Chương 3: Vòng trấn hồn


Tôi đang định rời khỏi đó thì bị hắn kéo lại. Hắn kéo tay tôi, lồng chiếc vòng bạc trên cổ tay hắn vào cổ tay tôi. Tôi bị cảm giác lạnh lẽo từ hắn làm cho sợ hãi, căn bản không có thời gian đâu mà nhìn đến chiếc vòng

bạc.


Buông...


Trong lúc tôi vùng ra, mắt hắn nhắm lại, chiếc nhẫn kia cũng không biết đã quay về tay hắn từ lúc nào. Thoáng chốc, hắn đã thành một bộ xác khô, còn chiếc quan tài đồng xanh thì vẫn y như lúc tôi thấy trong phòng

trưng bày.

Tôi bị một sức mạnh đẩy sang một bên, chiếc quan tài đồng xanh bị mây đen cuốn đi mất như vận chuyển thời không, chớp mắt cái đã biến mất khỏi sân sau.

Tôi mệt thở hồng hộc, nhưng khi ổn định lại tâm trí, trước mắt tôi đã là một vùng trời quang đãng, ngẩng đầu là nhìn thấy một bầu trời đầy sao.

Tôi hơi buồn bực, nếu nói tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn mơ, vậy thì phải giải thích sao về chiếc vòng trên tay tôi đây?

Tự dưng tôi thấy màn đêm đen này hơi quỷ dị, thế là tôi vội quay về biệt thự.

Vừa vào nhà, tôi chạy ngay vào nhà tắm, nhanh chóng tầm một lượt. Về giường rồi mà vẫn còn hoảng hồn, lại cuống cuồng trùm chăn lên. Không những thế, tôi còn niệm hết một lượt những kinh văn chú ngữ mà tôi

biết.

Một lúc lâu sau, vì không ngủ được nên tôi giơ tay lên nhìn chiếc vòng, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện, niên đại của chiếc vòng này phải là một triều đại lội ngược dòng thời gian về khoảng hơn hai nghìn năm trước.

Hơn nữa, đây còn là chiếc vòng chuyên được dùng trong lúc cúng tế.

Nói vậy tức là người bị cũng tế sẽ đeo nó lên, đồng nghĩa với việc đây là vòng trấn hồn dùng lúc chờ chết.

Nếu tôi nhớ không nhầm, trong tư liệu lịch sử không ghi chép cụ thể về loại vòng này, nhưng hai năm trước, trong một lần khảo cổ, từng có báo cáo cho biết đó là vòng trấn hồn.

Tôi muốn tháo chiếc vòng trấn hồn này ra để xem cho kỹ, xem có khác gì so với trong bức ảnh mà trước đây tôi tìm được không. Có điều, tôi lại kinh ngạc nhận ra, tuy chiếc vòng này size vừa chuẩn nhưng lại không

thể nào tháo ra được.

Tôi ngồi dậy, dùng đủ mọi cách nhưng cuối cùng vẫn không thể tháo nổi chiếc vòng.

Lúc tôi quay về giường thì trời cũng đã sáng, vật vã cả đêm khiến đầu tôi căng lên, muốn nghỉ ngơi nửa ngày đã rồi tính sau.

Nhưng chuông cửa lại vang lên, tần suất âm thanh cứ như tiếng pháo nổ của Quý Mạt Dương, còn không chịu ra chắc sẽ nổ vào tận đây mất.

Tôi đi mở cửa, Quý Mạt Dương đã trèo tường vào, khi nào cực kỳ cuống anh ta mới làm ra hành vi này.

Vào cửa, Quý Mạt Dương tức tối quát tôi:
Cô điên rồi sao?



...
Tôi đứng đối diện với anh ta trong biệt thự, nghe anh ta mắng chửi một trận thậm tệ, mà nguyên nhân chỉ là do tôi không nghe điện thoại, còn tắt máy.


Quan tài đồng xanh biến mất rồi!


Cuối cùng, Quý Mạt Dương suy sụp ngồi xuống sofa, nếu là tối qua thì tôi sẽ không tin vào lời anh ta nói, nhưng giờ thì tôi tin.

Dù sao thì chiếc quan tài đồng xanh kia cũng đã xuất hiện ở sân sau nhà tôi. Nhưng tôi vẫn làm như không biết gì, tránh để anh ta nghĩ tôi bị điên.


Anh giấu đi rồi chứ gì?


Tôi đi đánh răng rửa mặt, mệt đến mức hoa mắt chóng mặt, tôi cần phải đi ngủ ngay.

Thậm chí tôi còn mong là sau khi ngủ dậy, mọi thứ sẽ quay trở lại như ban đầu.

Nhưng mọi chuyện đều không được như mình mong muốn. Mạt Quý Dương làm bèm ở dưới nhà hơn một tiếng đồng hồ, không những không từ bỏ việc tìm kiếm quan tài đồng xanh, còn muốn đưa tôi đến Sở báo cáo

để điều tra chuyện này cùng anh ta.


Anh đừng hòng bắt tôi làm chứng cớ giả cho anh, hôm nay tôi không khỏe, tôi muốn ngủ.


