Chương 118: Thân phận của huyền quân


Huyền Quân kéo tôi lùi về phía sau, thước Thiên Bồng ngoái đầu nhìn Huyền Quân:
Ngươi ép ta ra chỉ là muốn ta không thể quay về? Nế8u không nắm chắc thì đời nào ta lại đi ra ngoài?
T
Có về được hay không đó là chuyện của ngươi, mục đích của bản quần chỉ là phon3g ấn năm giác quan của người mà thôi.
Huyền Quân nói vậy làm thước Thiên Bồng sửng sốt.
Ngươi...


Thước Thiên Bồng đang đ9ịnh nói gì đó, Huyền Quân đã hơi híp mắt, miệng nhếch lên đắc ý. Tôi chỉ thấy trên đầu ngón tay hắn xuất hiện thứ gì đó, sau đó cấp6 tốc vẽ bùa ngay trên cổ tay tôi - nơi thước Thiên Bồng đi ra.
Ai ngờ trời đang đẹp tự nhiên âm u, không những thể còn bắt đầu đổ mưa.
Ban đầu là mưa nhỏ, sau trở thành mưa to.
Tôi ngơ ngác nhìn cảnh này, còn Huyền Quân thì chậm rãi buông tôi ra.
Hai diễm quỷ kia cũng nhanh chóng lùi về sau, khuyu một chân xuống đất, tay cầm trường bào xốc sang một bên, rồi chắp tay cúi đầu lưu loát giống y như trong ti vi:
Diễm Sắc, Vô Song tham kiến Quỷ Quân.


Vậy em thích gã ta chứ?
Có lẽ Huyền Quân không biết thích là như thế nào nên cứ hỏi hết lần này đến lần khác. Tôi bị hắn hỏi đến phát phiên, bèn bảo ngoài hắn ra tôi còn thích ai được nữa. Thế là Huyền Quân đi đến, ngồi xuống nâng cằm tôi lên, nhìn tôi bảo:
Nếu em không thích gã thì bản quân có thể giúp em.

Tôi nhướn mày:
Anh không lừa tôi đó chứ?

Trong bản quân giống đang lừa em lắm à?

Trên đường đi, tôi tính hỏi Huyền Quân vài chuyện về thước Thiên Bồng, nhưng ngồi trên xe nhìn thấy những linh hồn lang thang, tôi lại nhớ tới Lương giá.
Tôi tựa vào lồng ngực Huyền Quân, không muốn nói gì nữa.

Thiên Bồng!
Tôi gọi anh ta, trong đầu đang liên tưởng tới Trư Bát Giới bụng phệ với hai cái tai heo.
Sắc mặt thước Thiên Bồng sa sầm:
Tên tôi không phải Thiên Bông.

Ồ!
Thước Thiên Bồng tên gì tôi không quan tâm, anh ta nói tôi vừa xấu vừa ngu, tôi cũng chẳng cần nhớ tên anh ta mà làm gì.
Anh ta sốt sắng không đợi tôi hỏi tên đã tự giới thiệu, bảo tên mình là Quảng gì đó, nhưng tôi không nhớ rõ.
Mặt thước Thiên Bồng đen đến sắp bốc khói, tôi vươn cổ tay ra bảo:
Vào đi.


..
Nhắc tới nhìn trộm, tôi lại nhớ lúc trước tôi với Huyền Quân ở bên nhau đã bị thước Thiên Bồng quấn lấy, giờ mới sực nhận ra, lúc hai chúng tôi này nọ anh ta đều ở trên người tôi hết.
Nhưng dù sao tôi cũng ở trong mơ cơ mà, chẳng lẽ anh ta còn vào cả trong mơ.
Tôi lắc đầu, xoay người ngồi xuống.
Huyền Quân vẫn đứng ở cửa, tôi nói:
Tôi mong anh ta còn sống, mong anh ta có thể đầu thai làm người. Cả đời anh ta chưa làm việc gì xấu, lúc chết mới hai mươi mấy tuổi, sau đó lại hồn bay phách tán. Anh không biết, tôi chính mắt nhìn thấy anh ta chết, cảm thấy đau đớn thế nào đâu. Anh ta không nên có kết cục như vậy.


Vâng.

Hắn vừa dứt lời, trên mặt đất đã không còn ai, chẳng biết đám diễm quỷ đã đi về đâu.

Thuộc hạ tham kiến Quỷ Quân.

Những cô gái đờ đẫn lúc trước cũng đều quỳ xuống bái kiến.

