Chương 102: Hỏa thiêu quý mạt dương


Tôi nhớ tới bức tranh vẽ người đang ngước đầu mình nhìn thấy trong mộng, cố giữ bình tĩnh, quan sát Tào Tiêu trước mặt.

Nếu tôi đoán kh8ông nhầm, Tào Tiêu đang bị quỷ nhập. Trước mắt phải trục con quỷ ra khỏi người anh ta đã.
Quỷ lễ (lễ của quỷ): tiết Thanh Minh, ngày mười lăm tháng Bảy, ngày mùng một tháng Mười.
Nhưng nếu mang mệnh Kim hay Hỏa thì vẫn tránh được, không những không sao mà còn càng ngày càng vượng. Còn nữa, vào năm tuổi, cơ thể thường suy yếu, dư thừa âm khí, đeo chỉ đỏ có thể giảm thiểu xui rủi mà năm tuổi đem lại, có được bình an.
Tào Tiêu há miệng, âm thanh thốt ra từ cổ họ3ng nghe cực kỳ quái dị:
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!

Dứt lời, anh ta nhào9 tới, tôi thấy thế không những không tránh mà còn lao lên chính diện đỡ đòn. Tay tôi đã cầm sẵn bùa, chỉ chờ nó xuất hiện là cho biết đời ngay6, thế mà nó còn dám to mồm bảo hôm nay là ngày chết của tôi cơ đấy! Ngày chết của đứa nào còn chưa biết đâu.
Sách Phục Ma có viết: Người có tật ở chân tay hoặc bị chấn thương, nếu buộc chỉ đỏ thì sẽ nhanh khỏi bệnh và cũng ít bị bệnh. Cái này nghe hơi ảo, tôi định hôm nào có dịp sẽ thử xem sao.
Sách còn ghi: Chỉ đỏ có thể trừ tà đuổi quỷ, kết nối với cõi âm. Ngày thường đeo chỉ đỏ có thể đuổi quỷ, nhưng vào ngày quỷ lễ mà đeo thì lại như ngọn đèn trong đêm tối, vô cùng chói mắt, sẽ thu hút lũ quỷ tụ lại. Nếu đeo thêm chuông nữa thì thôi rồi, chuông kêu vang, chỉ đỏ sáng, rắc rối tìm đến càng lớn, chẳng khác gì thứ chiêu hồn.
Trời bên ngoài tối rất nhanh, trời đang nắng đẹp bỗng như sắp mưa, mây đen giăng kín bầu trời, tầng mây áp dần xuống thấp, chạm vào nóc nhà, như thể bao trùm cả sân.
Có lẽ là vì nơi tôi sống bình thường cũng không có nắng nên trông chả khác gì chỗ đất dưỡng thi. Trước kia tôi không mê tín nên ai nói cũng chẳng tin, giờ hiểu biết hơn rồi, nhìn lại nơi mình ở mới thấy cả phương vị lẫn bố cục đều không giống nơi người sống ở.
Nghĩ vẩn vơ xong, tôi đẩy cửa ra ngoài. Cứ tưởng sẽ bị khóa, nào ngờ đẩy cái ra được luôn.
Tôi ngước mắt nhìn mây đen cuồn cuộn trên đầu, lại nhìn không gian dày đặc âm khí xung quanh, tôi bỏ balo xuống và lấy ra một cuộn chỉ đỏ, lại chậm rãi rút ra bốn mươi chín cây đinh trấn hồn làm bằng gỗ đào mình đã chuẩn bị từ trước. Trước khi tới, tôi vẫn luôn theo Huyền Quân học pháp thuật. Hắn dạy tôi không nhiều, thật ra tất cả đều là dăm ba thử đạo pháp nhập môn. Nhưng tôi có sổ Phục Ma, trong sổ ghi rõ, nếu muốn bắt giữ hoặc vây hãm quỷ quái quấy phá trong nhà thì phải dùng chỉ đỏ. Theo bát quái, chỉ đỏ là quẻ Ly, trong ngũ hành thuộc Hỏa, tràn đầy dương khí. Có điều chỉ đó không phải pháp bảo của Đạo giáo nên cũng không được đạo coi là vật thiết yếu. Có điều, chỉ đỏ là đồ trong tay nguyệt lão, là tơ nhân duyên gắn kết tình yêu nam nữ nên vẫn có thần lực. Đạo môn lại tu kiếp trước kiếp này kiếp sau, chỉ đỏ cứ thế mà có thần thông.
Giờ phút này, cái sân trước mặt trong chả khác gì chỗ tôi cả.
Tôi ở chỗ như thể quen rồi nên cũng không sợ hãi, nhưng ngó ra sân không thấy vợ chồng Tào Tiêu đâu, tôi lại bắt đầu xoắn xuýt. Sơ suất quá rồi! Nếu vợ chồng bọn họ có mệnh hệ gì, sao mà tôi ngủ yên được.
Vậy trước mắt chắc là loại có đạo hạnh rồi.
