Chương 116: Sự ra đi của lương giả
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1386 chữ
- 2021-12-31 04:54:05
Đi qua ngã ba, nhìn thấy một người vác dây xích đi về phía xe của chúng tôi. Tôi tò mò tự hỏi:
Ai vậy?
Nhưng khô8ng nhìn thấy được mặt người kia, hắn đội một cái mũ, còn là kiểu mũ tre thời cổ, bên trên có chóp nhọn.
Đối phươn3g sải bước rất rộng, đi nhanh đến xe của chúng tôi, trên người hắn phủ đầy âm khí, hắn càng đến gần tôi lại càng cảm thấy9 không ổn.
Anh lén chạy ra ngoài à?
Tôi hỏi Lương giả, anh ta lắc đầu, thấy thế là tôi biết ngay anh ta vẫn chưa rời đi.
Vậy tại sao anh chết rồi mà không đến địa phủ, anh ở lại vì lý do gì?
Nhàn rỗi không có việc làm, tôi bắt đầu điều tra hộ khẩu.
Lương giả nói với tôi, khi đó anh ta cũng không biết mình đã chết, anh ta nghe thấy đám Chu Tiểu Lương gọi mình, lúc đó bọn họ cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, anh ta là tiểu đội trưởng dẫn đội.
Hắc Bạch Vô Thường là âm soái của địa phủ, là người có địa vị, không phải chuyện quan trọng sẽ không ra ngoài, còn âm sai thì có cả ngàn vạn, thậm chí còn nhiều hơn.
Thế thì thật lạ, tại sao bao năm nay khi chúng ta đánh trận, họ lại không xuất hiện giúp đỡ nhỉ?
Thật ra tôi cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, chứ âm dương cách biệt, tất nhiên có cái lý của nó. Huống hồ, dân số loài người quá đông đã phá vỡ cân bằng sinh thái, thử nghĩ mà xem, thế giới không còn ai sẽ tốt đẹp đến nhường nào.
Lương giả cười nói:
Bất cứ sự vật gì cũng có quy luật và quỹ tích của nó, cô không thể dùng quy luật của bản thân để vạch định quỹ tích của người khác, như vậy là không đúng.
Lương giả nghiêm túc khiến tôi rất buồn cười nhưng vẫn nhịn xuống.
Mấy năm nay, anh ta luôn ở bên cạnh Chu Tiểu Lương giúp đỡ, phá vô số vụ án lớn nhỏ. Chỉ là lần này Chu Tiểu Lương bị đâm xe, khi đó anh ta cũng muốn giúp nhưng không ngờ uy lực của tôi lớn như vậy, cho dù anh ta ở đó cũng không bảo vệ được Chu Tiểu Lương.
Tôi nghe câu đó của Lương giả thì khó chịu:
Nếu không tại anh ta gài bẫy tôi thì tôi tự dưng nói vậy à? Tôi chỉ buột miệng thôi chứ không cố ý, sau đó nghĩ lại cũng rất hối hận, khi nào có cơ hội, tôi sẽ xin lỗi anh ta.
Nghe tôi nói vậy, Lương giả cười:
Hiếm khi thấy có người con gái biết sai lập tức nhận lỗi, không chần chừ do dự như cô đấy. Con gái bây giờ, biết rõ là sai cũng vẫn phải cãi cùn một chút.
Anh ta ra khỏi mặt nước thì thấy dáng vẻ bị thương của mấy người Chu Tiểu Lương. Anh ta đi qua an ủi bọn họ, còn nói cứu được người lên rồi, thế nhưng không ai nhìn thấy anh ta cả.
Lúc này anh ta mới biết mình đã chết, không tìm được thi thể. Lúc đó anh ta có thể rời đi, nhưng vì lo lắng các anh em gặp chuyện nên cứ đi theo bọn họ.
Về sau vẫn cứ gặp phải chuyện, nhất là Chu Tiểu Lương nhận nhiệm vụ đặc biệt. Trước nay anh ta và Chu Tiểu Lương có quan hệ không tệ, nhưng Chu Tiểu Lương là người có điều kiện kém nhất trong số các anh em, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội đến địa phủ nên ở lại luôn.
Lương giả giải thích như vậy, tôi hiểu ra rồi.
Người như La Quán Trinh tất nhiên không chỉ có một, nếu không có bản lĩnh lắm thì lôi kéo âm sai cũng tốt.
Lương giả.
