Chương 2: Quan tài đồng xanh biến mất rồi
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1649 chữ
- 2021-12-31 04:51:29
Tôi nhìn bầu trời đầy mây đen bên ngoài, tiện miệng nói:
Trời mưa dông thể này rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ, có đi đường vòng thì cũng chẳng tránh được.
Tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu bằng vẻ kỳ quặc:
Trời đẹp thế này, mưa đầu ra?
...
Tôi sững người, nhìn ra ngoài xe, đúng là đang mưa, đã vậy còn có sấm chớp đan xen mà!
Mặt tài xế tái dại, lèm bèm bảo tôi xuống xe, nói tôi giả thần giả quỷ nói linh tinh.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải xuống xe.
Sau khi tài xế đi khỏi, tôi nhìn xung quanh, phía trước có đứa bé đang khóc, có vẻ như không tìm được người lớn, tôi vội đi tới đó, cởi áo khoác ra choàng cho đứa bé:
Mẹ em đâu rồi?
Cô bé quay lại nhìn tôi bằng vẻ mặt tủi thân.
Họ chết rồi!
Bé gái chỉ vào chiếc xe phía trước, tôi đi tới nhìn, người ta nhấc ba thi thể trong đó ra, có hai người lớn và một trẻ em.
Có người thở dài:
Thật đáng tiếc, cả nhà ba người đều chết hết rồi.
Còn chẳng phải sao!
Đang nhìn thì có một cơn gió thổi tới vén tấm vải trắng trên người đứa bé lên, gương mặt bé gái cũng lộ ra, chờ đến khi tôi nhìn thấy rõ mặt đứa bé, tay tôi chợt thấy nặng trĩu, tôi quay qua nhìn bé gái bên cạnh mới
phát hiện trên đầu nó đang chảy máu, còn nó thì đứng đối diện khóc!
Tôi vừa buông tay thì không thấy bé gái đâu nữa.
Xung quanh chỉ có tiếng hò hét loạn xạ, tôi cũng thấy hơi đau đầu, người xử lý tai nạn đi ngang qua đưa cả tôi lên xe, sau khi hỏi han còn nhắc nhở tôi có thể là do gặp nhiều áp lực công việc, quá căng thẳng dẫn đến
việc sinh ra ảo giác, đề nghị tôi mau chóng đến bệnh viện kiểm tra rồi đưa tôi về nhà.
Xuống xe, tôi nhìn cảnh sát đi xa dần, rất lâu sau mới quay người đi về nhà.
Nhà tôi không có ai, chỉ có một mình tôi.
Tôi là cô nhi, cho nên sống một mình.
Từ nhỏ tôi đã thích cổ vật, thích đến mức mê mẩn, sau khi lên đại học, tôi đã học ngành khảo cổ.
Quý Mạt Dương là người tài trợ cho tôi đi học, cho nên, sau khi tôi tốt nghiệp đã làm việc cho anh ta.
Quý Mạt Dương là một ông chủ có tiền có thế, ngoài mặt anh ta là người yêu thích, bảo vệ văn vật, nhưng trên thực tế, anh ta lại là một kẻ trộm mộ đích thực.
Nhà tôi hơn bốn trăm mét vuông, chia làm hai tầng, phần sân sau rộng tới một nghìn năm trăm mét vuông, nằm ở một nơi yên tĩnh vắng vẻ ngoài ngoại ô.
Căn nhà này là Quý Mạt Dương mua cho tôi, thỉnh thoảng anh ta cũng đến đây ngồi một lát, nhưng anh ta nói chỗ tôi có âm khí nặng nên không đến thường xuyên.
Có điều, một kẻ trộm mộ như anh ta thì có tư cách gì mà nói chỗ tôi âm khí nặng chứ.
Tôi tắm xong bèn đi nghỉ, ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa. Tôi đang ở tầng trên, chắc chắn không thể nghe thấy tiếng gõ cửa ở tầng dưới, trừ phi là rất mạnh.
Huống hồ, chỗ ở của tôi chiếm diện tích lớn, muốn đến trước cửa biệt thự còn phải đi qua cổng lớn, cổng lớn không những có lắp thiết bị an toàn còn có chuông, muốn vào thì phải bấm chuông trước.
Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy tiếng như có ai đó đang gõ cửa ở dưới tầng.
Thật kỳ lạ!
Tôi dậy khỏi giường, nhìn ra cửa một cái.
Phía dưới tối đen như mực, ngoài cửa cũng yên tĩnh, lẽ nào là tôi nghe nhầm?
Đang định quay trở về thì thấy một cái bóng thoáng lướt qua chỗ sofa tầng dưới. Chỉ một thoáng, tôi khựng lại.
Nhưng khi tôi nhìn kỹ lại thì ở bên dưới vẫn không có ai cả.
Tôi nhìn ra cửa, chắc là mệt quá rồi.
Gần đây liên tục chạy đôn chạy đáo suốt một tháng trời, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn tinh thần sẽ không ổn định, xem ra mai phải xin nghỉ thôi.
Quay về gường, lần này vừa nằm xuống một cái là tôi ngủ ngay.
Không những ngủ, tôi còn mơ một giấc mơ, trong mơ đúng là có một người đang ngồi trong phòng khách dưới tầng, hơn nữa, tôi còn đi xuống nhìn anh ta. Chỉ có điều, tôi còn chưa kịp tới gần thì anh ta đã đứng dậy,
đi ra khỏi cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện, anh ta mặc một bộ trường bào đỏ đen, cực giống với đại tư tế của thời kỳ nào đó.
