Chương 103: Hỏa thiêu quý mạt dương


Tôi đi ra cổng biệt thự ngó thử, quả nhiên thấy có một chiếc xe xuất hiện, vừa cúi người nhìn liền sửng sốt, sao lại là tài8 xế xe ma lần trước?

Tôi mở cửa lên xe, không khí lạnh buốt ập vào mặt.
Tôi mở bật lửa định đốt, lại nghe ông lão nói:
Châm lửa rồi, sẽ không sống nổi đâu.
Tôi không quan tâm, chớp mắt lửa đã bùng lên. Người trong tranh nhìn tôi chòng chọc, ngay lúc lửa sắp lan tới chỗ hắn, gió bỗng thổi qua, hất bức tranh rơi xuống mặt đất. Nước trên mặt đất không biết từ đầu
tới, dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
Lái xe bảo:5
Sắp rằm tháng Bảy rồi, ngày ấy tôi phải đi, không thể nào ở lại thêm nữa. Nhưng tôi không nỡ bỏ lại vợ và con gái. Trên người cô có ấn Âm Dương, cô có thể giúp tôi đưa chỗ tiên mà tôi kiếm được cho họ không?

Tôi ừm một tiếng, tò mò không biết ấn Âm Dương là cái gì. Nhưng thấy lái xe tươi cười rạng rỡ thì không nghĩ được gì khác nữa.
Tôi nhìn anh ta thầm nghĩ, kiếp này còn chưa hết đã chúc kiếp sau làm cái gì. Có anh ta chui vào trong tòa nhà mở cửa giúp nên tôi cứ thế nghênh ngang đi vào. Vào trong rồi tôi quay đầu nhìn lại, đóng cửa rồi dẫn tài xế đi tiếp. Có anh ta ở đây tiện thật, thang máy không cần điện vẫn chạy vèo vèo. Đến cửa khu triển lãm, anh ta nhảy ra trốn sau lưng tôi, bảo:
Chỗ này có nhiều thứ này kia lắm, tôi sợ không dám vào đầu, tôi sẽ ở ngoài này đợi cô.

Đồng đội heo là gì? Là thế này chứ còn gì nữa! Đến lúc mấu chốt bạn cần thì nó trốn rất nhanh, lúc bạn không cần thì nó hăng hái xông lên.
Đến cửa tòa nhà triển lãm tranh, tài xế cũng theo tôi xuống xe. Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhìn anh ta đầy khó hiểu, anh ta nói:
Chỗ này đóng cửa rồi. Cô muốn vào thì phải cạy khóa, mà ở đây chỗ nào cũng có camera, bị quay lại thì không ổn. Để tôi mở cửa cho, tôi tắt hết chỗ camera này đi là cô vào thoải mái.

Tôi đánh giá tài xế từ trên xuống dưới, cũng thư sinh đẹp trai đấy, nhưng xum xoe thể này lại khiến tôi liên tưởng đến câu
không có việc mà ân cần thì ắt là phường trộm cướp
. Vì thế tôi bèn hỏi:
Trừ việc đưa tiền cho vợ con, anh còn muốn tôi giúp gì nữa không?
Lúc này anh ta mới nói:
Tôi còn muốn có chuyển mộ giúp tôi.


Anh ở yên đây đi.
Tôi đẩy cửa bước vào, bên trong tràn ngập âm khí nhưng lại tan rã như thể sắp biến mất.
Tôi đi theo cảnh tượng mình thấy trong mơ, bước dọc con đường dẫn tới chỗ bức tranh mà Quý Mạt Dương từng đi. Đó là một bức tranh phong cảnh, nhưng trong tranh có một người.
Có người đi tới sau lưng tôi, giọng Huyền Quân vang lên:
Không biết em đang thử ta hay là thử hơn nữa, nhưng gan em càng ngày càng to rồi đấy.

Tôi quay người lại, Huyền Quân đã đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt lạnh tanh trông vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn liếc tôi một cái rồi chuyển ánh mắt sang chỗ bức tranh, lẩm bẩm vài câu, tranh lập tức rách làm đôi, Quý Mạt Dương ngã lăn ra ngoài.
Tôi nghệt cả mặt:
Tôi có biết đâu!
Anh ta nghĩ tôi vạn năng chắc?