Tôi gọi anh ta, hồi lâu sau Lương giá mới nhìn tôi, rất không vui
ừ một tiếng. Thật ra tôi đã nghe được bố mẹ anh ta gọi tên anh ta, còn là một cái tên rất kêu nữa, anh ta tên Chiến Kỳ, còn mang họ
Lục.
Ghép lại thành một cái tên giống y như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết.
Nhưng tôi vẫn thích cái tên Lương giả này hơn.
Tôi quay lại nhìn người nọ, chúng tôi không quen không biết, sao hắn lại thả tôi nhỉ? Tôi xoay qua nhìn Lương giả, phát hiện anh ta cũng sợ hãi, mặt tái xanh.
Anh quen người đó à?
Tôi hỏi Lương giá, anh ta gật đầu, nói với tôi đó là âm sai địa phủ, chuyển ra ngoài bắt hồn ma.
Âm sai không phải Hắc Bạch Vô Thường à?
Anh đi mau đi.
Tôi lập tức phát giác điều không đúng, muốn Lương giả rời đi nhưng anh ta lại nói mìn6h không nhúc nhích được.
Lúc này tôi nhớ đến sau lưng anh ta còn có bùa Định Thân, đến khi tôi phá giải xong thì 5người vác dây xích kia đã tới bên ngoài xe. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch trông hơi đáng sợ. Người nọ trông không lớn tuổi, nhìn thẳng vào tôi hỏi:
Ngươi là người của nhà nào?
...
Tôi cân nhắc một chút:
Nhà mình!
Hắn cũng không ngờ tôi lại trả lời như vậy, chỉ nhìn tôi một lúc rồi nói:
Cẩn thận đấy!
Um.
Tôi đáp lại, người kia nhìn sang Lương giả, bảo:
Đi đi.
Hắn nói rồi lùi lại bỏ đi, sau khi hắn đi thì Lương giả cũng cử động được, bèn khởi động xe rồi chở tôi đi khỏi ngã ba.
Tôi nhìn Lương giả một lúc, lại nói:
Tôi biết rồi, bọn họ đến là để duy trì trật tự trong mấy ngày này đúng không?
Ừ.
Nhưng tại sao nhìn thấy tôi, hắn lại để cho tôi đi, cứ như chúng tôi quen biết vậy. Tôi tưởng là vì anh, nhưng bây giờ xem ra anh cũng không quen hắn, hơi kỳ lạ.
Tôi lẩm bẩm một mình, Lương giá bèn nói có thể là trên người tôi có thứ gì đó, hoặc cũng có thể hắn coi tôi là môi giới, còn nói anh ta từng thấy không ít người môi giới và âm sai cùng làm việc, hỗ trợ lẫn nhau.
Anh đang khen hay là mắng tôi thế?
Đương nhiên là khen cô rồi!
Lương giả lại cười, nhưng hiện tại nụ cười của anh ta không còn xấu xa nữa mà có chút ấm áp.
Tôi hỏi Chu Tiểu Lương có nhìn thấy anh ta không, anh ta lắc đầu:
Không thấy, sở dĩ cậu ấy nhìn thấy được những thứ đó, thật ra không phải do mở Linh Mục mà là tôi giúp cậu ấy nhìn thấy, chỉ là cậu ấy không biết mà thôi.
Kỳ lạ.
Tôi nói mà, làm sao mà ai ai cũng có Linh Mục được.
Tôi tựa vào ghế xe, hỏi Lương giả đi đâu, có về bệnh viện không, Lương giả bảo đi tìm Chu Tiểu Lương.
Lúc đó tôi vẫn không biết Lương giả sắp đi, chỉ là cách anh ta rời đi có hơi đặc biệt, giống như lần trước anh ta đi, dùng sinh mạng của mình để níu kéo sinh mạng của người khác, lần này cũng vậy. Ở trong cơ thể của Chu Tiểu Lương, anh ta biết rõ Chu Tiểu Lương ở nơi nào, và chúng tôi cũng rất nhanh đến đó.
Nơi này không khác ngã ba là bao, nó là một ngã tư đường, mà ở giao lộ chỗ nào cũng có thể tìm thấy hồn phách.
Lương giả xuống xe bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy.
Chu Tiểu Lương đang bị kéo đến một nơi, có thể lờ mờ nhìn thấy xung quanh có những hồn phách mặt mày dữ tợn, đang nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Lương như hổ đói rình mồi, còn hồn phách của Chu Tiểu Lương thì rời rạc giống như sắp không trụ được nữa.
Lương giả quay đầu lại nhìn tôi:
Phiền cô đưa Tiểu Lương về, tôi dụ những cô hồn dã quỷ kia đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.