Chương 106: Và từ“xác tươi” cứ thế ra đời


Tôi chưa ngủ đã phát hoả, còn Huyền Quân thì cứ ghé sát tai tôi mà trò chuyện.


Thương Nhi.
Huyền Quân như bị bệnh, cơ thể 8vốn lạnh như băng của hắn giờ càng lạnh hơn. Tôi bị hắn sán lại gần như vậy, cũng không khá hơn là mấy.

Tôi và hắn giống nh3ư đôi trai gái mới lớn vừa trộm ăn trái cấm, chỉ mới manh nha chuyện kia một lần thôi đã thấy nó thật thoải mái dễ nghiên.
Quý!
Cha Tào Tiêu ngắm con trai một lát rồi đi, tôi tưởng cha Tào định đi đầu thai, nhưng trong số Phục Ma có nói, con người chết bảy ngày mới có thể rời đi, chỉ trừ trường hợp đặc biệt có âm soa đến lấy mạng, địa phủ có chuyện muốn hỏi gấp ngay.
Cha Tào không đi ra cửa mà vòng ngược đến sân sau khiến tôi càng thấy lạ hơn. Thế nên tôi cũng vội vàng bước theo.
Bấy giờ tôi mới quay người trở lại.
Không biết có phải có tật giật mình không mà tim tôi đập như trống bỏi.
Lúc vào nhà, tôi đang định về phòng thì trông thấy Huyền Quân đứng ngoài cửa. Tôi vừa đi đến gần hắn đã kéo tôi qua, nâng tay lên chấm vào mi tâm tôi một cái, sau đó tiện tay xé bùa ẩn thân dân trên ngực tôi đi.

Đi đâu vậy?
Huyền Quân hỏi tôi, tôi bèn nhỏ nhẹ kể cho hắn nghe mình vừa đi đầu và thấy những gì.
Huyền Quân ừ một tiếng, có vẻ rất hài lòng với biểu hiện thành thật của tôi, sau đó kéo tôi trở về phòng.
Nhưng tiếp theo hắn chẳng làm gì, chỉ nằm xuống cùng tôi. Chẳng qua không biết tại sao mà cả đêm tôi cứ cảm giác có cặp mắt đang dán lên cửa sổ nhòm vào, nhưng mấy lần mở mắt ra thì lại chẳng thấy gì.

Vừa rồi có người bên ngoài, cô không nghe thấy ư?
Người đàn ông vẫn hơi sợ.

Người nào, chỉ là mèo hoang thôi, anh có nhanh lên không, đợi tí nữa là tôi chết liên đấy!
Nghe chị dâu Tào Tiêu nói thế, tôi bèn nhìn về phía cha Tào, cha Tào tức giận đến mức cả người tôi đi.
Tôi tạo một quyết, chỉ cần cha Tào dám làm bậy, tôi sẽ thu ông ta ngay.
Nhưng tôi ra ngoài rồi chẳng dám về ngay, vậy nên toan đến chỗ anh trai Tào Tiêu đang túc trực bên linh cữu ngoài sân. Tôi vừa dừng lại đã trông thấy một ông lão mặc đồ đen, mặt mày bình thản đứng bên quan tài. Ông lão độ sáu mươi, đi đôi dày đen, mũi chân chĩa xuống đất, đứng đối diện than thở với anh trai Tào Tiêu chỗ quan tài.
Nhìn một lát, tôi nhớ tới một người, hình như là người trong bức di ảnh tôi thấy khi vừa mới đến.
Cha Tào Tiêu?
Chẳng biết từ lúc nào mà anh trai Tào Tiêu đã đứng lên, nhìn thấy tôi bèn lên tiếng chào hỏi, không khỏi làm tôi giật mình.

Khó ngủ à?
Anh trai Tào Tiêu đứng phía sau tôi, tôi quay đầu đúng lúc thấy anh ta đang cười nói với mình bằng vẻ mặt hồn hậu. Tôi vội lắc đầu:
Không phải. Tôi đi vệ sinh thôi, nhưng mà chưa tìm thấy nhà vệ sinh.
Tào Tiêu tiện nói:
Ở trong nhà chứ đâu. Bây giờ chúng tôi lắp bồn cầu hết rồi, không giống trước kia nữa.


O!

Cha Tào vào sân đi cũng nhanh. Hai chân ông lơ lửng trên đất, bay đến ngoài cửa sổ nhà đó. Tôi lấy làm lạ, bèn đi xem.
Bây giờ, tôi nhìn thấy trong phòng có hai người trần truồng đang quấn lấy nhau. Người đàn ông đang làm chuyện đó, người đàn bà thì khóc rên. Tôi bất ngờ giật nảy, vội vã tránh đi ngay.
Nhưng khi tôi vừa mới động đậy, cái xẻng sắt bên chân bỗng đổ leng keng xuống đất. Cha Tào quay ngoắt sang chỗ tôi săm soi làm tôi sợ chết khiếp. Nhưng cha Tào không nhìn thấy tôi, con người to tướng của ông ta lồi ra, cả khuôn mặt đen kịt. Trong phòng yên tĩnh lại, không phát ra tiếng động nào. Tôi sợ bị phát hiện, bèn đứng dậy trốn đến một góc tường. Cha Tào không tìm được tôi, lại quay sang nhìn vào phòng. Vốn tưởng hai người kia sẽ tách ra ngay, không sợ thì cũng bị hù chết. Ai ngờ lại nghe chị dâu Tào Tiêu bảo:
Anh tiếp tục đi chứ!

