Chương 119: Một người khác
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1455 chữ
- 2021-12-31 04:53:59
Buông điện thoại, tôi nhìn Huyền Quân. Hình như hắn đã biết tôi vừa nói chuyện gì, nhưng chỉ nhìn tôi, không có chút biểu cảm nào.
Mộ8t người có thể bàng quan trước mọi việc phát sinh đến trình độ này, thật khiến người ta lo lắng.
Mà có lẽ hắn không sợ bất cứ điều g3ì nên mới có thể như vậy.
Quỷ lễ là ngày tốt, chi bằng thành hôn tối nay luôn?
Huyền Quân nói nghe có vẻ hơi bối rối, nhưng tôi kh9ông thấy trên mặt hắn có chút gượng gạo nào.
Tôi nhìn bầu trời bên ngoài, hỏi hắn:
Sư thúc không lo à?
Lo thì thế nào?
H6uyền Quân có vẻ rất vững vàng, mà lời hắn nói cũng đúng. Song cũng không phải tôi lo hắn không phải sư thúc thật, mà thật ra tôi lo cho Lươn5g giả hơn, vì thế tôi hỏi hắn về chuyện của Lương giá.
Huyền Quân nhìn tôi, đáy mắt tản ra khí lạnh.
Thương Nhi, chẳng lẽ đánh mất trái tim rồi?
Lúc Huyền Quân nói, âm điệu cao lên mấy tông, hơn nữa hắn còn tới gần. Tôi đánh mắt nhìn ra bầu trời dần quang đãng bên ngoài, kéo cổ tay hắn ra khỏi nhà đi đến sân bay.
Trong lòng tôi vẫn còn thấy lạ, bình thường mưa to thế này, máy bay không thể cất cánh, vì sao La Quán Trinh lại gọi điện bảo tôi về chứ? Gạt nghi ngờ trong lòng sang một bên, tôi đã kéo Huyền Quân tới sân bay.
Trong sân bay đông đúc, nhốn nháo khiến người ta thấy mà hoảng hốt bất an.
Huyền Quân ngồi bên cạnh, cầm tay tôi đùa nghịch. Tôi lấy làm lạ, tại sao hắn lại thích thú với bộ phận trên cơ thể người khác như vậy?
Tôi đang suy nghĩ thì nghe thấy Huyền Quân khẽ bật cười. Tôi xấu hổ nhìn sang, sao hắn lúc nào cũng biết tôi đang nghĩ gì vậy?
Tôi ngước mắt đối mặt với cặp mắt rạo rực gợn sóng, mê hoặc chủng sinh kia của Huyền Quân, thầm ngạc nhiên, mình bị hắn mê hoặc hay sao?
Không biết từ khi nào, vạt áo của tôi đã bị kéo ra. Hắn nhẫn nhịn khó chịu, thể là kéo tôi qua để tôi nhìn hắn, rồi lại hôn xuống. Tôi bị hắn kiềm chế nhưng vẫn nhìn sân bay. Tôi có thể phân biệt được, những người kéo va li đi vội vã này là đang tất tả để kịp chuyến bay, còn vài con quỷ du đãng xung quanh đều là quỷ bên ngoài tràn vào, còn lại một ít thì theo chân người, chúng là loại bám theo...
Đang quan sát, tôi bỗng đau nhói rên lên một tiếng, vội vàng nhìn lại. Bấy giờ tôi mới phát hiện mặt Huyền Quân đỏ lừ, trông còn đáng sợ hơn mình, thế mà vừa nãy còn cắn người. Nhưng hắn thấy tôi nhìn sang thì lập tức tiến công như cuồng phong bão táp, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tôi cứ tưởng không có ai nhìn thấy, nên cũng không ngăn cản.
Huyền Quan hệt như con giun trong bụng tôi vậy, tôi nghĩ gì hắn cũng biết tỏng.
Thương Nhi, nơi này không có quỷ hồn mà em nhìn thấy, những quả thật vẫn có quỷ hồn. Những thứ em thấy là những gì từng xuất hiện ở nơi này, được tích luỹ qua năm tháng. Có một số là sự cố máy bay, có khi là quỷ ở bên ngoài nương nhờ trú ẩn, hay có thể là một số thường lui tới chỗ này trước sau quỷ lễ, cũng có một bộ phận thực sự tồn tại, hơn nữa cũng có không ít quỷ. Em nhìn kỹ những kẻ đang kéo hành lý kia mà xem.
Nghe Huyền Quân nói, tôi nhìn về phía đối diện, có vài người kéo va li vội vã, không phải họ đang đuổi cho kịp chuyến bay, mà là vừa mới xuống máy bay.