Lúc anh ta đi lại, dưới đất còn có tiếng leng keng leng keng vang lên, giống như có chuông bạc trên người anh ta vậy.
Ra khỏi cửa, anh ta vòng qua căn nhà đi tới sân sau rồi dừng lại ở đó.
Anh ta từ từ quay người lại, có ý muốn nhìn tôi, tôi đang mong chờ được thấy mặt anh ta thì điện thoại đổ chuông.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Lúc tôi mở mắt ra, trời vẫn chưa sáng, tôi lập tức bắt máy, không biết là ai lại đi gọi điện vào giờ này, làm phiền giấc mộng đẹp của người ta.
Alo!
Ly Thương, không thấy quan tài đồng xanh đâu nữa rồi!
Là Tiểu Trương gọi tới, tôi cười một cái theo bản năng rồi lập tức dập điện thoại.
Điện thoại lại đổ chuông, tôi tắt máy luôn.
Chắc là bản báo cáo của Quý Mạt Dương không được thông qua, bên trên muốn chiếc quan tài đồng xanh này của anh ta, anh ta không lấy được vật bồi táng nên không cam tâm, muốn giấu quan tài làm của riêng nên
mới nói ra ngoài là đã đánh mất quan tài đồng xanh rồi.
Sở nghiên cứu của anh ta nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại là nơi có hệ thống an toàn còn cao cấp hơn cả viện bảo tàng.
Làm sao có thể đánh mất quan tài đồng xanh được?
Tôi trở mình, một thứ gì đó trượt xuống khỏi người tôi, cơn lạnh thấu xương xộc tới chạy thẳng vào tim khiến tôi không chịu nổi mà run lên,
Tôi cúi xuống nhìn, là chiếc nhẫn mà tôi đã đánh rơi trong phòng trưng bày.
Tôi nhặt nó lên xem, đúng là chiếc nhẫn đó.
Tôi hít sâu một hơi:
Lẽ nào mình vẫn còn đang bị ảo giác?
Tôi cầm chiếc nhẫn nhìn quanh một hồi.
Thật quá kỳ lạ!
Trong lúc tôi còn đang ngờ vực, tiếng chuông lanh lảnh vừa nghe thấy ở trong mơ lại truyền từ xa đến gần, như thể đang ở đâu đó quanh căn biệt thự.
Tôi lập tức xuống giường, kiểm tra thử biệt thự xem thế nào.
Tôi bật đèn lên, cảm thấy tiếng chuông ở ngay trong biệt thự, nhưng nghe thì lại giống như ở bên ngoài, nhất thời không thể xác định được.
Tôi đứng trên tầng một lúc lâu, cái nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Quan tài đồng xanh biến mất, nhẫn lại ở chỗ mình.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nghĩ đến người xuất hiện ở dưới tầng, còn ra sân sau nhà tôi trong giấc mơ, tôi lập tức đi xuống, chạy ra ngoài biệt thự.
Sân sau vốn không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
Đó là nơi tôi định sẽ trồng hoa khi rảnh rỗi, nhưng về sau bỏ hoang nên tôi đã gọi người đến phủ có lên, từ đó về sau, phía sân sau này trông lại càng trống trải hơn.
Mà lúc này, mây đen kéo tới, thoáng chốc sao trời đã bị che khuất như thể sắp có mưa đến nơi.
Cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng ập tới khiến đám mây đen phía trên căn biệt thự trôi đi.
Phía dưới mây đen cũng chính là nơi mà tôi thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang trong mơ, lúc này lờ mờ xuất hiện một chiếc quan tài đồng xanh cực lớn.
Hoa văn trên đó đẹp đẽ tinh xảo vô cùng, chính là những hoa văn mà lúc ở trong phòng trưng bày tôi đã không nhịn được mà chạm vào.
Tôi sải bước đi đến trước cỗ quan tài, lại nhìn chiếc nhẫn trong tay với vẻ kỳ quái.
Không cần biết là thứ gì cũng phải đẩy ra để xem thử.
Thậm chí tôi còn thấy rất hưng phấn chứ không hề sợ hãi chút nào!
Tôi đặt hai tay lên trên quan tài, đẩy mạnh về một phía, tôi vốn tưởng rằng nắp quan tài sẽ rất nặng, nhưng lúc đẩy lại rất dễ dàng.
Đẩy nắp ra xong, tôi nhìn vào bên trong.
Lúc nhìn thấy người bên trong, tôi sững ra, không ngờ lại có một người đàn ông trông như người sống nằm trong đó.
Anh ta có làn da trắng, môi đỏ, nét mặt đẹp tuyệt vời, mái tóc đen xõa xuống vai, đầu đội mũ thông thiên màu vàng, mặc trường bào đỏ đen rất rộng, che đi cả cơ thể của anh ta. Trông tuổi tác cũng không quá hai
mươi, nhưng sự uy hiếp toát ra từ cơ thể anh ta lại giống như bậc Đế vương ngàn năm, dù đang ngủ say nhưng vẫn rất uy phong, khí thể khiếp người.
Trong lúc tôi đang thất thần thì lại nghe thấy tiếng chuông leng keng, bấy giờ tôi mới nhìn người trong quan tài đồng xanh, phát hiện hình như trên cổ tay anh ta có thứ gì đó, tôi khom người qua, không ngờ người
bên trong quan tài lại bất chợt mở mắt.