Chương 105: Bàn tay không biết xấu hổ


Sau khi vào trong nhà, Huyền Quân quan sát xung quanh, chắc là không có vấn đề gì nên mới dắt tôi vào cửa.

Điều kiện nhà Tào Tiêu cực kỳ tố8t. Nhà anh ta ở thành phố ổn, nhà ở quê cũng không tồi. Phòng ốc rộng rãi, nội thất đều làm bằng gỗ thật. Hôm nay trong nhà có tang nên rất đông n3gười nhưng anh cả Tào Tiêu Vân dân tối và Huyền Quân vào bên trong hàn huyện vài câu.
Huyền Quân nói chúng tôi không phải người ngoài, anh9 bận gì thì cứ làm đi, kệ chúng tôi ngồi là được rồi. Lúc này anh trai Tào Tiêu mới rời khỏi, chờ anh ta đi khuất, Huyền Quân đưa mắt nhìn về nơi 6bị khóa trong nhà. Tôi lại gần xem thử, mặt kính bị thứ gì đó che khuất, không nhìn rõ được bên trong. Đang ngó dở thì có người lên tiếng:
Cô đan5g nhìn gì vậy?

Là chị dâu của Tào Tiêu, chị ta đang đứng ở cửa nhìn tôi.
Tôi đẩy Huyền Quân ra, đi dọn dẹp.
Suốt một buổi chiều vẫn không thể đi vào căn phòng bị khóa, trời cũng đã sẩm tối. Hầu hết người trong thôn đều đã về nhà, chỉ còn một mình anh trai Tào Tiêu túc trực bên linh cữu.
Dứt lời, chị ta bước vào phòng, tay bưng hoa quả, ý là mời tôi và Huyền Quân ăn. Nhưng chị ta không hỏi tôi ăn hay không mà đã bước vào, cho thấy mục tiêu thật sự không phải mời hoa quả mà là muốn gặp Huyền Quân.
Thấy chị ta đã vào phòng, tôi tiếp tục quan sát căn phòng kia. Chợt nghe thấy tiếng chị ta và Huyền Quân nói chuyện. Chị ta hỏi Huyền Quan quan hệ giữa chúng tôi là gì, Huyền Quân bao nhiêu tuổi. Tôi vừa ngoái lại nhìn thì đã thấy chị ta tủm tay Huyền Quân. Bị động chạm như vậy, Huyền Quân lập tức sầm mặt hất tay chị ta ra.
Chị dầu Tào Tiêu đứng dậy rời đi, lúc nhìn thấy tôi còn trừng mắt lườm một cái, hiển nhiên là bực bội vì không thực hiện được âm mưu. Tôi rón rén bước vào, mặt Huyền Quân hằm hằm, trông cực kỳ khó chịu. Những tên này là đồ tồi, lần nào khó chịu hắn cũng réo tôi.

Lại đây.

Trong phòng để một ít đồ cũ, trong đó có mấy cuộn tranh. Tôi liếc mắt một cái là trông thấy bức họa kia trong đám tranh cuộn. Tôi cầm lấy, mở ra, quả nhiên giống bức tranh phong thủy giam giữ Quý Mạt Dường như đúc. Tôi đưa tranh cho Huyền Quân xem, tuy hắn đang dỗi nhưng việc nào ra việc đó, hành xử vẫn thỏa đáng lắm. Hắn cầm bức tranh, châm lửa đốt ngay lập tức, chỉ sau vài giây, cuộn tranh đã hóa thành tro tàn.
Mà ngay tại thời điểm bức tranh bị đốt thành tro, một bóng đen hiện ra. Huyền Quân nhướn mày nhìn lại, cái bóng nọ đã biến thành một người mặc trường sam màu trắng, mái tóc đen rối tung sau lưng. Y giận đùng đùng, trợn mắt nhìn tôi và Huyền Quân, bỗng nhiên đánh tới.
Nói đến chị dâu của Tào Tiêu, tôi cứ có cảm giác chị ta không tốt như vẻ bề ngoài. Tuy rằng lúc nói chuyện với tôi rất nhiệt tình nhưng tôi cứ thấy chị ta có vấn đề. Nhất là ánh mắt chị ta nhìn Huyền Quân, như sắp rơi cả ra ngoài.

Phòng này khóa kín vậy, không biết bên trong có gì.
Tôi chỉ vào phòng, hỏi. Chị dâu Tào Tiêu đáp:
Chỉ có ít đồ linh tinh thôi, nhà kho ấy mà.

Tôi quay về tìm Huyền Quân. Mặt hắn đã sa sầm ngồi chờ đó, vừa thấy tôi qua thì kéo tôi một cái. Tôi lảo đảo không đứng vững, ngã ngồi xuống đùi Huyền Quân, bị hai cánh tay hắn khóa chặt. Cặp mắt kia của hẳn như chứa oán giận, tức tối nhìn tôi chằm chằm.

Làm sao thế?
Tôi hỏi. Huyền Quân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, vòng tay siết chặt.
Anh gọi là tôi phải qua à? Tôi là chó mèo anh nuôi chắc.
Tôi đứng im không thèm nhúc nhích, Huyền Quân bèn đứng dậy bước tới. Hắn cúi đầu cắn tôi một cái, tôi đang chuẩn bị đánh trả thì sau lưng vang lên tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Tôi giật mình quay lại, thấy chị
Huyền Quân chẳng buồn để ý, chỉ nắm tay một cái, đối phương đã bị cách không xách lên cao. Huyền Quần lầm bầm:
Một tên hồn tranh nhãi nhép mà cũng dám lỗ mãng trước mặt bản quẩn?

Hắn vừa dứt lời, một tiếng hét thảm vang lên, vật nọ lập tức tan thành mây khói.
Đêm nay chị ta mặc đồ tang, sau lớp vải đen lấp ló ít da thịt. Đặc biệt là hai quả bưởi trước ngực, mỗi lần nói chuyện cùng Huyền Quân đều đổ về phía trước. Ban ngày còn đỡ, tới ban đêm chị ta táo bạo hẳn. Tôi thấy cô ả chỉ hận không thể xé rách đồ tang, ụp cả hai quả bưởi cỡ bự lên mặt hắn thôi.
Không biết có phải bị Huyền Quân từ chối nên khó chịu hay không, lúc bước ra, chị ta cố tình xô tôi một cái. Có điều chị ta không đi lên trước nhà mà đi về đằng sau.
dầu Tào Tiêu đang đứng đó, cô ả xoay người bỏ đi.
Người thì đi rồi, nhưng trên đất rơi đầy hoa quả, cả đĩa cũng vứt luôn.
Anh ta định ở ngoài cùng cha nên ôm chăn đệm ra ngoài ngồi. Lúc tôi đi ra còn nghe thấy người nọ tâm sự với cha, giọng đầy buồn bã. Nhưng tôi vừa về đã thấy chị dâu Tào Tiêu đến tìm Huyền Quân.
Chị dâu Tào Tiêu xinh đẹp duyên dáng, tuy đã hơn ba mươi nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ.

Sư thúc, người phụ nữ kia đi rồi, chúng ta đi cạy cửa thôi.

...
Sắc mặt Huyền Quân càng khó coi. Hắn thẳng tay đẩy tôi xuống, tôi đứng lên rồi vẫn không hiểu gì.
Tên này giận dỗi cái gì thế? Tôi xoay người nhìn cánh cửa kia, thừa dịp không có ai xung quanh, đi phá khóa.
Mọi thứ khôi phục lại như cũ, Huyền Quần buông tay xuống.

Tôi thở ra một hơi, nhìn hắn hỏi:
Nó là cái gì thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.