Chẳng biết Huyền Quân đã ôm lấy tôi từ lúc nào, ẩn tôi vào trong ngực hắn. Nói thật thì, làm vậy tôi cũng không còn cảm giác khủng hoảng nữa. Nếu xung quanh có một hai con quỷ thì tôi hoàn toàn có thể tiếp nhận, nhưng nếu như có hàng trăm hàng ngàn con, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa thì tôi không thể chịu nổi. Cũng không hoàn toàn là không thể chịu được, nhưng tôi cảm thấy hoảng sợ, bất an. Giống như chúng ta đang sinh sống ở đất nước của mình thì có giặc ngoại xâm tràn vào, chúng trà trộn xung quanh, bạn không thấy được, không sờ được, vậy chẳng lẽ không lo lắng ư?
Nói không chừng, lúc đang hưng phấn chuyện giường chiếu thì bỗng dưng thấy một con quỷ nằm kế bên, nghĩ thôi đã thấy hoảng.
Huyền Quân cười khẽ, tôi quay đầu nhìn, lại bị hắn nắm cằm mân mê:
Thương Nhi à, Linh Mục của em vừa mới mở, thấy vài thứ này nọ là rất bình thường, nhưng em phải nhớ, Linh Mục mở, nghĩa là Tâm Nhãn mở. Cho nên có một vài thứ là cảm ứng của em, là suy nghĩ trong lòng em. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, qua khoảng thời gian này sẽ ổn, những thứ em thấy đều sẽ là thật.
Tôi đang sợ hãi nên nào còn tâm trạng để ý hắn.
Tay hắn ôm tôi, nhịp thở mỗi lúc một nặng nề. Hắn hôn tôi, tôi cũng phối hợp theo.
Tôi còn hận không có trăm đôi mắt để quan sát sự việc đằng trước mặt nên đã mặc kệ hắn từ lâu rồi.
Tôi chợt nhận ra, có Huyền Quân thật sự quá tốt! Hắn giống như người thầy tốt, bạn hiền, giảng giải cho tôi rất nhiều kiến thức.
Tôi xoay người nhìn vào trong sân bay, thấy quỷ hồn đông lúc nhúc lại không kìm được nhích vào lòng Huyền Quân. Hắn lập tức che chở tôi, còn chơi đùa gẩy gẩy sợi tóc, khiến chúng thi thoảng phất vào vành
tai.
Nhiều người vác theo đồ đạc lỉnh kỉnh, hơn nữa một số còn có từ trạng trông rất thê thảm.
Dường như Huyền Quân cảm nhận được sự bất an của tôi, hắn kéo tôi vào lòng, dùng tay che mắt, rồi ghé vào tai tôi nói:
Trước và sau quỷ lễ, Linh Mục của em sẽ bị quấy nhiễu, nhìn thấy một vài hình ảnh khác thường, nhưng thật ra những thứ đó không tồn tại, che năm giác quan của em lại!
Tôi nhìn lên gương mặt tuấn tú của Huyền Quân. Tôi chưa thể hiểu hết những gì hắn nói, nhưng tôi biết một điều, những gì tôi thấy có thể chỉ là ảo giác.
Nào ngờ bỗng nghe một cầu than thở bên tai. Tôi ngoái đầu nhìn, cụ già kia đứng dậy bỏ đi, còn cảm thán:
Thói đời tệ hại!
..
Tôi lập tức đẩy Huyền Quân ra, chỉnh trang lại.
Thật là tức không chịu nổi, tôi hung dữ lườm Huyền Quân. Hắn vẫn đứng cạnh cầm chặt tay tôi, lại nghe hắn nói:
Mơ là mơ, rốt cuộc vẫn không bằng hiện thực. Bản quân muốn thành hôn, Thương Nhi khi nào thì gả đây?
... Có gì khác đâu chứ?
Đương nhiên là khác!
Huyền Quân có vẻ không cam lòng, đến khi tôi sửa soạn quần áo chỉnh tề xong thì cũng gần đến giờ máy bay cất cánh. Tôi theo Huyền Quân lẫn vào dòng người lẫn quỷ không đếm xuể, đúng giờ lên đến máy bay.
Ngồi xuống ghế máy bay, không còn thấy mấy con quỷ nữa.
Thi thoảng bắt gặp thì những con quỷ này đều ngồi ngay ngắn trên ghế, mỗi con một thú vui, không xem báo thì nghịch điện thoại.
Không phải bản quân thích thú với bộ phận cơ thể của người khác, mà bản quân chỉ thích thú với Ly Thương mà thôi.
Nói rồi Huyện Quân còn hôn tôi một cái, tôi cố gắng ra vẻ đứng đắn.
Sư thúc, tôi ngủ đây, bao giờ tới thì gọi tôi nhé.
Tôi nhắm mắt định nghỉ ngơi, nhưng tự dưng nhớ ra lại hỏi một câu:
Thật ra mưa to tầm tã là giả, sắc trời u ám cũng là gia, trong mắt người khác vẫn là thế giới ban đầu, chỉ có trong mắt tôi lại hoàn toàn khác thôi!
Tay Huyền Quân hơi khựng lại rồi tiếp tục đùa nghịch, tôi biết mình nói đúng rồi.
Bên tai vang lên giọng của Huyền Quân:
Ngủ đi, bản quân ở đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.