán là xong.

Se Yeon lắc lắc đầu như chẳng tin.

Trừ gia đình anh ra thì chẳng ai biết đâu. Khi có mặt những người khác thì anh sẽ tập trung điều khiển mắt thôi.


Thế anh không mệt sao?


Cũng quen rồi nên chẳng sao. Dẫu sao thì đời lúc nào mà chẳng mệt mỏi.


Anh giấu chẳng cho ai thấy mà sao lại để cho em thấy thế?


Vì Chupa Chups.

K nhắm mắt nốc cạn chỗ rượu Soju còn sót lại. Hắn gọi tính tiền rồi bước đến buồng điện thoại công cộng, chậm rãi nhấn số. Không ai nghe máy. Cả Se Yeon, cả C, chẳng ai trả lời hắn. Thế giới trong mắt hắn lại nhân đôi. K lôi cây Chupa Chups đang ngậm trong miệng ra, ném thẳng ra ngoài buồng điện thoại. Hắn loạng choạng bước về phía chiếc taxi của mình, mở cửa ngồi vào buồng lái. Tuyết cũng bắt đầu phủ lấp kính chắn gió tự lúc nào. K nổ máy, bật radio. Bão tuyết vùng Yeong-dong, Yeong-seo khiến làng San-gan bị cô lập và các tuyến đường Tae-paek, Chung-ang đã tắc nghẽn. Người ta đang hô tên những người mất tích trong cơn bão tuyết. Khắp nơi điện, điện thoại bị ngắt, trường học phải đóng cửa. K vào số, nhấn ga xuất phát. Bánh xe rin rít trơn trượt rồi chiếc Stella TX bắt đầu lao đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân.