Chương 110: Mộ nhà họ tào


Chu Tiểu Lương còn chưa lái xe đi, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, bèn quay sang hỏi La Quán Trinh, cô ấy nói:
Tích khẩu đức đi, đừng cái gì cũng nói ra miệ8ng hết thể, thuật sĩ không nên nói bậy bạ. Cô xem miệng lưỡi anh ta đó, đều là nói đùa thôi, đa phần không thể thành sự thật. Những lời cô nói lại 3là nguyền rủa người khác, đã là nguyền rủa thì không chỉ thuật sĩ, ngay cả với người bình thường cũng rất dễ xảy ra chuyện không may. Cái câu chuyệ9n tốt thì không linh nhưng chuyện xấu lại linh, chính là ý này đấy.



Chứ không phải là xấu thì không linh, nhưng chuyện tốt lại linh hả?
6Tôi lộ vẻ bối rối.

La Quán Trinh bực bội nhìn tôi:
Nghe cô hay nghe tôi?

La Quán Trinh nói làm Tào Tiêu sợ tái cả mặt.

Kẻ nào lại táng tận lương tâm đến vậy, muốn hại nhà tôi?

La Quán Trinh không quan tâm tiếp tục nói:
Có điều một phần cũng do người, chị dâu của cậu như vậy cũng liên quan đến bản tính của chị ta nữa. Còn vợ cậu thì là do trùng hợp lần cậu xuống mộ đó, hai vợ chồng cầu phúc lớn lắm mới áp chế được việc này đấy.


Khu mộ nhà cậu là một khoảng đất gần như hình tròn, địa thế xung quanh không tồi, hơn nữa cũng được coi là bảo huyệt. Nhưng vấn đề nằm ở phía sau khu mộ nhà cậu. Cậu nhìn xem phía đằng sau khu mộ xem có khác gì so với lúc cậu còn nhỏ không?
Ngay lúc La Quán Trinh vừa nói, Tào Tiêu đã đi ra đằng xem. Anh ta lớn lên ở đây, đương nhiên đã từng đến khu mộ nhà mình. Sau khi qua đó xem xét một lúc, anh ta bảo:
Vốn dĩ phía đằng sau bằng phẳng, không biết sao giờ lại có hai chỗ trũng, còn có cả một con đường nhỏ. Ai mà rảnh rỗi lui tới khu mộ của nhà tôi, không đi đằng trước lại đi đường phía sau chứ?


Chẳng phải ai lui tới gì hết, là do người làm. Đây không phải là chỗ trũng mà là hổ, sau mộ có hai hố và một đường nhỏ, đàn bà gian dâm, đàn ông ngồi một chỗ, về trước khỏi cần giải thích nhé, còn ngồi ở đây... là ngồi xe lăn, ý là nửa thân dưới sẽ xảy ra tai nạn.


Anh thật đúng là không biết xấu hổ!
La Quán Trinh khinh thường trợn mắt nhìn Quý Mạt Dương, nhưng anh ấy cũng không thèm để tâm.

Được rồi, giải quyết việc của nhà họ Tào trước đã.
Nói rồi Quý Mạt Dương nhìn sang vợ chồng Tào Tiêu khiển Tào Tiêu giật nảy cả mình.

Đi xem khu mộ nhà cậu thế nào.
Dứt lời, Quý Mạt Dương đi mất, tôi thấy anh ấy có vẻ rất giận dữ nên lẽo đẽo đi theo đằng sau.
Lúc đó, tôi cảm thấy Quý Mạt Dương còn chiều chưa tung, anh ấy là dân kinh doanh, giỏi việc làm ăn nhất, hơn nữa trên thương trường không bao giờ chịu lỗ. Nói cách khác, Quý Mật Dương một khi buôn bán mà ngắm trúng vụ nào là ăn chắc vụ ấy.
Huyền Quân cười đáp:
Thật!


Được, anh không cần phải bỏ cái danh sư thúc này, tôi sẽ rời khỏi sư môn!
Quý Mạt Dương vừa nói như vậy, La Quán Trinh lập tức trợn tròn mắt.
Anh ấy đi rất nhanh, tôi phải bước vội mới kịp, sắc mặt thì trắng bệch. Tôi nơm nớp nhìn anh ấy định giải thích nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Chẳng lẽ lại nói, do tôi vô tình làm bị thương đại yêu quái Huyền Quân, trong lòng cảm thấy áy náy nên mới xung phong hiến thân cho hắn ư?
Những lời ấy tôi không nói ra được, nhưng cũng không thể không nói gì.
Huyền Quân mới nói:
Tất cả mọi người ở đây hợp sức lại cũng không mạnh bằng tôi, bất luận là tướng mạo hay thân phận, còn ai thích hợp hơn tôi chứ?


...
Quý Mạt Dương cau chặt chân mày nhưng vẫn không buông Huyền Quân ra.
La Quán Trinh phụ họa:
Nhưng về lý không hợp!

