Chương 104: Bàn tay không biết xấu hổ


Sau khi Quý Mạt Dương rời đi, Huyền Quân quay lại nhìn tôi, con ngươi đen nhánh sáng ngời. Tôi đần mặt, gì vậy trời?

Tính em vẫn 8không thay đổi chút nào, nhìn thì rất đúng đắn, nhưng trong xương tủy thì một chút đứng đắn cũng không có. Nếu như bức tranh kia bị hủy 3thì Đại La thần tiên cũng không cứu nổi Quý Mạt Dương đầu. Em không biết thật hay là có cách dập lửa?
Hiểm khi nào Huyền Quân nghiêm gi9ọng răn dạy tôi như vậy, tự nhiên thấy khó chịu quá!


Tôi chỉ muốn dọa Quý Mạt Dương chút thôi, ai ngờ lửa lại cháy nhanh thế. G6iấy của bức tranh là đồ cổ, đáng ra lúc đốt sẽ cháy từ từ, muốn sớm đến chỗ Quý Mạt Dương cũng phải mất mấy phút. Lúc châm, tôi cũng giậ5t mình lắm chứ, tự nhiên nó bùng lên.


Ngươi không vào luân hồi, ở lại đây làm gì? Phòng tranh này vốn cân bằng âm dương, người ở lại đây khiển âm dương mất cân bằng, đã biết tội chưa?

Huyền Quân lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, mặt hắn sầm lại, dọa ông lão sợ hết hồn.
Ông lão cuống cuồng giải thích:
Khởi bẩm Tư Quân, chúng tôi đều là những người đã ngủ say trăm năm dưới mộ địa, đi theo một ít đồ vật bồi táng mà ra. Tào Tiêu kia đối đãi với chúng tôi không tồi, biết chúng tôi tồn tại nhưng cũng không xua đuổi trấn áp, chúng tôi cứ thể ở lại nơi này. Tư Quân đại nhân minh giám, chúng tôi chưa từng hại người, vốn dĩ chỉ yên phận ở đây.

Sau khi được đề tên, bộ quần áo đen trên người ông lão đã thay đổi, gương mặt cũng hết vẻ xám xịt, nhìn qua không khác gì người bình thường.
Ông lão ôm quyền hướng về phía Huyền Quân, rồi chui vào trong vòng trấn hồn. Chiếc vòng thoảng lắc lư, chuông reo khe khẽ, quỷ hồn liên tục chui vào bên trong. Đến khi Huyền Quân viết xong chữ cuối cùng, vừa thu hút thì quyến trục cũng khép lại rồi biến mất.
Tôi đứng ngẩn ngơ một hồi, đến lúc Huyền Quân quay qua nhìn, tôi mới hỏi:
Tư Quân nghĩa là sao?

Tư Quân là hộ pháp bên cạnh thiên sư
Huyền Quân liếc xéo tôi một cái, tôi nhìn hắn thắc mắc, cứ có cảm giác là lạ chỗ nào.
Huyền Quân nhìn tôi:
Quả nhiên vẫn đầu đóng đấy, không làm được chuyện gì ra hồn, chỉ có phá hoại là nhanh!

Hắn nói rồi kéo tôi rời khỏi khu triển lãm, tôi quay đầu lại nhìn mà cảm thản. Một đám quỷ đang yên đang lành bị bóng đi cả ổ.
Vừa ra ngoài, chuẩn bị rời đi thì lại thấy tài xế đang sốt ruột giậm chân. Anh ta thấy tôi thì vội vàng chạy lại:
Cô đã hứa với tôi rồi đấy.

Ừ. Tôi nhớ mà.
Tôi đáp lời. Lái xe liếc sang Huyền Quân một cái, khiếp vía vội vàng định rời đi thì Huyền Quân lên tiếng:
Qua nhà người trước đi.


Tôi không dám, thưa Tư Quân.
Ông lão run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn tôi, lúc lâu sau mới mở lời:
Tư Quân, chúng tôi đều muốn nương tựa Tư Quân. Chỉ cần có thể ở lại nhân gian, nguyện vì Tư Quân góp chút sức mạnh.

Gì kỳ vậy, muốn nương tựa Huyền Quân sao lại nhìn tôi? Tư Quân động lòng nhướn mày, bầm tay tính toán, nhìn về phía ông lão:
Thôi được, người ở lại đi.

Huyền Quân vừa đồng ý, trong hành lang phòng triển lãm thoáng cái có cả nhóm người chui ra, già có trẻ có, cả nam cả nữ. Đa phần là người lớn tuổi, thanh niên lác đác vài người. Người trẻ tôi nhìn không rõ mặt, chỉ biết là khá trẻ. Tôi đếm chừng có hai mươi mấy người đứng sau ông lão, Huyền Quân quét mắt nhìn, lạnh nhạt bảo:
Sắp rằm tháng Bảy, nếu bản quân không thu các ngươi, các ngươi cũng sẽ bị bắt đi. Có khi bây giờ địa phủ cũng đang điều tra tung tích của các người rồi, không đi theo ta thì khó mà thoát được. Nhưng nếu muốn ở lại thì phải ký khế ước sinh tử, ngày sau có hồn bay phách tán cũng đừng trách bản quân không báo trước.

