Chương 121: Miếu nổ, chuông thần, lão hòa thượng
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1464 chữ
- 2021-12-31 04:54:25
Tôi cùng Huyền Quân đi tới ba nơi, hai nơi đầu tiên đều là vong linh bị trấn áp dưới mặt đất, vong linh chính là những quỷ hồn đã chết.
Đầu tiên là một người phụ nữ, đến nơi, Huyền Quân gọi thước Thiên Bồng ra trấn áp. Vốn dĩ thước Thiên Bồng không muốn ra, nhưng khô3ng biết tại sao, khi Huyền Quân nói nếu không trấn áp được thì có thể đánh tan nguyên thần, nếu không đánh tan được thì tùy ý anh ta xử l9ý.
Hai chữ tùy ý nghe có vẻ mập mờ, thước Thiên Bồng đồng ý luôn, đã thể vừa tới nơi đã lập tức đi vào.
Sau khi đến nơi t6hứ hai, chúng tôi thấy nhóm Tiểu Trân đi ra, bọn họ quỷ động thế mạnh, ánh mắt kiên định.
Huyền Quân xem xét xung quanh một lúc, hắn đi về phía chiếc chuông, đưa tay phủi lớp bụi trên bề mặt, hai lá bùa dán trên mặt chuông sắt cũng đã phai màu, rõ ràng sắp không trụ nổi nữa rồi. Tôi nói:
Có vẻ vẫn còn chưa ra, chi bằng vẽ thêm hai lá nữa dán lên, như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Huyền Quân chần chừ giây lát:
Không cần, có lẽ vẫn còn trụ được qua năm nay, cũng không cần năm nào cũng phải dán, chúng ta đi thôi.
Huyền Quân dẫn tôi rời đi, tôi quay lại nhìn chiếc chuông sắt lớn, trong bóng đêm thật sự có chút thảm thương, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đêm nay là đêm trăng tròn ư?
Đừng báo Huyền Quân vứt tôi lại đây đi mất rồi đấy nhé? Chắc không phải đâu, nhưng hắn đi đâu rồi?
Xung quanh âm u đáng sợ, hễ gió thổi qua là thấy giật mình. Tôi không dám đi, muốn chờ Huyền Quân quay lại, đúng lúc đó nghe thấy tiếng chuông trấn hồn vang lên. Tôi nhìn về phía đó, trông thấy một người thanh niên trẻ tuổi cũng theo một bà lão tóc bạc trắng đang bước tới, hơn nữa dáng đi của người thanh niên trông có vẻ rất khó khăn, bà lão thì bị mù.
Bọn họ đi tới trước mặt tôi, người thanh niên đặt bà lão xuống. Người nọ vừa ngồi xuống đất, tôi chú ý tới hai chân của bà ấy, hóa ra là một người bị liệt.
Nơi thứ ba, tôi và Huyền Quân phải đi một lúc lâu mới tới nơi, chỗ đó là một khe núi, bên trong mọc đầy bụi gai, tôi vừa nhìn đã cảm thấy kỳ quái:
Nơi này thì có quỷ gì chứ?
Không biết.Huyền Quân không muốn nói, tôi cũng chẳng hỏi thêm, hắn đi về phía bụi gai, tôi bước theo sau.
Trời đã tối, xung quanh tối đen như mực, tôi còn tưởng sẽ gặp phải thứ gì đó, nhưng có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, cả đoạn đường không gặp con quỷ nào. Ngược lại, khi đi sâu vào trong đám bụi gai, chúng tôi thấy được một ngôi miếu, trông có vẻ là một ngôi miếu cổ nghìn năm, gió thổi lung lay sắp đổ, trên cổng treo hai chiếc đèn lồng trắng. Vừa nhìn thấy đèn lồng, tôi biết đã tới nơi rồi, nơi chúng tôi cần tìm đã thấy.
Rời khỏi miếu cổ, tôi và Huyền Quân đi tiếp, chúng tôi định đi ra ngoài nhưng đi thế nào cũng không ra khỏi đó được. Huyền Quân bảo nghỉ ngơi một lát đã, chúng tôi đành ngồi xuống nghỉ.
Vậy mà trong lúc ngồi nghỉ, tôi lại ngủ thiếp đi mất.
Đến khi choàng tỉnh dậy, tôi không thấy Huyền Quân đầu nữa, chỉ còn lại một mình mình. Tôi gọi Huyền Quân nhưng không thấy hồi âm, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng có chút lo lắng.
Quả nhiên trong sân mưa gió bập bùng, gió cuốn qua, lá cây trên mặt đất bị hất tung lên rồi lại rơi xuống.
Boong!
Ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy một chiếc chuông sắt khổng lồ được đặt ở phía đối diện, âm thanh vừa rồi phát ra từ chiếc chuông đó, mà xung quanh căn bản không có ai. Nhìn xa hơn nữa, mấy căn phòng phía trong miếu đều đã bị sập, hơn nữa nơi trước kia là đại điện của ngôi miếu cũng chỉ còn là đống đổ nát.
