Chương 1: Quan tài đồng xanh khổng lồ


Tiểu Trương của Sở giới thiệu: Quan tài đồng xanh được vớt từ hồ nước đục lên, được đội nạo vét cát phát hiện ra trước, lúc lôi lên thì mưa to đổ ập xuống. Người của đội nạo vét phải mở quan tài ra để nước chảy ra,

trong đó có một cái xác khô, theo kết luận sơ bộ thì là xác nam.

Tôi mở nắp quan tài, sau khi đẩy nắp ra thì mùi trong đó càng nồng hơn, nhưng kỳ lạ ở chỗ trời đang yên đang lành bỗng nhiên giăng đầy mây đen, ngoài cửa sổ cũng bắt đầu vang lên tiếng sấm.


Vu!


Cơn gió lớn thổi tung cửa sổ, đồ trong phòng trưng bày bắt đầu kêu vang, mấy thứ bình lọ cũng lăn từ chỗ trưng bày xuống đất.

Một đống bình vôi đến từ Ai Cập rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tôi lập tức đi đến chỗ cửa sổ, đóng cửa lại, bấy giờ phòng trưng bày mới yên tĩnh lại, nhưng vẫn không thể che được bầu trời giăng đầy mây đen và tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ.

Sau khi đóng cửa, tôi thu dọn căn phòng xong mới quay lại mở quan tài đồng xanh ra.

Không ngoài dự đoán, trong đó có một cái xác khô đã bị niêm phong cả ngàn năm, có khi còn lâu hơn. Cái xác khô này cao khoảng một mét chín, vóc dáng hơi gầy yếu. Mặt mày góc cạnh, khôi ngô, hơn nữa người đàn

ông này còn có đôi chân vừa dài vừa thẳng, từ hoa văn tơ lụa dính trên người có thể nhìn ra cái xác khô này có thân phận khá cao quý.

Nhưng trong các triều đại lịch sử mà Đế vương được hạ táng bằng quan tài đồng xanh, dường như không có ai mộc mạc như thế này.

Trong quan tài đồng xanh không có bất kỳ vật bồi táng nào, cũng không có bia.

Sau khi kiểm tra cặn kẽ lại một lượt, tôi thấy hơi thất vọng.

Hoàn toàn không có manh mối nào cả.

Lúc chuẩn bị rời đi, tôi lại chú ý đến chỗ tơ lụa bao bọc hai tay của xác khô, tôi vội dùng cái nhíp cẩn thận gắp ra.

Điều bất ngờ đã xuất hiện, có một chiếc nhẫn vàng đen nạm ngọc xanh.

Đến khi kiểm tra kỹ lại thì tôi lại càng kinh ngạc hơn vì thật ra thứ mà tôi tưởng là vàng đen trên chiếc nhẫn thực chất không phải vàng đen mà là một loại chất liệu toga cổ xưa.

Toga là một thứ kim loại được dung luyện từ thiên thạch. Hiện nay, người hiện đại từ lâu đã không dùng đến thứ này nữa. Có rất nhiều thiên thạch có phóng xạ, cho nên người hiện đại cực ít khi đeo, nhưng người cổ đại thì lại rất sùng bái nó, nhất là những người có thần chức.

Nghe đồn toga có tác dụng trừ tà, thậm chí có những thần chức còn dùng nó để làm pháp khí.

Phát hiện này khiến tôi mừng như điên, tiếp tục kiểm tra bề mặt của chiếc nhẫn ngọc thì thấy phần ngọc có màu ngọc bích trong suốt như đá quý, còn size và chất cũng đều là tuyệt phẩm.

Chiều cao của cái xác khô quyết định chiều dài của ngón tay, đây là ngón tay dài nhất mà tôi từng thấy, hơn nữa trên ngón giữa đeo nhẫn, mặt nhẫn cộng thêm những thứ nạm khảm xung quanh vừa hay đã che hết

nửa trên của ngón giữa.

Đây cũng là chiếc nhẫn xa xỉ nhất trong số những văn vật được khai quật mà tôi từng thấy.

Tôi cẩn thận nhấc tay của các khô lên, lấy nhẫn ra, rời khỏi chỗ quan tài đồng xanh bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

Đúng lúc này có người gõ cửa khiến tay tôi run lên đánh rơi chiếc nhẫn.

Tôi vội tìm nó nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy.

Giọng của Tiểu Trương từ ngoài cửa vọng vào:
Ly Thương!



Vào đi.


Tôi nhanh chóng chỉnh đốn lại rồi nhìn ra cửa.

Tiểu Trương vào cửa liền đến chỗ tôi:
Ly Thương, ông chủ hỏi cô thế nào rồi đấy?



Nào có nhanh được như thế, sao không gọi điện thẳng cho tôi?
Tôi thắc mắc. Quý Mạt Dương trước giờ không chuyển lời bao giờ cả.

