Chương 107: Và từ“xác tươi” cứ thế ra đời


Anh trai Tào Tiêu không rảnh rỗi lúc nào. Hôm nay phải hạ táng cha Tào, anh ta thường xuyên gọi điện cho Tào Tiêu, cũng may Vợ chồng Tào Tiêu về8 kịp lúc nâng linh cữu.

Tào Tiêu và vợ anh ta xuống xe, chưa kịp vào nhà đã bật khóc, vừa khóc vừa kêu cha Tào.

Chẳng biết là a3nh ta hiếu thảo thật hay thẹn với lòng mà vợ anh ta cũng khóc, hai người vào nhà là quỳ xuống, than khóc rất to.
Tôi cúi đầu nhìn người mình qua lớp quần áo bảo hộ, đúng thật là cúc áo của tôi.

Là của tôi.
Tôi vừa nói vừa cầm cải cúc.
Bấy giờ, Chu Tiểu Lương mới hỏi:
Nhìn ra gì không?

Sau lưng bỗng vọng tới tiếng của Huyền Quân:
Anh bị tình nghi phỉ báng!

Tôi quay đầu, Huyền Quân đã đi tới. Hắn nhìn tôi âm trầm, ánh mắt ấy hệt như mười triệu con dao bắn ra muốn băm tôi thành trăm mảnh.
Còn tôi thì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng sư thúc.
Trong lúc nói chuyện với tôi, người đó đeo găng tay, anh ta thấy tôi cứ muốn lại gần, bèn hỏi:
Đã từng tiếp xúc với xác tươi chưa?


Đã từng, cả thi thể cũng từng tiếp xúc rồi.
Ý tôi là tôi từng kiểm tra xác chết trội của một cô ngốc, cũng thuộc dạng chết chưa lâu. Vả lại dù là thi thể, cương thi, hay xác ướp, tôi đều tiếp xúc cả rồi.
Thế mà ánh mắt người đó nhìn tôi lại rất bất ngờ:
Cô quen người thụ lý án à?

La Quán Trinh và Quý Mạt Dương cũng theo đến nơi hoả táng, còn tôi và Huyền Quân thì ở lại đây không đi. Có vẻ họ đã sắp xếp xong xuôi, hơn mười giờ đã trở về rồi.
Phía Huyền Quân và tôi thì yên lặng từ đầu đến cuối, trái ngược với nhà Què Rỗ ở sân sau, không ít người qua kẻ lại, cá cảnh sát cũng tới.
Lúc cảnh sát bắt đầu điều tra, tìm chứng cứ, tôi không nhịn được đi xem thử. Họ phong toả xung quanh nên tôi đứng ở ngoài nhìn. Tử thi được đắp một mảnh vải trắng, tôi chỉ thấy mặt của tên kia, nhưng mặt mày gã rất đáng sợ, không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại hối hận vô ngần.

...
Bây giờ Quý Mạt Dương mới nhìn sang Huyền Quân. Hình như đàn ông với nhau có thể trao đổi bằng ánh mắt, hai người nhìn nhau một cái, sau đó Quý Mạt Dương xoay người ngó vợ chồng Tào Tiêu vẫn còn đang khóc kia.

Đợi tí tôi nói với bọn họ.
Quý Mạt Dương xoay người đi tới. Tào Tiêu đang khóc, Quý Mạt Dương ghé tai nói với anh ta mấy câu, nhưng tôi chẳng thấy anh ta có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục khóc.
Chẳng bao lâu sau, quản gia của nhà họ đem đồ tang cho hai vợ chồng Tào Tiêu, Tào Tiêu nói với anh trai mấy câu sau đó tiếp tục khóc lóc ra đến tận nơi hoả táng.
Những Chu Tiểu Lương phá án linh hoạt hơn Tề Vũ. Anh ta ngồi xuống, nhìn thi thể Quê Rỗ, đoạn xua tay ra hiệu tất cả mọi người lùi lại, không để người khác đến gần. Những người đó nghe lời anh ta, lui ra mà không hỏi câu nào.
Chu Tiểu Lương nói:
Không phải chết tự nhiên, mắt trợn to chứng tỏ bị doạ chết tươi, mà ở xung quanh không tìm được dấu chân người, trên cơ thể có nhiều vết thương nhưng không hề có dấu vết của sợi vải hay tổ chức mô cơ thể người. Bước đầu kết luận là quỷ quái quấy phá, tôi phát hiện trong sân có cái này, là của cô hả?

Chu Tiểu Lương cầm ra một cái cúc, tôi nhìn cái cúc một cách đầy mờ mịt, của tôi ư?
La Quán Trinh nói với anh ấy:
Khó lắm anh mới tới được một chuyến, cứ xem thử trước đã rồi nói sau, tôi có mang thuốc này.

La Quán Trinh nhìn tôi một cái rồi lấy thuốc cho tôi.
Tôi nắm lấy cơ hội nói chuyện với Quý Mạt Dương:
Sân sau có người chết, là treo cổ, không mặc quần áo, tụi em vừa mới từ đó về!

