Chương 101: Âm dương tương khắc



Ừm, anh không được cho VỢ xuống mộ nữa. Dưới đó âm khí và hàn khí quá nặng. Cô ấy không có thai cũng vì xuống mộ suốt đấy.



Vâng.
8
Tào Tiêu vội vàng bể vợ vào phòng tắm. La Quán Trinh lấy một lá bùa ra, dán lên cửa phòng tắm. Tiếp đó, cô ấy tìm kiếm trong phòng nhưng không thấy gì nên cùng chờ với tôi.
Tào Tiêu đưa vợ ra ngoài, La Quán Trinh bảo anh ta mặc đồ cho vợ, sau đó ra khỏi biệt thự,

Được.

La Quán Trinh quan sát căn nhà, tiếp đó ngẩng đầu nhìn một gian phòng trên tầng:
Yên tĩnh thế nhỉ?


Tào Tiêu, tốt nhất là anh cũng đừng xuống mộ nữa. Trong khoảng thời gian chờ có con, anh phải tránh xa mấy thứ kia ra. Anh đã lấy k3hông ít đồ dưới mộ rồi, họ sẽ không tha cho anh đâu.


Ví dụ nhé, nếu tôi lấy chiếc đồng hồ mà anh đang đeo, anh sẽ nghĩ gì? Anh khô9ng di chuyển được, nằm dưới lòng đất không ra được, nhưng anh cũng sẽ oán giận đúng không?


Nếu tôi bị nó hại thì sao?
Tôi lo lắng ra mặt.
La Quán Trinh quay lại lườm:
Cô mà bị hại được á? Cô học được bao nhiêu chiêu lợi hại lắm cơ mà? Chẳng phải cô còn có sự thúc sao?


Thứ gì hả chị?


Hơi người và trẻ con. Nếu anh nhận nuôi một đứa trẻ, thay đổi không khí thì tôi tin không lâu nữa vợ anh sẽ có thai. Cách này linh lắm đó.

La Quán Trinh ngập ngừng chốc lát, Tào Tiêu bèn hỏi:
Chị dâu...


Tào Tiêu, nhà anh lớn cũng chẳng có gì sai, nhưng trong nhà lại thiếu một thứ.


Anh mang nó về nhà, nó đem phước lành đến cho anh. Nhưng nếu anh đưa nó đi, nó không chỉ mang phục đi mà còn kéo theo cả phước lành của vợ chồng anh đi nữa.


Có lẽ anh sẽ không thấy ngay, nhưng hai mươi năm sau, gia đình anh sẽ vận hạn liên miên, thậm chí còn tệ hơn thế. Cho nên, anh phải suy nghĩ cho kỹ vào!

Tào Tiêu nào dám làm trái lời dặn của La Quán Trinh, lập tức ôm vợ phơi nắng dưới mặt trời. Cả hai người đều sở hữu làn da trắng trẻo, nhưng chưa tới hai tiếng, da đã sạm đen.
Đến lúc da sạm đen, vợ Tào Tiêu cũng tỉnh lại.
La Quán Trinh quăng một lá bùa tới, vợ của Tào Tiêu lập tức lùi về phía sau. Tôi làm theo lời cô ấy nói, kéo Tào Tiêu ra. La Quán Trinh cắn ngón tay, búng một giọt máu lên người vợ Tào Tiêu khiến cô ấy run lên rồi ngã xuống.
Ngay khi vợ Tào Tiêu ngã xuống, tôi thấy rõ có một luồng khói đen chui ra khỏi căn phòng.

Đó là phòng của vợ tôi.
Khi nhắc đến vợ mình, Tào Tiêu nhíu chặt chân mày.

Chúng ta lên xem sao.
La Quán Trinh đi trước. Đúng lúc này, có tiếng xích
leng keng
từ trên tầng vọng xuống. La Quán Trinh bước chậm lại, lắng nghe tiếng xích kia.
Vợ chồng Tào Tiêu ôm nhau. Sau khi vợ hồi phục, Tào Tiêu càng quý trọng vợ mình hơn. Anh ta ân cần hỏi han vợ như một thằng nhóc choai choai, yêu chiều hết mực.
Tôi chợt nghĩ tới Quý Mạt Dương, chẳng học hỏi người ta gì cả! Hơn mười giờ, La Quán Trinh đứng dậy nói:
Tôi vào biệt thự xem sao. Cô ở ngoài này, có chuyện gì thì gọi tôi.

Chúng tôi ra ngoài đúng độ giữa trưa, lúc này ánh nắng mặt trời mạnh nhất.

Đừng che ô, cứ phơi nắng ở đây đi.