Tôi lại nghĩ, bà lão này thật đáng thương, mắt không thấy, tuổi đã cao, chân lại không đi lại được, khổ sở biết bao?
Lúc tôi còn đang mải suy nghĩ thì người thanh niên kia nhìn sang, tôi cúi đầu chào, anh ta hỏi xin tôi ngụm nước.
Tôi trông anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, có vẻ là thanh niên trong thôn ra ngoài làm việc, bèn mò mẫm trong balo, lấy ra chai nước đưa cho anh ta. Người thanh niên mở chai nước, còn chưa kịp uống đã thấy bà lão thở dài một tiếng, sau đó như sắp khóc, nói mình vừa lạnh vừa đói, nơi này lại gập ghềnh, không biết đến bao giờ mới có thể ra khỏi đây.
Huyền Quân dặn dò, cứ đi bắt trước đã, 5nếu không được sẽ có Tuyệt Sắc, Vô Song giúp bọn họ. Tiểu Trần gật đầu, dẫn theo một nhóm tiểu quỷ đi vào vùng trấn áp. Tôi thấy Tiểu Bảo nhỏ nhất không theo kịp, thực lòng có chút lo lắng bèn nói:
Tôi thấy hay là để Tiểu Bảo ở lại đây đi.
Tiểu Bảo chạy lại chỗ tôi còn nhanh hơn lúc đi theo Tiểu Trân. Tiểu Bảo vừa nhìn thấy tôi thì cười tươi rói, chắc chắn nó thích đi theo tôi. Huyền Quân thấy vậy nhìn qua, nó vội trốn sang một bên, tôi còn chưa kịp nói gì thì nó đã quay người chạy về phía bọn Tiểu Trân, sợ sệt y như chuột thấy mèo.
Đối với đám quỷ, trông thấy Huyền Quân còn đáng sợ hơn gặp thiên sư.
Trong miếu không có người, Huyền Quân cất tiếng hỏi:
Có ai không?
Bên trong miếu cổ vẫn không có người đáp lại, hắn đẩy cửa dẫn tôi vào trong. Đột nhiên tôi nhớ tới Ninh Thái Thần, bèn quay lại nhìn chiếc balo của mình. Tôi không sợ gặp phải Yến Xích Hà hay Nhiếp Tiểu Thiên, mà sợ nhất là gặp phải lão yêu Hắc Sơn!
Tôi quay lại nhìn Huyền Quân, hắn đã đi vào bên trong.
Người thanh niên đưa chai nước cho bà ta, bà lão cầm nước cũng không bớt lại cho anh ta ngụm nào, cứ vậy uống hết sạch.
Lúc này tôi mới ngồi xuống mở balo ra xem bên trong còn bánh với nước không, tôi lấy ra hết đưa cho người thanh niên rồi nói:
Cậu cõng bà ấy chắc mệt lắm, ăn một chút đi, uống nước nữa!
Người thanh niên do dự mãi mới cầm lấy, mở chai nước uống một ngụm, đang định ăn miếng bánh thì bà lão kia lại lên tiếng, than mình đói sắp chết đến nơi rồi.
Sổ Phục Ma có viết, phàm là những nơi rừng sâu núi thẳm lại bắt gặp đèn lồng trắng thì đều là nơi ở của ma quỷ, cần hết sức đề phòng.
Nhưng nếu gặp vào ban ngày thì lại là chuyện khác.
Huyền Quân đi tới trước cánh cửa đổ nát tàn tạ của ngôi miếu cổ, giơ tay lên gõ.
Người thanh niên lại đưa bánh cho bà lão.
Có lẽ đã bôn ba bên ngoài mấy ngày, không được ăn no, nhận được bánh quy bà lão ăn ngấu nghiến, sợ người thanh niên ăn mất, bà ta một tay che một tay bốc, nhồm nhoàm ăn hết sạch.
Người thanh niên cũng không để tâm, uống hết nửa chai nước, còn lại để cho bà lão.
Ăn uống no đủ, người thanh niên lại đứng dậy cõng bà lão định đi tiếp. Bà ta đứng dậy, lúc này tôi mới biết, hóa ra không phải bà ta không đi được mà là không muốn đi. Người thanh niên công bà lão đi tiếp, nhưng anh ta cũng giống tôi, đều không thể ra khỏi đây, đi vài vòng lại quay về nơi xuất phát.
Người thanh niên không đi nổi nữa, đặt bà lão xuống, bà ta chốc chốc lại than khóc, anh ta vẫn không thấy phiền hà mà khuyên nhủ.
Nhưng tính nết bà lão chẳng ra làm sao, bà ta không những không nghe lời khuyên mà còn mắng chửi thanh niên kia.
Có điều anh ta lại là người hiểu kính, bất kể bà lão có đánh mắng thế nào cũng không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại còn cảm thấy hài lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.