La Quán Trinh và Quý M9ạt Dương xuống xe, cùng nhau đi vào nhà. Người trong thôn rối rít an ủi đôi vợ chồng son họ Tào, nhưng hai vợ chồng họ cứ úp sấp trên quan tài 6khóc lóc, bảo thế nào cũng không chịu đứng lên.
Khóc lóc mãi, La Quán Trinh phát bực:
Được rồi, đừng khóc nữa, bây giờ nhà anh.

<5br>Hình như La Quán Trinh nhìn ra gì đó, đang định nói thì đúng lúc này Huyền Quân lại lên tiếng:
Trinh Trinh!

La Quán Trinh nghe Huyền Quân gọi mình bèn vội vàng đi vào. Khi nhìn thấy Huyền Quân, cô ấy hiểu ra, gật đầu một cái không nói gì nữa.
Anh ta còn nói tuy không được phép làm vậy nhưng nếu tôi đã quen biết Tề Vũ thì không cần phải để ý mấy việc đó.
Tôi hỏi tại sao, Chu Tiểu Lương giải thích, anh ta là bạn học của Tề Vũ, mà họ còn cùng một ngành. Anh ta cái cổ áo ra cho tôi xem, trên cổ anh ta là một lá bùa hộ mệnh. Tôi tức thì hiểu ra, anh ta là nhân viên
phá án đặc biệt.
Có một người tham gia phá án nhìn thấy tôi, bèn đứng lên, tìm đến hỏi:
Cô biết người chết à?
Tôi nhìn đối phương, lắc đầu.
Người nọ buồn cười:
Thể cô xem cái gì? Không sợ à?


Tôi làm trong ngành khảo cổ, toàn tiếp xúc với cổ vật và xác ướp thôi.
Tôi nói vậy, đối phương không cười nữa, nhưng anh ta lại nói với tôi, xác ướp với xác tươi khác nhau, căn bản không so sánh được. Tôi cũng rất bất ngờ khi có người nói năng táo bạo như thế, và từ
xác tươi
cứ thế ra đời.
Quý Mạt Dương thì đi tới nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương hệt như người dưng nước lã. Tôi cũng giả vờ không quen, chẳng ừ hử gì luôn.
Quý Mạt Dương lại gần nhưng bị Huyền Quân ngăn lại:
Đêm qua Ly Thương cảm lạnh, sáng nay cứ ho khan suốt!

Quý Mạt Dương đang chuẩn bị xử lý tối, nghe vậy vẻ mặt lập tức thay đổi, mi tâm nhíu lại lo lắng hỏi:
Sao lại cảm?

Sắp vào thu rồi, bị cảm lạnh cũng rất bình thường, lúc ngủ ra mồ hôi chút là được!
Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi bèn nhìn hắn chằm chằm, nói láo mà chẳng đỏ mặt tí nào! Quý Mạt Dương kéo tôi lại, vươn tay sờ trán tôi một cái. Tôi đang định bảo là mình không sao, thì anh ấy đã buông tay ra:
Tí nữa uống thuốc vào, không ổn thì về trước đi.
Quý Mạt Dương kéo tôi định đi, so với bạn thì tôi vẫn quan trọng hơn mà.

Có quen mấy người. Tôi biết Tề Vũ và Triệu Đỉnh ở bên Nam Thành.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói ra, có lẽ vì quá hứng thú với cái xác tươi này. Người kia cũng cười:
Biết Tề Vũ?


Có biết. Anh ta theo đuổi chị dâu tôi, nhưng không theo kịp!


Làm quen nhẻ, Chu Tiểu Lương.
Người đó thảo găng tay, vươn bàn tay sạch sẽ về phía tôi. Tôi đưa tay bắt lấy, sau đó anh ta lấy khẩu trang và găng tay cho tôi, bảo đồng nghiệp đưa cho tôi bộ quần áo bảo hộ, mời tôi tham gia điều tra pháp y.
Tôi không biết Chu Tiểu Lương có đáng tin không, nhưng dù anh ta có nói ba hoa chính choè thế nào thì tôi vẫn nhìn anh ta một cái, sau đó đứng lên, cởi găng tay và quần áo bảo hộ, cũng tháo khẩu trang để lại rồi xoay người chuẩn bị đi về.
Chu Tiểu Lương đứng dậy:
Cô bị tình nghi giết người!

Tôi xoay người nhìn Chu Tiểu Lương, nhưng không lên tiếng.
Huyền Quân lại gần rồi hơi dừng lại. Ánh mắt vốn không vui của hắn hơi thu bớt, nhìn Chu Tiểu Lương ở phía sau tôi:
Nếu tôi không nhìn nhầm, vừa rồi anh đã lấy đi cúc áo trên người vợ chưa cưới của tôi.


Chu Tiểu Lương trợn tròn mắt:
Vợ chưa cưới của anh?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.