Chương 117: Thân phận của huyền quân


Diêm Vương không trói buộc mạng của người sống, tiểu quỷ chỉ chuyên đi bắt những con quỷ đoản mệnh mà thôi.

Trong số Phục Ma có 8ghi, người còn sống thì cho dù Diêm Vương có sốt ruột mấy đi chăng nữa cũng vẫn sẽ chờ và không bao giờ lấy mạng người ấy cho bằng được3. Còn những câu như
Diêm Vương lệnh người chết canh ba, ai dám giữ người đến canh năm
chẳng qua là vì gần hết dương thọ nên tiểu quỷ 9bắt hồn đã chực sẵn ở cửa mà thôi.

Hay muốn bán quân kéo ngươi ra?
Huyền Quân vừa nói thế, cổ tay tôi bắt đầu nóng lên. Tôi cúi đầu nhìn, thước Thiên Bồng chợt xuất hiện trong nháy mắt.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, một bóng đen đã đáp xuống ngay bên cạnh, áo bào rộng rãi tung bay bên người có cảm giác phấp phới phiêu phiêu. Tôi ngẩng đầu, thấy một chàng trai anh tuấn, tuyệt trần đang đứng bên cạnh, mái tóc đen dài chạm tới thắt lưng buông xõa phía sau.
Nhóm Huyền Quân đến tối mới về, ba người đều không nói với nhau câu nào, tôi cảm thấy ánh mắt Huyền Quân toả ra sát khí.
Nhưng hôm nay, tâm trạng tôi không tốt, không biết tại sao cứ muốn khóc thôi!

...
Tôi giật mình, đau khổ ủ dột gì đó đều biến mất tăm. Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt u ám của Huyền Quân, nở nụ cười lúng túng.

Tôi nào có?

Huyền Quân nói vậy, tôi cũng cảm giác được, ngay tường bên cạnh có một chàng trai áo đỏ dắt theo mười mấy cô gái xuất hiện.
Gã kia vừa ra đã nhìn tôi đánh giá một phen:
Người đẹp, nàng đẹp quá!
Tôi nhìn Huyền Quân:
Anh đánh thắng được không?

Chu Tiểu Lương vừa ngã xuống, âm sai lập tức phát hiện có người dương thọ chưa hết, mà xưa n6ay, cô hồn dã quỳ trên đời chẳng có thanh danh tốt đẹp gì, bởi vậy lũ quỷ hồn lang thang ở xung quanh bị đánh là điều chắc chắn không t5hể nghi ngờ.
Vì cứu Chu Tiểu Lương, Lương giả xông pha phi thân vào. Tôi thấy Lương giả kéo hồn phách Chu Tiểu Lương vào trong cơ thể, rồi nhân lúc tất cả cô hồn dã quỷ và âm sai chưa phát hiện bên xông vào đánh nhau với đám quỷ kia, thế là lẫn lộn vào trong đó.

Không có à?
Huyền Quân có một đôi mắt rất đa tình, nhưng nếu hắn tức giận, cặp mắt ấy sẽ chẳng còn quyến rũ nữa mà đằng đằng sát khí.

Chuyện nhỏ xíu xiu, sư thúc cần gì phải nổi giận, chỉ là hiểu lầm thôi mà!

Đầu lạnh, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, tôi nhìn Huyền Quân:
Không gian quỷ hả?


Ừm.
Huyền Quân nhìn chàng trai đối diện. Đối phương lại đánh giá tối, môi cong lên cười xinh đẹp tựa đoá hoa.
Trên đầu anh ta đeo một chiếc kim quan, trên kim quan có một viên hồng ngọc hướng thẳng lên trời.
Khí lạnh quanh thân anh ta dần dần tản ra, lượn lờ xung quanh.

Sao sự thúc lại biến thái vậy? Ở đây còn nhiều người...

Tôi vốn định bảo Huyền Quân là Quý Dương Mạt còn ở đây đó, nếu anh dám làm gì sai trái với tôi, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đầu. Nhưng khi tôi xoay người lại thì xung quanh đã trống trơn, tối đen hết cả, cuối hành lang còn phiêu đãng kỳ dị.

Ly Thương... em đoán xem bây giờ trong lòng bản quân đang nghĩ gì?
Huyền Quân nắm cằm tôi nâng lên, nhẹ nhàng xoa nắn. Tôi gian nan nuốt khan một cái, trong đầu đã mường tượng ra vô số hình ảnh bị hắn lột sạch, nghiêm hình tra khảo. Không thẹn thùng tí nào, nghĩ đến đây tôi lại muốn khóc!
Hàng mày như họa của Huyền Quân giần giật:
Ly Thương, bản quân muốn róc thịt lóc xương em rồi bỏ nồi nấu canh, sau đó nhấm nháp từng miếng một, không biết mùi vị sẽ thế nào nhỉ?

Tôi thầm nghĩ,
mượn xác hoàn hồn
cũng được đấy chứ!
Nhưng mà...

Còn không ra à?
Nghe Huyền Quân hỏi, tôi lấy làm lạ nhìn xung quanh, còn có người nào khác à?

Ai co?


Người đẹp, đi cùng bản vương không? Bản vương sẽ yêu thương nàng!

Tôi liếc qua những cô gái phía sau hắn ta, thoạt nhìn đều rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại vô hồn.

Một con thì được, hai con thì hơi khó.