Cũng may, tôi có vẽ bùa ẩn thân, mà cha Tào cũng thực sự không nhìn thấy tôi. Cha Tào ra sân sau ngắm nghía một lúc. Sân sau cũng không phải nhỏ, chỉ là hơi khác nhà bình thường, không thấy có rau quả gì mà thay vào đó là trồng mấy cái cây lớn.
Băng qua những gốc cây đó, cha Tào ra khỏi cửa, hoá ra sân sau nhà ông còn có cửa sau. Đi từ đó ra, cha Tào vào được sân nhà khác. Nhà đó có sân trước sân sau, mà sân sau nhà ông thì nối liền với sân trước nhà đó.
Sân trước nhà đó vẫn bật đèn, chứng tỏ còn chưa nghỉ ngơi.
9Vậy cũng có thể hiểu cho việc hắn có những cử chỉ không đúng đắn với tôi, mà tôi quả thật cũng đã nghiện còn ngại
.
Mặc dù 6tôi cự tuyệt là thế, nhưng mỗi lần hắn hạ giọng gọi tôi là Thương Nhi, tôi lại không kìm được mềm lòng, cứ đè tay hắn lại một lần t5hì buông lỏng hai lần. Mấy bận như thể khiến hắn hiểu nhầm rằng tôi đồng ý cho những hành vi sai trái kia, thể là hắn lật người đè lên người tôi. Tôi thấy hắn đè xuống thì bàng hoàng, hoảng hốt, lúc trước như bị rót một bát nước thuốc khiến người ta mơ màng chìm đắm, bây giờ mới giật mình choàng mở mắt ra.

Sư thúc, anh xuống trước đã, tôi muốn đi vệ sinh!
Tôi vừa nói vừa đẩy.
Gương mặt Huyền Quân chìm trong đêm đen mang hơi lạnh âm trầm:
Em nhìn một chút là được thôi mà?

Tôi không nhịn được!
Tôi lầm bầm khiến Huyền Quân tức giận hôn xuống.
Tôi vội đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài, hoảng đến mức suýt chút nữa ngã nhào.
Thế mà ngoài dự đoán, Huyền Quân lại không đuổi theo tôi.
Trong phòng nhanh chóng vọng ra tiếng rên rỉ khiến tôi nghe mà nổi cả da gà.
Nhưng cha Tào lại không làm gì, chỉ xoay người đi ra ngoài sân.
Chúng tôi ở đó một lúc, tiếng rên rỉ bên trong vẫn cao thấp không ngừng cùng những từ ngữ nghe vào làm tê cả da đầu nên tôi bèn bỏ đi trước. Trở lại trong sân, tôi nhìn qua linh cữu cứ cảm thấy là lạ, như thể có gì rất mơ hồ.
Tôi định bước đến kiểm tra thử nhưng lại bị Huyền Quân kéo cổ tay, tay kia che mắt tôi, giọng nói tức giận vang lên bên tai:
Không sợ mù mắt luôn à!

Giọng Huyền Quân hung hãn và sắc bén hệt như một con dao đang lóc xương tôi vậy. Tôi xoay người nhìn Huyền Quân sau đó vùi đầu vào ngực hắn, vậy không thấy gì nữa nhé.
Huyền Quân cúi đầu nhìn tôi, cặp mắt âm trầm khiến tim tôi đập bang bang như trống trận.
Vốn tưởng sáng ra là chúng tôi có thể đi rồi, ai ngờ khi trời còn chưa sáng, tôi đã nghe thấy tiếng hô vọng từ xa xa, có người chết, có người chết!
Đến khi tôi và Huyền Quân đứng dậy, chỉ thấy mấy người đang xì xào trong sân. Họ nhao nhao chạy về phía sau, tôi và Huyền Quân cũng đi theo. Hoá ra người chết là người ở cái nhà hôm qua tôi đã đến.
Gã đàn ông nhà đó bị cởi sạch, bị treo trên cửa trong tình trạng không mảnh vải che thân. Con người đã lồi ra, lè lưỡi, như thể không cam lòng nhìn chòng chọc ai đó, trông thật khiếp.
Nhưng sau đó hắn chỉ ngẩng đầu nhìn kẻ chết treo kia, tôi lại muốn xoay người để xem cùng. Kết quả, tay hắn đè tôi lại, từ trên đầu Vọng xuống giọng nói âm trầm:
Ly Thương, em muốn ngắm bản quân lục cởi hết quần áo không?



..
Khụ... Suýt thì sặc chết tôi!

Tôi vội vã lắc đầu. Thừa dịp máu mũi chưa phun ra, tôi mau chóng úp mặt vào ngực hắn để đảm bảo mình không thấy cái gì hết. Huyền Quân hừ lạnh, hai tay ôm lấy tôi, ngước mắt nhìn kẻ nọ rồi nói với tôi rằng:
Sau này em còn nhìn chằm chằm tên nào nữa, ta móc mắt em ra!


Tôi hít sâu:
Vâng!


Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, nói kẻ chết treo này được gọi là Què Rỗ, nói gã là một tên què, hơn nữa gã họ Mã, nhưng lại bị gọi là Què Rỗ vì mặt gã rỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.