Chương 120: Một người khác


Ngủ rồi lại nằm mơ, một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, Huyền Quân đứng giữa đám người, tôi nhìn hắn lạ lẫm, hắn xoay người, trông thấy tôi c8ũng sửng sốt, đôi mắt đẹp đẽ kia khiến tôi không được tự nhiên.

Mà dáng vẻ chú rể trong bộ trang phục đỏ thẫm của hắn làm tôi c3àng thêm mờ mịt.

Đợi mãi mà không thấy tôi nhúc nhích, Huyền Quân bèn vươn tay ra, tôi do dự một lát rồi cầm lấy tay hắn. Bấy g9iờ tôi mới nhận ra trên người mình cũng là bộ đồ đỏ thắm.
Huyền Quân kéo tôi ngồi xuống, sư phụ, sư bá mới ngồi sau. La Quán Trinh lấy một tấm da dê ra, trải lên bàn của Huyền Quân và tôi để chúng tôi xem.
Trên đó là bản đồ phía Nam thành phố, có vài địa điểm đã được đánh dấu.
La Quán Trinh giải thích:
Sư thúc, chỗ chúng tôi có vài nơi bị phong ấn trấn áp, sở dĩ hằng năm sư phụ và sự bá phải trở về là để kiểm tra những nơi này, có vài nơi cần phong ấn lại, có nơi thì phải xử lý ngay lập tức. Hằng năm, sư phụ, sư bá trở về trước mười ngày, có thể xử lý hầu hết những nơi đó vào một ngày trước Quỷ lễ. Nhưng năm nay họ gặp phải phiền phức nên về muộn, hiện giờ chỉ còn một ngày nữa là đến Quy lễ rồi, chúng tôi đành phải mời sư thúc đến mấy chỗ này hỗ trợ, nếu không để chúng ra ngoài thì sẽ rất phiền toái.


Sư đệ, là cậu thật ư?
Người nọ tóc sắp bạc đầu, búi tóc cài trâm gỗ. Không biết cây trâm đó đã dùng được bao năm mà không thể nhìn ra màu sắc vốn có nữa, rõ ràng chỉ là một cành gỗ nhưng nhác qua lại thấy như toả sáng.
Một người khác cũng để đầu kiểu đạo sĩ nhưng tóc chưa bạc, quần áo phong cách cổ xưa, mang chút phong cách của những năm chín mươi, như chiến sĩ đánh giặc nhưng lại cũng giống thanh niên trí thức.
Chỉ là ở cái tuổi đã qua bốn mươi của ông ta thì hai chữ
thanh niên
thật sự không khớp được.
Nói rồi Huyền Quân đi thẳng. Tôi còn đang suy nghĩ lí giải đầu đuôi câu chuyện thì đã nghe Huyền Quân gọi, đành phải ngoan ngoãn cất bước theo sau.
Nhưng tôi mới ra khỏi cửa đã nghe thấy sự bả hỏi đạo sĩ già:
Sư đệ, ông nhìn ra cậu ta là ai không?


Không nhìn ra.
Đạo sĩ già kia cũng bất lực.
Bấy giờ, tôi mới kéo Huyền Quân đi.
Lúc này trong đại sảnh có bốn người, sư phụ, sư bá, La Quán Trinh và Quý Mạt Dương,

Mời sư thúc ngồi.
La Quán Trinh vừa vào đã lên tiếng.
La Quán Trinh muốn nhờ Huyền Quân giúp đỡ.
Huyền Quân nhìn lướt qua:
Có mấy nơi?

Tuy rằng hiện tại không rõ hắn là địch hay bạn nhưng hắn lại sẵn sàng hỗ trợ.
Tôi lấy làm lạ hỏi:
Rốt cuộc anh là ai?


Muốn là ai thì là người ấy.
Huyền Quân nói mới kiêu ngạo làm sao.
Tôi sờ lên khuôn mặt hắn:
Anh không sợ họ à?

Thương Nhi, thế gian này, bản quân chỉ sợ một người.
Nghe Huyền Quân nói vậy, tay tôi hơi khựng lại, sao hắn lại nhìn tôi như thế?
Sư phụ La Quán Trinh nhìn nhưng không nói gì mà lại gần Huyền Quân hỏi trước:
Sư đệ, cậu tới đây, sư phụ có biết không?


Ông ấy đã cưỡi hạc về tây nhiều năm rồi, ông hỏi tôi ông ấy có biết tôi đến không, làm sao tôi biết được?
Thái độ ngạo mạn của Huyền Quân thật khiến kẻ khác líu lưỡi. Tuy sư phụ La Quán Trinh là sư huynh của Huyền Quân nhưng dáng vẻ cung kính này của ông ta thật sự chẳng khác gì đồ tử, đồ tôn.
Sư bà đứng ở bên kia thì không tới gần.
Tôi nhìn ba người họ, thấy kỳ lạ vô cùng. Sư thúc trẻ tuổi nhất, sự bá cũng coi như còn trẻ, còn sư phụ nhiều tuổi nhất. La Quán Trinh và Quý Mạt Dương đều có mặt, hai người cũng đang quan sát.
Huyền Quân khẽ cười, đi đến ngồi xuống.
Tất cả mọi người đứng mà hắn lại ngồi.
Chẳng lẽ chỉ sợ tôi?
Tôi đang nghĩ thì có người gõ cửa bên ngoài.
Tôi và Huyền Quân bị cắt ngang, cùng nhìn về phía cửa. La Quán Trinh đang gọi, bảo chúng tôi qua đó, sư phụ cho mời.
Tôi xoay người nhìn lại thì không thấy ai nói gì, thật kỳ quái.
Huyền Quân gọi tôi, tôi xoay người đi cùng hắn, hắn nắm tay tôi về phòng.
Vào phòng, Huyền Quân ngồi xuống, hắn kéo tay làm tôi không đứng vững, ngồi xuống đùi hắn. Hắn ôm tôi bằng hai tay, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Huyền Quân đã dắt tôi đi, sau đó tôi ngơ n6gác bài đường với hắn.
Bái đường xong, hắn bế xốc tôi lên. Tôi lại nhìn khuôn mặt hắn, dáng vẻ đẹp trai tuấn tú này quả là có m5ột không hai.
Huyền Quân bế tôi đi ra cửa, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Bên dưới là vô vàn người đang đứng, chen chúc lúc nhúc, đồng nghìn nghịt. Nhìn thấy Huyền Quân và tôi, những người đó hoan hô nhảy nhót, còn tôi thì giật mình tỉnh dậy. Thấy Huyền Quân cũng đang nhắm mắt ngủ, tôi lau mồ hôi, Huyền Quân chậm rãi mở mắt ra.
Bấy giờ, đạo sĩ già mới hỏi:
Sư đệ, lần này cậu đến, không biết là có việc gì?