Huyền Quân nói vậy khiến tôi ngờ vực, không phải hắn lợi hại làm hay sao?
Nhưng đỡ thế này chẳng bằng không đỡ còn hơn. La Quán Trinh vừa tỉnh giấc đã đến gặp tôi. Cô ấy khá bất ngờ khi thấy mắt tôi đã khỏi.
Đầu chỉ cô ấy bất ngờ, chẳng lẽ tôi thì không ạ?
Tôi đứng một bên, nhìn Chu Tiểu Lương dần tỉnh lại. Anh ta vẫn còn rất yếu, mà việc tôi có thể làm chỉ là đưa anh ta đi thôi.
Ra đường, tôi lái xe, nhưng không nói gì cả. Chu Tiểu Lương có vẻ không nhớ gì hết, anh ta hỏi tôi sao mình lại ở đây.
Âm dương có luật lệ, tôi há có thể thay đổi được. Nếu không có luật lệ thì thế giới sẽ như thế nào?
Chu Tiểu Lương được đưa đến bệnh viện. Vào phòng bệnh rồi, anh ta im lặng hơn nhiều, nằm ở đó không hề nhúc nhích, mà tôi cũng nhận ra mắt của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.
Huyền Quân gầm lên:
Ly Thương!

Tôi bỗng nhiên tỉnh lại, ngoảnh đầu nhìn Huyền Quân không hiểu có chuyện gì xảy ra. Huyền Quân vươn tay nắm chặt tay tôi, sau đó một cảm giác mát lạnh từng chút thấm vào lòng bàn tay, rồi theo lòng bàn tay chui vào trong cơ thể, tụ lại nơi lồng ngực, cuối cùng xông lên tận óc.
Tôi nhìn mà hơi ngẩn người:
Anh là thước Thiên Bồng?


Ngu không còn gì để nói!
Thước Thiên Bồng buông một câu, ánh mắt nhìn tôi mang theo vô vàn bất mãn, khinh thường. Tôi câm nín mất một lúc không thốt nên lời... Nếu tôi ngu như thế thì anh còn núp trên người tôi làm gì, sao thiên lôi còn chưa đánh tên này đi nhỉ?

Chuông trấn hồn?
Chợt nghe thấy một âm thanh xa xôi mà ai oán vọng đến từ cuối hành lang, tôi bèn ngẩng đầu nhìn về phía đó. Một chàng trai tuyệt đẹp bước ra với trường bào đỏ tươi phấp phới, được vây quanh bởi mười mấy cô gái váy đỏ xinh đẹp đang độ xuân thì. Những cô gái này, ai cũng ăn mặc như cô dâu, trong tay mỗi người là lụa đỏ, một đầu lụa trên tay cô gái, đầu còn lại nổi bên hông chàng trai.
Tôi ngạc nhiên đứng bật dậy, không hiểu sao lại muốn tới gần.

Hắn ta là quý gì vậy?
Tôi hỏi Huyền Quân, Huyền Quân nói là diễm quỷ. Tôi lộ vẻ ngạc nhiên:
Diễm quỷ là nam ư? Không phải Tô Mạn cũng luyện diễm quỷ hả?

Quỷ chia làm nhiều loại, diễm quỷ cũng vậy, như gã là Quỷ Vương của diễm quỷ. Mà trong các loại diễm quỷ thì có một loại diễm quỷ chuyến đi hấp thụ tinh khí của phụ nữ để tu luyện, là quỷ hại người.
Huyền Quân nói rồi buông tay tôi ra, chuông trấn hồn trong ngực tôi bắt đầu rung lên. Tôi lấy làm lạ nhìn thoáng qua lồng ngực, rồi lại nhìn Huyền Quân:
Làm sao vậy?


Còn một con ở quanh đây, nó đang tới gần.

Tôi nhìn vào phòng bệnh của Chu Tiểu Lương, trong đó còn âm u khủng bổ hơn, nằm trên giường là một khúc xương khô. Tôi kinh ngạc nhìn lại Huyền Quân trước mắt, hắn đã buông cắm tôi ra, mi tâm giật giật, nhìn xung quanh mình.

Sư thúc.
Tôi gọi hắn, nhưng Huyền Quân chỉ nhìn về phía cuối hành lang, tựa như nghe thấy gì đó.
Huyền Quân ngồi xuống, bắt lấy tay tôi, để tôi dựa vào người hẳn. Tôi khó hiểu nói:
Nếu tôi nhận ra ý định của anh ta sớm hơn một chút, tôi sẽ không để anh ta chết.

Gần như tất cả mọi người đều không biết tôi đang nói gì, nhưng Huyền Quân thì biết. Hắn ôm tôi vào lòng, khẽ đe dọa:
Ly Thương, em dám nghĩ đến tên đàn ông khác, dám đau khổ vì gã đàn ông khác ư?

Âm sai vung roi rực lửa, vừa đánh cô hồn dã quỳ, vừa kéo Chu Tiểu Lương ra.
Có âm sai tìm người khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy tôi. Hắn giao Chu Tiểu Lương cho tôi, chỉ bảo đi đi rồi xoay người chuẩn bị xử lý những cô hồn dã quý khác.

Oanh!


Bên ngoài vang lên một tiếng sét nổ làm tôi giật cả mình, dáo dác nhìn xung quanh!

Tôi hít sâu, nhìn thước Thiên Bồng, thước Thiên Bồng lạnh lùng nhìn tôi:
Cô...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.