Tôi vừa mới định bỏ về thì Mạt Quý Dương đã sải bước đuổi theo, kéo tay tôi. Lúc chúng tôi đối mặt với nhau, anh ta lập tức phát hiện ra chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay tôi.

Quý Mạt Dương nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi như phát hiện ra được một đại lục mới:
Cho tôi xem nào.



Đừng có cái kiểu cái gì cũng muốn.
Tôi lập tức giấu tay ra sau lưng. Quý Mạt Dương lại như một kẻ cường đạo, trông thấy thứ gì hay cũng muốn chiếm làm của riêng.

Tuy rằng anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt.


Tôi xem nào.


Quý Mạt Dương kéo tay tôi nhìn, tôi còn tưởng anh ta sẽ cướp của tôi, nhưng lúc anh ta sờ vào chiếc vòng trấn hồn, anh ta lại như một con người khác, lập tức buông tay tôi ra.


Cô thích thì cứ giữ lấy đi, tôi đi trước đây.


Quý Mạt Dương thay đổi một cách kỳ lạ, còn quay người bỏ đi luôn.

Tôi về phòng ngủ nghỉ ngơi cả buổi sáng. Lúc nghỉ, trời lại bắt đầu giăng mây đen, những đám mây đen ùn ùn kéo tới như muốn đè cả bầu trời xuống, thấy thế có không ngủ được cũng muốn đi ngủ thôi.

Trong lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng leng keng vang lên.

Tôi quay ngoắt lại, chuồng trần hồn?

Nghe thì có vẻ là ở dưới nhà, hơn nữa còn đang di chuyển.

Tôi lắng nghe thật kỹ, tiếng chuông truyền từ dưới nhà lên, mà mục đích của nó là muốn đến chỗ tôi, cuối cùng dừng trước cửa phòng ngủ.

Cửa hơi động đậy,ít nhất tôi có nghe thấy tiếng khóa, nhưng không có ai vào cả.


Ai ở đó đấy?
Tôi hơi căng thẳng, nhưng lại không có ai đáp lời.

Chờ mãi không thấy ai, tôi mới từ từ nằm xuống.

Chắc là tại căng thẳng đầu óc quá rồi. Rõ ràng tôi đã đeo vòng trấn hồn rồi, chuông trấn hồn trên vòng không thiếu cái nào, sao có thể có tiếng chuông được.

Tôi cố gắng không nghĩ ngợi gì nữa, nằm xuống trùm chăn hít thở sâu.

Cho đến khi ngủ rồi, tôi vẫn nghĩ đây là một cơn mơ.

Nhưng không biết là do ngày nghĩ thì đêm mơ hay thế nào mà trong mơ tôi lại mơ thấy có người nằm xuống giường cùng với tôi.

Tôi mở mắt ra nhìn hắn, không ngờ hắn lại là người mà tôi thấy trong chiếc quan tài đồng xanh.

Tôi đang định lên tiếng thì chợt tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, tôi lập tức nhìn ngay sang bên cạnh mình. Trong mơ, hắn nằm cạnh tôi, lúc tôi nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi. Chỉ là nhìn mắt hẳn thì có vẻ giống như chưa tỉnh ngủ, lúc nhìn tôi trông hơi mông lung.

Tôi khó khăn hít thở thật sâu, đưa tay sờ lên vị trí bên cạnh, giường lạnh bằng, cảm giác lạnh lẽo đó cứ như là tảng băng vậy.

Sao giường của tôi lại lạnh như thế?

Tôi ngồi dậy, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

Mùi hương đó giống y hệt mùi hương tôi ngửi thấy trong phòng trưng bày,là mùi nhựa thông đã được gia công, nồng nhưng không hắc.

Tôi dậy khỏi giường, đã không còn nghĩ đây chỉ là ảo giác nữa rồi.


Anh ra đây đi. Nếu anh đã tới tìm tôi thì nên thẳng thắn đối diện đi chứ.
Tôi nói chuyện với không khí không khác gì một đứa ngớ ngẩn.

Mùi hương trong không khí bắt đầu dày lên, quấn lấy cơ thể tôi.

Tôi cúi đầu nhìn người mình, mùi hương đó cứ như mây mù có sinh mệnh, di chuyển trên người.


Ly Thương! Cô đã hối hận chưa?
Đó là một giọng nói trầm thấp đầy từ tính, nhưng giọng nói ấy lại đầy giễu cợt và ai oán. Sư ai oán đó bỗng khiến người ta cảm thấy xót xa một cách khó hiểu.

Nó giống như một con dao găm vào trái tim tôi.

Tôi hít thở sâu:
Anh đã làm gì tôi?


Tôi ẩn ngực mình, tức tối nhìn hắn, cảm giác này quá đau đớn.


Hờ hờ... ha ha ha... cô... cũng biết đau cơ à?
Giọng điệu đầy cợt nhả, nhưng rồi hắn bỗng im bặt.

Tôi đau đớn nhìn hắn, căm phẫn vô cùng.

Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt tức tối như thế, hắn không vui, cơ thể bị mùi hương kia vây lấy bị hất văng, hắn quay lại, lạnh lùng nói:
Ly Thương, bản tôn tặng cô một món quà, cứ từ từ mà hưởng thụ đi!


Hắn nói xong, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã không thấy hắn đâu nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.