..
Tôi tỏ ra bực bội:
Anh vẫn nên đi ở nhờ người khác đi.
Thước Thiên Bồng thản nhiên phản bác:
Ai bảo cô kêu lớn tiếng như vậy, làm ảnh hưởng tới việc tu hành của tôi?

Anh...
Nhìn trộm còn lý sự à? Mặt tôi đỏ bừng. Huyền Quân đánh giọng:
Nếu ngươi không nghe thì làm sao biết được. Bây giờ phong ấn năm giác quan của ngươi rồi, chỉ cần ngươi không ra thì lục căn sẽ thanh tịnh.

Từ trước tới giờ, lục căn của ta luôn thanh tịnh, con bé này vừa xấu vừa ngu, có cái gì tốt đâu?
Thước Thiên Bồng nói thế là tôi an tâm rồi.
Miễn là anh ta không có suy nghĩ lệch lạc với tôi thì tôi có thể coi anh ta như không khí.
Khi tôi và Huyền Quân trở lại biệt thự, bên ngoài đã mưa như trút nước.
Chúng tôi đều dính mưa, Huyện Quân lấy khăn đến lau mặt cho tôi, nhìn tôi hỏi:
Em thích gã ta?

Tôi gật đầu:
Được.


Vậy tối nay thành hôn xong, ta sẽ đưa Thương Nhi đi tìm.

...
Thế nếu không tìm thấy thì chẳng phải là mất cả chì lẫn chài à?
Thước Thiên Bồng lạnh lùng liếc tôi và Huyền Quân một cái rồi mới biến mất.
Sau khi thước Thiên Bồng đi rồi, tôi ngồi xuống, đang chuẩn bị hỏi vài việc thì tỉnh dậy.
Thước Thiên Bồng quay đầu lại, đằng đằng sát khí.
Tôi cũng nhìn Huyền Quân, hắn chỉ lạnh nhạt nói:
Không còn chuyện gì nữa, mấy ngày tới các ngươi trở về ai làm việc nấy, không cần đến nữa.

Tôi lập tức lắc đầu, lắc như chưa bao giờ được lắc,

Đã vậy thì tối nay thành hôn được không?
Huyền Quân hỏi vậy, tôi nghĩ nếu đã ở bên nhau thì việc cưới gả cũng không có gì phải vướng mắc cả. Nếu có thể làm Lương giả sống lại, thể thì cứ kết hôn thôi.
Tôi không thể không ngạc nhiên, Huyện Quân còn có cấp dưới?
Tôi lại nhìn thước Thiên Bồng sắp tức điên. Anh ta vung roi định đánh Huyền Quân, nhưng rồi bị Huyền Quân một tay tóm lấy:
Bản quân cho người tu hành trên người của Thương Nhi đã là ơn phước rồi. Nếu người không nhìn lên chuyện của bản quân với Thương Nhi thì bán quân cần gì phong ấn năm giác quan của người lại?
Thước Thiên Bồng muốn trở về, nhưng hai diễm quý nọ bỗng cởi5 dải băng thắt trên người ra, công kích anh ta. Tuy rằng thước Thiên Bồng lợi hại, nhưng hai diễm quỷ kia cũng khá phiền, quần đến mức làm cho thước Thiên Bồng không thể bứt ra.
Đúng lúc Huyền Quân dừng lại, phong ấn trên cổ tay tôi nhanh chóng chuyển động, cuối cùng thẩm thấu vào nơi thước Thiên Bồng đi ra và biến mất.
Trước mặt là bệnh viện, đám Quý Mạt Dương đều ở đây, Huyền Quân nắm tay tôi, hắn cũng đang chậm rãi mở mắt. Bấy giờ tôi mới biết, thì ra mình vừa vào không gian quý của Huyền Quân. Huyền Quân nhìn qua, sắc mặt trầm xuống:
Thương Nhi, bản quân có việc muốn nói với em, chúng ta về trước.

Nói rồi, Huyền Quân kéo tôi đứng lên. Tôi vốn định nói mình muốn ở lại thêm lúc nữa, nhưng hắn không cho phân bua đã kéo tuột tối đi rồi.
Huyền Quân như đoán ra suy nghĩ của tôi, hắn nói:
Là thành hôn thật, cũng phải viên phòng thật.
Tôi ngẩng đầu, cảm thấy kỳ lạ:
Thật hay giả có gì khác nhau, chẳng lẽ trong mơ là giá hết à? Nếu là giả thì dấu tích để lại trên người từ đâu ra?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.