Còn La Quán Trinh thì xị mặt không nói không răng.
Sau một hồi gượng gạo, vợ chồng Tào Tiêu cũng có phần sửng sốt, nhưng bọn họ chỉ nhìn nhau không nói gì, chỉ có Quý Mạt Dương xông tới túm lấy cổ áo Huyền Quân, siết chặt nắm đấm định đánh người.
Nhưng không biết tại sao tôi lại lùi ra phía sau Huyền Quân. Tôi không sợ Quý Mạt Dương đánh Huyền Quân mà chỉ sợ anh ấy đánh mình thôi.
Em còn dám trốn, ra đây.
Quý Mạt Dương nổi giận đùng đùng, tôi thật sự sợ hãi nên co rúm không dám bước ra.
Huyền Quân nhìn cô ấy:
Tôi là sự thúc của cô, không phải sư thúc của Thương Nhi, huống hồ cái danh sư thúc này không làm cũng được.


..
Thế là La Quán Trinh câm nín không còn gì để nói nữa.
Quý Mạt Dương mới hỏi:
Anh... thật lòng ư?

Nhưng anh ấy có vẻ không chỉ nói chơi.
Tôi bước ra từ sau lưng Huyền Quân nhìn anh ấy, lại bị Quý Mạt Dương lạnh lùng quắc mắt:
Chờ về nhà rồi anh xử lý em!

Tôi lại lập tức núp vào sau lưng Huyền Quân. Quý Mạt Dương liếc nhìn La Quán Trinh, cứ tưởng anh ấy sẽ giải thích, ấy thế mà lại làm như không có việc gì nói tiếp:
Mười lăm tháng Bảy này sư phụ về, bao nhiều năm nay ông ấy cũng không dạy tội gì hết, thu nhận tôi cũng chỉ để lừa lấy tiền nuôi sống sư môn mà thôi. Hôm nay tôi đột nhiên tỉnh ngộ, chờ ông ấy về xóa tên tôi khỏi sự môn, tôi không học nữa.

Do dự suốt cả quãng đường, cuối cùng đã đến khu mộ của nhà họ Tào.
Bây giờ, tôi thấy mộ còn dễ chịu hơn thấy người, vì thế cũng quên luôn chuyện cần phải giải thích với Quý Mạt Dương.
Mọi người đều đã tới, Tào Tiêu nhờ La Quán Trinh xem xét, cô ấy quan sát một lúc rồi nói:
Xem ra có người muốn hại nhà cậu, cố ý ngáng đường gia đình cậu.

Hả?
Tào Tiêu khó hiểu, La Quán Trinh chỉ vào khu mộ của nhà họ Tào.

Anh trai cậu không có con cái, cậu cũng vậy, cậu không cảm thấy có vấn đề gì à?


Nhưng chẳng phải chị dâu đã nói, là do mệnh của tôi.


Đấy lại là một chuyện khác, phương hướng Âm trạch với người bên trong có vấn đề, bên trong mộ không có ai cả.


Chị dâu, có thể phá giải được không?


Không phải chuyện gì to tát, nhưng vấn đề là nếu không tìm được kẻ đó thì tôi có phá giải giúp cậu cũng không có tác dụng gì. Chi bằng cậu dời mộ đi, hiện giờ cậu có tiền mà còn lo không kiếm được chỗ đất nào đẹp hay sao. Ngoài ra, khu mộ phần này của nhà cậu thiếu mất một góc, phần còn thiếu đó chính là con cháu nối dõi.


Hả?
Tào Tiêu sửng sốt.

...
Tôi há miệng định phản bác thì lại bị La Quán Trin5h giảng đạo lý:
Hiện giờ cô đang theo sự thúc học đạo, coi như là sư muội của tôi, tôi nói thì cô phải nghe!

Tôi cam chịu ờm một tiếng, nhưng Huyền Quân đứng đằng sau lại cất lời:
Cô nên gọi Thương Nhi là sự thúc mẫu.


...
Tôi bàng hoàng, Quý Mạt Dương hóa đá ngay tại chỗ.
La Quán Trinh càng nói càng khó tin, rỗng hay không có thể nhìn thấy được ư?

Thế nhưng Tào Tiêu rất tin tưởng:
Vậy của ai bị trống ạ?


La Quán Trinh nhìn một lúc, lấy tiền đồng ra tung xuống đất rồi ngẩng đầu lên nhìn. Cô ấy chỉ vào khu đất ở phía trước mặt, cũng chính là phần đằng sau mộ:
Bên đó, là một người phụ nữ.
Tào Tiêu vừa nghe thể lập tức chạy qua, cầm theo một cái xẻng bắt đầu đào xới. Tôi trồng mà lo, nếu như phía dưới không phải mộ rỗng thì làm thế nào?

Anh ta không có con cái, muốn có con đến điên rồi sao?

Phần mộ vốn đã chôn cất nhiều năm, đào lên rất nhanh, còn nhanh hơn thời gian anh ta chạy trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.