Sao mà tôi không hoảng cho được? Tôi nhặt bức tranh dưới đất lên kiểm tra lại, là đồ cổ thật, loại này chắc chắn không thể chảy nhanh như thế.
Huyền Quân cầm lấy bức tranh trong tay tôi:
Chắc đã có người động tay động chân rồi.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, thấy ông lão vẫn chưa rời đi, ông lão gật đầu bảo:
Một thời gian trước, chủ phòng tranh dẫn khách đến, vị khách đó ra giả muốn mua bức tranh này nhưng ông chủ không bán. Anh ta nói tranh này hơi kỳ quặc, đợi nó hết quái dị rồi bản sau. Người kia phật lòng, bèn giở trò với bức tranh.

Tôi liếc mắt nhìn Huyền Quân, có vẻ lòng tốt của Tào Tiêu bị người ta xem là lòng lang dạ thú rồi. Huyền Quân lật tay một cái, bức tranh hóa thành tro bụi. Ông lão vội vàng quỳ xuống dập đầu:
Xin Tư Quân tha mạng!


Tư Quân yên tâm. Chúng tôi đều cam tâm tình nguyện đi theo Tự Quân.
Mọi người đều hưởng ứng nói theo ông lão.
Huyền Quân rút từ trên người ra một quyển trục màu vàng, mở ra để lộ một ít ký tự.
Điều thần kỳ ở chỗ, quyển trục mở ra bay lơ lửng trước mắt, Huyền Quân nâng tay, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc bút lông màu đen, ngòi bút dính mực đỏ. Hắn giữ ống tay áo, không hỏi tên tuổi nhóm ông già bà cả kia mà cứ thể viết thắng tên họ xuống. Tôi xem thử, thấy cái tên đầu tiên là trưởng lão Thanh Phong, theo sau là một loạt tên khác.

Thế cũng không được. Hôm nay các người bắt buộc phải xuống âm phủ.


Tư Quân, chúng tôi có thể về lại dưới lòng đất, xin Tư Quân...


Các ngươi muốn trải lời bản quân?
Thái độ Huyền Quân không có gì thay đổi, nhưng khi lên tiếng lại khiến ông lão co rúm cả người.

Vậy anh không để bảo vệ thiên sư đi, còn ở đây làm gì?
Tôi cứ tưởng Huyền Quân là quỷ sai mà nhỉ, sao lại thành hộ pháp bên cạnh thiên sư rồi? Khó hiểu ghê.
Theo lý thuyết thì thiên sư là người bắt quỷ, mà hắn lại là quỷ. Nghe có tréo ngoe không? Người làm việc bên cạnh thiên sư lại là quỷ?
Sư- Quỷ cấu kết?
Anh tài xế lập tức quay đầu hớn hở.

Chúng tôi rời khỏi tòa nhà, lên xe đi tới mộ của tài xế trước, mộ của anh ta ở nghĩa trang công cộng. Tới nơi, anh ta lấy hết chỗ tiên tích cóp được ra, được độ hơn ba chục nghìn.

Tôi thu xếp cất vào ba lô, không ngờ toàn bộ đều là tiền của người sống, chắc khách cũng là người sống cả. Trên đường đi tới nhà anh ta, Huyền Quân bảo:
Mộ của ngươi không cần dời. Nửa năm sau chỗ đất ấy sẽ khai phá xây dựng, Vợ người sẽ nhận được một khoản tiền, người cũng sẽ được bốc đi.



Thật ạ?
Mắt tài xế sáng lấp lánh nhìn Huyền Quân. Hắn im lặng không đáp, tên này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.

Dọc đường đi, tôi và lái xe nói chuyện rôm rả, hầu hết đều là về vợ và con gái anh ta. Lúc tới nơi, tôi xuống xe đi gõ cửa, nhưng vợ anh ta rất cẩn thận, buổi tối nhất quyết không ra ngoài.

Tôi gọi điện bảo là mang tiền đến trả cô ấy cũng không đồng ý, nhất định đòi để đến sáng mai. Thế là chúng tôi chờ tới rạng sáng, lúc ấy lái xe phải đi rồi. Tôi đưa tiền cho vợ anh ta, cô ấy nói một câu mà có lẽ đời này tôi sẽ nhớ mãi: Người đã mất rồi còn cần tiền làm gì nữa. Cô ấy bảo không có biên lai mượn tiền, nếu không muốn trả thì mang đi đi, cô ấy cũng không cần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.