Tôi nhìn thấy thể thì đỏ bừng cả mặt, bèn quay đi chỗ khác.
Tào Tiêu cuống quít cởi áo ra định che cho vợ mình, nào ngờ đổi phương lại đứng bật dậy, trong xích vào cổ anh ta, ra sức muốn siết chết Tào Tiêu. Tôi tiến lên xem Tào Tiêu thế nào. Anh ta không giãy giụa mà ngẩng đầu nhìn vợ, còn mỉm cười, nhưng mắt thì rưng rưng nước. Tào Tiêu nói:
Anh xin lỗi! Đáng lẽ anh nên nghe lời em!
Vợ Tào Tiêu thả tay ra, đờ đẫn nhìn anh ta. La Quán Trinh giơ tay lên, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên vợ Tào Tiêu quay phắt lại nhìn cô ấy, cất giọng hung ác quát:
Cút!


Tôi không ngại có thêm một đứa con. Nếu tôi có con của mình thì đó là chuyện vô cùng may mắn, nhưng nếu không thì tôi sẽ coi con nuôi như con ruột. Kể cả khi có con rồi, tôi vẫn sẽ coi nó như con đẻ, tuyệt đối không đuổi nó đi. Cho dù tôi có chết đói cũng không bạc đãi nó.

Tào Tiêu thề thốt xong, La Quán Trinh lại hỏi:
Anh làm được, còn vợ anh thì sao?


Cô ấy cũng làm được, vợ tôi hiền lành lắm. Chị dâu à, còn gì nữa không?


Hết rồi, anh nhớ phải hành thiện tích đức nhiều vào nhé!

Hai vợ chồng họ khóc lóc một hồi, La Quán Trinh mới bảo họ tạm dừng trước đã.
Buổi chiều cô ấy không nghỉ ngơi tí nào, liên tục tìm thứ kia trong biệt thự. Tôi cũng tìm cùng cô ấy nhưng không có kết quả. Trời gần tối, La Quán Trinh mới ra khỏi biệt thự, nhìn trời rồi bảo đi ăn trước đã.
Tào Tiêu gật đầu:
Đúng.


Cho n6ên tốt nhất là anh đừng xuống mộ.

Lúc chúng tôi ăn xong thì trời đã tối om, La Quán Trinh dẫn theo chúng tôi ngồi ở ngoài để quan sát biệt thự. Tôi hỏi cô ấy nhỡ đâu thứ kia không ra ngoài thì chúng ta phải chờ mãi à.

Nó còn sốt ruột hơn cô.
La Quán Trinh nói cứ như mình là quỷ vậy, quỷ nghĩ gì cũng biết. Tôi chẳng ý kiến nữa.

... Thật ư?
Tào Tiêu mừng rỡ.

Nhưng mà, Tào Tiêu này, một khi đón đứa trẻ về nhà thì không được đưa nó đi nữa. Phúc ở trẻ, mà họa cũng ở trẻ.

Tào Tiêu nói:
Tôi cứ có cảm giác thứ kia ở ngay trong phòng ngủ của tôi, nhưng bây giờ vợ tôi lại chẳng nói gì nữa.

Ừm.

La Quán Trinh lên tầng rồi đẩy cửa vào phòng, trông thấy một người phụ nữ trần truồng đang lắc lư dây xích. Người phụ nữ để tóc dài, vóc dáng rất đẹp, có điều trên người chằng chịt vết thương. Khi chúng tôi vào phòng, cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn sang. Ánh mắt ấy không hề giống con người, lại rất sắc bén, tựa như phát sáng. Cô ấy nhìn chúng tôi như thể cố ý khiêu khích, sau đó xoay người lại, chổng mông về phía chúng tôi.

Tôi biết rồi.


Làm nhiều việc tốt, chăm tích đức hành thiện. Khi nào có thời gian thì h5ãy mua ít mì ít gạo tới thăm các cụ già neo đơn. Nếu anh có kiên nhẫn thì có thể đến cô nhi viện hoặc nơi nào đó để giúp đỡ trẻ em. Ừm...

La Quán Trinh không đuổi theo mà lấy ga trải giường phủ lên người vợ Tào Tiêu. Cô ấy đã ngất xỉu, trông rất yếu.
Sau đó, La Quán Trinh lấy một túi đồ từ trong balo ra rồi ném cho Tào Tiêu:
Đi tắm đi, kỳ cọ toàn thân một lượt rồi ra đây.

Cô ấy mở mắt nhìn một lúc, sau đó gục vào lòng Tào Tiêu khóc òa.
Tào Tiêu ôm vợ, luôn miệng an ủi
không sao nữa rồi
.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.