Nó có phải quỷ hay không, tôi không dám chắc. Trong mơ, lúc nhìn thấy nó trong bức tranh, tôi đã phân vân không biết thứ cần ưu tiên xử lý nhất có phải bức tranh ấy không. Dù sao theo lời Tào Tiêu nói thì vợ anh ta cũng muốn xử lý bức tranh này.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy biệt thự này có vấn đề. Lúc quay người lại xem Tào Tiêu và vợ anh ta thế nào thì họ đã ngã nằm dưới đất, trời cũng bắt đầu u ám.
Chuyện phù thi ở thôn Ngưu Đầu, tôi vẫn còn nhớ rõ. Lúc phù thi xuất hiện, trời sẽ âm u. Quỷ quái bình thường sợ nắng, không dám ra ngoài vào ban ngày, nhưng những con quỷ có có chút đạo hạnh thì khác, chúng có thể thay đổi thời tiết, tự tạo điều kiện để chui ra.
Nhưng điều kỳ diệu nhất là gì? Chia sợi chỉ đỏ làm hai đoạn, một đoạn cột vào cổ chân người con gái, một đoạn buộc vào cổ tay người con trai, nhớ là buộc bên trái. Cách này có thể khiến hai người thu hút lẫn nhau, khó mà xa cách.
Nhưng đối với tôi, mấy thứ này chỉ là ngoài lề. Điều tôi quan tâm là trong sách nói rằng nếu cằm định trấn hồn làm từ gỗ đào quanh một phạm vi, lại gia cố bằng chỉ đỏ thì sẽ như lửa đổ thêm dầu, tạo thành bức tường khiến quỷ quái không thể vượt qua.
Con người tôi là vậy! Người khác có hại tôi, tôi vẫn ngủ được ngon lành, nhưng nếu bản thân làm liên lụy người khác một tí thôi là cũng nghĩ ngợi, không nuốt trôi cơm. Từ nhỏ tôi đã vậy, còn bị Quý Mạt Dương mắng là chẳng nên cơm cháo gì. Tôi cũng muốn vặn ngược lại: Thế hại người xong vẫn ăn ngon ngủ ngon mới là giỏi chắc?
Nhưng nói thế thôi chứ tôi chưa dám hỏi lần nào. Mà có hỏi thì cũng phí công thôi, lại còn phải nghe chửi.
Lúc đang chờ La Quán Trinh, tôi thấy một cái bóng đi qua đi lại ở lầu một. Nhìn qua giống La Quán Trinh lắm, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác đó không phải cô ấy. Khả năng La Quán Trinh đã xảy ra chuyện rồi! Cái bóng ở lầu một kia chẳng phải ai khác mà chính là người trong bức tranh. Hắn đang chờ tôi đi vào.
Nhưng hắn chờ kệ hắn, tôi không qua. Mãi đến hừng đông, Tào Tiêu và vợ mới tỉnh lại. Tôi dặn họ đừng đi đâu xa, cứ ở trong sân phơi nắng là được, sau đó mới cất bước vào biệt thự tìm La Quán Trinh.
Vừa thấy lá bùa, Tào Tiêu5 đã vội lui về phía sau. Tôi chặn đường anh ta, quăng ra thêm một nắm bùa nữa. Lá bùa dính hết lên người Tào Tiêu, anh ta run rẩy vài cái rồi lăn đùng ra đất. Khói đen từ trong người anh ta trào ra định chui vào người cô vợ, tôi nhào lên ngăn cản, muốn thu nó vào nhưng chưa kịp thu thì nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi không yên tâm, lại dán thêm cho Tào Tiêu và vợ anh ta một lá bùa rồi kéo hai người lại gần nhau, sau đó ngồi chờ vợ chồng anh ta tỉnh lại, cũng chờ La Quán Trinh đi ra.
Tôi đã chuẩn bị hắn bốn mươi chín cây định, đề phòng bất kỳ tình huống nào, không ngờ nhanh thể đã phát huy tác dụng.

Thu dọn sơ qua, tôi bắt tay vào cằm định. Đang cắm thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, tôi quay lại nhìn, thấy vợ chồng Tào Tiêu đang giương nanh múa vuốt lao tới bên này muốn ngăn tôi lại. Tôi đạp cho mỗi người một đạp, niệm Cửu Tự Chân Ngôn, bọn họ không dám lại gần nữa, chỉ sốt ruột chạy lòng vòng tại chỗ.

Biệt thự rất lớn, nhưng chỉ tầm mười phút là tôi làm xong. Lúc thứ kia đi ra, tôi đã quay lại cửa biệt thự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.