Tiểu Trương tỏ ra khó xử:
Còn nói nữa, ông chủ bảo gọi điện cho cô mãi mà không ai bắt máy, anh ấy mới nổi điên, bảo cô cứ bắt tay vào làm việc là quên hết mọi thứ.



Điện thoại? Tôi không nhận được cuộc gọi nào mà!
Tôi vội cởi găng tay ra xem thử điện thoại, có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Kỳ lạ thật, sao lại không có âm thanh nào?

Tôi nhìn Tiểu Trương:
Chắc tại vừa nãy có sấm chớp, tín hiệu không tốt!



Ly Thương, cô nói gì thế, trời đang đẹp lắm đó!
Tiểu Trương nói rồi còn đi đến trước cửa sổ mở cửa ra cho tôi xem.

Tôi quay lại nhìn ra cửa sổ, thời tiết đúng là rất đẹp.


Chắc là qua mất rồi.


Lúc tôi quay lại nhìn vào trong quan tài đồng xanh, lập tức bị cái tay trong đó làm cho giật mình. Tôi sải bước đi đến trước quan tài, quan sát kỹ cái tay của các khô, chỗ tơ lụa dính trên tay hoàn toàn không bị tổn hại

gì.

Nhất thời, tôi không nhịn được chạm thử vào chỗ ban nãy tôi đã dùng nhíp để kẹp, căn bản không hề tổn hại gì hết, nhưng rõ ràng vừa rồi tôi đã vén nó lên. Tuy không có tổn thương, nhưng kiểu gì cũng phải còn dấu

vết chứ.

Tiểu Trương cuống lên:
Cô gọi lại cho ông chủ đi.


Tôi quay lại, đang định lên tiếng thì thấy mấy cái bình vôi Ai Cập trên tủ trưng bày, có bốn cái bình vôi, được bày ở đó theo thứ tự.

Tôi lại nhìn về chỗ ban nãy quét dọn, rõ ràng tôi đã quét bình vôi và vật được bọc trong đó lên để chuẩn bị lát nữa sẽ dán lại, sao giờ trên đó lại trống không vậy?

Tôi nhìn ngó xung quanh, trong phòng trưng bày sạch sẽ ngăn nắp y như bình thường.

Tiểu Trương tò mò:
Ly Thương, cô nhìn gì thế?



Không có gì, đúng rồi, trước khi tôi đến xem cái quan tài đồng xanh này, đã có ai mở nó ra chưa?



Mở rồi, đâu phải cô không biết tính ông chủ, anh ấy sợ nhất là có vật bồi táng nào đó bị chúng ta giấu mất, lần trước không phải đã kiểm tra kỹ càng rồi sao?



Vậy tức là anh ta xem qua rồi!
Tôi quên mất, Quý Mạt Dương vốn là người tham lam keo kiệt, có lòng tiểu nhân.


Xem rồi, kiểm tra hết một lượt từ đầu tới chân, xác định không có vật bồi táng, đau thế chứ lại!
Tiểu Trương đến gần, nói nhỏ cho tôi biết.

Tôi lại nhìn về phía quan tài đồng xanh, thật là kỳ lạ!

Lẽ nào tôi bị ảo giác?


Cô mau gọi điện đi không ông chủ sắp chửi cô rồi đấy!
Tiểu Trương nói xong liền rời đi.

Cửa phòng trưng bày được khép lại, tôi gọi điện cho Quý Mạt Dương, cũng chính là ông chủ của tôi, kết quả bị anh ta chửi cho một chập.

Đi theo Quý Mạt Dương bốn năm nên tôi đã quen rồi, những lúc không kiểm chác được gì, anh ta thường hay nóng giận hơn, từ đó tới giờ vẫn vậy.


Cô viết báo cáo, ghi là không có giá trị nghiên cứu.
Mắng chửi đủ rồi, cuối cùng anh ta vẫn phải thốt ra lời nói xuất phát từ đáy lòng.


Tôi không làm chuyện phạm pháp.


Lúc tôi chuẩn bị dập máy, Quý Mạt Dương thẹn quá hóa giận lại chửi um lên, nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải nói ra điều mình mong muốn.


Quan tài đồng xanh là do đội nạo vét cát của tôi vớt lên, tôi đã xin phép bảo vệ rồi, có giao hay không do tôi quyết định.



Nhưng anh cất giấu riêng là không tốt, tôi sẽ không viết báo cáo cho anh đâu.



Hừ, vậy thì tôi tự viết.


Cuối cùng điện thoại bị dập ngang, Quý Mạt Dương tự mình viết bản báo cáo này, còn tôi cứ nhìn chiếc quan tài mà chìm vào suy tư.

Lúc này, ngoài cửa sổ lại bắt đầu có mây đen, đến tận khi tôi kiểm tra lại cỗ quan tài và cái xác đàn ông kia xong, mọi thứ mới yên tĩnh lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.