Vì cô ấy!
Huyền Quân nhìn tôi, đạo sĩ già và sư huynh của ông ta cũng nhìn qua. Nhìn thấy tôi, hai người đều có vẻ kỳ quái nhưng cũng không thể hiện ra ngoài hay nhiều lời.
Huyền Quân đứng dậy nói:
Tôi mệt rồi, đi nghỉ đây. Các ông cứ tự nhiên.

Nhắc tới Linh Mục, tôi hơi chần chừ, vốn định nói ra chuyện của Lương giá, nhưng cân nhắc lại, vẫn thôi.

Tôi không biết anh đang nói gì.
Một câu không biết là giải quyết được tất cả mọi chuyện. Tôi cúp điện thoại rồi về tìm La Quán Trinh. Trước khi vào nhà, tôi còn nghĩ, nếu lát nữa gặp sư phụ, sư bá của La Quán Trinh thì Huyền Quân phải làm sao đây?
Thế nhưng đến lúc gặp rồi, tôi lại thấy hai người đang độ trung niên đứng lên.

Sắp tới rằm tháng Bảy, năm nào chúng tôi cũng đều trở về vào thời gian này. Năm nay cũng vậy, có vài chỗ gần đây cần xử lý.
Đạo sĩ già kia tiếp lời.
Mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, Huyền Quân nói:
Quý Mạt Dương muốn rời khỏi sự môn, ông đồng ý không?


Tôi vừa nghe nói đến chuyện này, tôi đồng ý.
Khí phách của đạo sĩ già bỗng chốc mất sạch, không còn lại tí gì, chỉ dễ dàng đồng ý như thế. Huyền Quân nghe vậy thì bảo:
Vậy các ông cứ tiếp tục đi.


Anh dậy rồi à? Tôi hỏi Huyền Quân, nghĩ vừa nãy chỉ là một giấc mơ, Huyền Quân không nói gì đã nhắm mắt lại luôn.
Lúc này có thông báo máy bay sắp hạ cánh, Huyền Quân cũng không ngủ tiếp nữa. Xuống máy bay, chúng tôi đang chuẩn bị về chỗ La Quán Trinh thì tôi nhận được điện thoại của Chu Tiểu Lương. Tôi vừa bắt máy đã nghe thấy Chu Tiểu Lương hỏi:
Cô đã làm gì tôi?

..
Tôi nghẹn lời, một đứa con gái như tôi thì có thể làm gì được anh?

Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Tôi chuẩn bị cúp máy thì nghe Chu Tiểu Lương nói, Linh Mục của anh ta mất rồi, hiện tại không nhìn thấy gì nữa.
Sự môn này thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Sư đệ nói phải.
Đạo sĩ già liên tục gật đầu.
Bấy giờ, Huyền Quân mới nghiêm túc hỏi:
Các ông trở về là có việc gì?

La Quán Trinh mừng rỡ, quay đầu nhìn sư phụ, sư bá đang ngồi:
Vậy giờ chúng ta phân công.

Tôi đi cùng Thương Nhi, ba chỗ phía Đông để chúng tôi.
Huyền Quân nói vậy, La Quán Trinh mừng lắm. Sư phụ lại bảo:
Ba chỗ đó toàn là tôi và sư huynh cùng đi mới được. Lần nào chúng tôi cũng qua đó, cuối cùng bị thương nặng, phải dưỡng thương nửa tháng. Nếu sư đệ đi được thì đúng là giúp chúng tôi việc lớn rồi.



Vậy tiếp theo thì sao?
Tôi không nhịn được hỏi. Tôi lo lắng cho La Quán Trinh nhất, sau đó là đến Quý Mạt Dương. Anh ấy không nên ở đây, đáng lẽ phải đi rồi mới đúng. Nếu đã phản bội sư môn thì cần gì phải nhúng tay vào chuyện của sư môn làm gì nữa.

Nhưng đúng như tôi dự đoán, tiếp theo là phần việc của La Quán Trinh, thật sự hai người họ ai cũng có phần.

La Quán Trinh nói có chín nơi cần kiểm tra, trong đó ba nơi của tôi và Huyền Quân khó nhất, ba nơi của cô ấy và sư phụ ở mức trung bình, còn Quý Mạt Dương phải theo sự bá đến ba nơi không khó khăn mấy.

Những ai mà tin đối phó với quý lại không khó khăn kia chủ, đương nhiên tôi phản đối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.