Kiểu gì cô cũng có cách.
Tài xế nói nhẹ như không.
Nhưng không đốt thì không được, cái thứ trong tranh chính là tai họa. Tôi vừa bật bật lửa chuẩn bị đốt thì bỗng giọng một giọng nói già nua vang lên:
Cô gái à, đốt nó rồi sẽ không sống được đâu.

Tôi ngẩng đầu, thấy một ông lão mặc quần áo đen, chân đi giày đen đang tiến về phía này. Mặt mũi ông lão hiền lành những sắc mặt lại không tốt, xám xịt như đã chết từ lâu. Ông ấy nhìn tranh, lại quay sang nhìn tôi.

Nếu không đốt, chị dâu tôi sẽ chết.
Tôi vừa bảo đốt, ông lão sợ lửa, đành lui về sau vài bước.

Cô đừng đốt, trong đó...
Ông lão còn chưa nói hết, tôi đã mở tranh ra cẩn thận ngỏ lại. Giữa tranh có một người đàn ông áo trắng tóc dài đang đứng, người đó nhìn tôi chằm chằm, chẳng phải là kẻ vẫn luôn đối nghịch với tôi thì còn ai?
Lái xe cười cười:
Cô giàu.

Câu nói làm cho tình yêu với tiền của tôi giảm đi9 một nửa. Xem ra nhiều tiền cũng là một cái tội. Tôi rút ví đưa năm trăm, anh ta thấy thể thì nụ cười trên mặt càng thêm â6n cần, nhưng lại từ chối không nhận, đẩy trở lại. Tay anh ta lạnh như băng, nhưng tôi không thèm để ý.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc ai cũng sẽ nghĩ đây là ảo thuật.
Quý Mạt Dương lồm cồm bò dậy vươn tay muốn tóm tôi, dáng vẻ hùng hổ định cho tôi một trận, tôi có cẳng vội chạy ra sau lưng Huyền Quân để trốn.
Chắc là lúc trước không có, giờ thì có rồi.
Tôi bật đèn pin, cẩn thận soi kỹ bức tranh, người trong tranh cứ nhìn tôi chằm chằm. Đến lúc tôi gỡ tranh xuống định đốt, bức tranh bỗng rung lên kịch liệt như thể bên trong có thứ gì đó đang liều mạng giấy giụa, sợ bị tối tiêu diệt.
Xe đi về hướng tòa nhà triển lãm tranh, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện. Thì ra lái xe đã chết gần một năm, nhưng không yên lòng về vợ con nên vẫn chưa rời đi. Anh ta kể là đợt này lái xe ma thu được kha khá, tiên để hết ở trong mộ. Sau khi nói cho tôi biết địa chỉ ngôi mộ, anh ta lại dặn nhớ đưa tiền cho vợ anh ta giúp, dùng cách nào cũng được, miễn là vợ anh ta nhận được tiên là anh ta thỏa mãn rồi.
Tôi đắn đo một chốc rồi đồng ý.
Lái xe hỏi:
Đi đâu?


Sao3 lại đi theo tôi?
Tôi hỏi.
Tôi băn khoăn:
Cứ cho là có đi, nhưng chắc gì vợ anh đã nghe lời tôi.


Tôi sẽ báo mộng cho cô ấy. Cô giúp tôi tìm chỗ đất nào phong thủy đẹp chút để con gái tôi quãng đời còn lại không cần lo chuyện cơm áo là tôi mãn nguyện rồi. Điều kiện gia đình tôi không tốt, nghĩa trang cũng không tốt nốt. Tôi nghe người ta bảo, ở đó thì con cháu mai sau cũng không khá lên được. Nghèo chút không sao, nhưng chỉ sợ sau này con gái tôi gặp phải điều gì bất trắc.

Nghe anh ta nói vậy, tôi gật đầu đồng ý.
Lái xe thấy tôi nhận lời thì vui đến mức không khép được miệng, luôn mồm khen tôi là người tốt, kiếp sau nhất định sẽ giàu có.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.