Chương 122: Miếu cổ, chuông thần, lão hòa thượng


Tôi nhìn cơ thể anh ta, quá gầy gò, nhợt nhạt, cắt không còn giọt máu, hơn nữa còn có một que gai cắm thẳng vào buồng tim 8bên trái anh ta, tôi lo rằng tim anh ta cũng sắp không xong rồi. Bây giờ anh ta còn có thể nói chuyện với tôi, những giây3 sau không biết còn mở miệng được nữa không.

Tôi lắc đầu, người thanh niên thở hắt ra, anh ta dịch về chỗ bà lão,9 cuối cùng cũng lại gần được bên cạnh bà ta. Sau đó anh ta nói với tôi muốn ở một mình với bà lão một lúc, mong tôi đừng 6làm phiền.
Ấn ký đó tôi biết, là ấn Càn Khôn, trong số Phục Ma có ghi, chỉ đại đạo mới có thể kết ấn Càn Khôn, hơn nữa phải mất rất nhiều năm tu luyện mới kết ẩn được.
Nhưng Huyền Quân là Quỷ Quân, sao hắn có thể kết ấn Càn Khôn?
Lúc đầu tôi còn tưởng anh ta muốn nói mấy lời di ngôn cuối cùng với bà lão nên quay người đi chỗ khác.5
Nhưng tôi chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bà lão kêu gào khàn khàn như tiếng vịt. Tôi quay lại nhìn, người thanh niên đã bóp chết bà ấy.
Lão hòa thượng chầm chậm mở hai mắt, nhìn thẳng vào Hương Vụ:
Không ngờ cô ta lại có thể hiểu thấu được tâm ma của ta, vậy hãy để cô ta trả lời một câu cuối cùng.

Hương Vụ lên tiếng:
Ly Thương, cô nói đi, rốt cuộc bà lão kia có đáng chết không?

Đáng hay không thì cũng đã chết rồi, giờ ngươi đã cạo đầu, duyên trần đã tận, ba nghìn phiền não đã đoạn, nếu đã buông bỏ thì phải buông bỏ tất thảy, ngươi không buông sao có thể đắc đạo được đây?
Lão hòa thượng nhìn tôi hỏi:
Nhưng ta đã giết mẹ mình, cha ta mất khi ta còn nhỏ, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, vậy mà ta lại giết bà!

Đẩy mở cánh cửa ngôi miếu cổ, nhìn chiếc chuông khổng lồ, tôi đi tới phía trước chăm chú quan sát. Có lẽ là chiếc chuông sắt được đúc từ thời Dân quốc, hơn nữa nhìn hoa văn và kĩ thuật đều đến từ dân gian, vì nếu là do cơ quan nhà nước làm ra thì hẳn phải có kí hiệu, mà kỹ thuật cũng không đạt tới trình độ cao cấp.
Sau khi kiểm tra xong, tôi nhìn hai lá bùa cũ kỹ rồi xé chúng xuống.

Vậy tôi đã gây ra tội ác tày trời, phải xuống địa ngục, phải chết thảm đúng không?
Người thanh niên bắt đầu phẫn nộ, đám gai xung quanh anh ta không ngừng tấn công về phía tôi, nhưng khi lại gần thì oằn xuống.
Người thanh niên sững lại:
Tấn công cho ta!
Đám bụi gai không nghe lệnh, anh ta điên cuồng xông vào tôi nhưng lại bị đám dây gai trói chặt. Nhìn anh ta bị đám dây gai nuốt chửng, sau cùng đến giọng nói cũng không nghe thấy nữa, tôi mới quay người đi tìm Huyền Quân.
Xung quanh chợt mù mịt, tôi giật mình, không phải Huyền Quân?
Là Hương Vụ ư?
Tôi nhìn người thanh niên, anh ta nắm sang một bên, trên người toàn là máu, tôi còn chưa kịp đi tới thì anh ta đã ngất đi.
Gió thổi vù vù, tôi còn tưởng bọn họ đều chết cả rồi, đang lúc luống cuống không biết làm sao thì có một lão hòa thượng đi tới. Lão hòa thượng vội vàng kiểm tra hai người kia, bà lão trắng bệch mập mạp thì chết thật rồi, còn người thanh niên gầy gò bị thương kia vẫn sống. Bỗng nhiên tôi tỉnh giấc, mở to mắt nhìn xung quanh, lúc này mới biết hóa ra mình nằm mơ. Huyền Quân đang ngủ bên cạnh, tôi lay hắn dậy.
Hương Vụ từ từ mở mắt, ánh mắt hắn tĩnh lặng như nước nhìn chằm chằm lão hòa thượng ngồi trước mặt. Lão hòa thượng vẫn còn thân thể, ông ta mặc một chiếc áo cà sa màu đỏ au.
Bộ râu hoa râm, đầu trọc có chấm hương.
Đôi chân của bà lão rất nhỏ, xưng là gót sen ba tấc cũng không ngoa, đôi chân nhỏ như vậy tôi mới chỉ thấy trên một vài món đồ chứ chưa gặp ở người thật bao giờ.
Đôi gót sen giãy đạp một lúc rồi không động đậy nữa.
Đã nhiều năm nay, người ta không còn thấy chấm hương trên đầu các hòa thượng nữa. Nghi lễ đó quá tàn nhẫn, nhiều chùa chiền không khuyến khích, vì thế ngày càng ít thấy.
Lão hòa thượng này đã nhiều tuổi, có chấm hương cũng không lạ.

Người thanh niên đó biến thành tiểu hòa thượng, sau đó thành lão hòa thượng, sau cùng trong lòng thấy hổ thẹn với ơn dưỡng dục của mẹ, anh ta ngày đêm bị tâm mua giày vò nên mới bị phong ấn.
Nghe Huyền Quân nói, tôi cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ được.
Tôi bảo Huyền Quân, dù gì cũng qua rồi, chúng ta đi trước đã.

Ông không giết bà ấy, bà ấy cũng sẽ chết, không có ông, bà ấy cũng chỉ sống được thêm vài ngày. Lý do khiến ông đau lòng và không tránh khỏi tâm ma là vì mẹ ông đã chết mà ông vẫn còn sống, chứ không phải vì chuyện ông giết bà ấy. Nhưng nếu ông nghĩ rằng bà ấy đầu thai sẽ được làm tiểu thư con nhà giàu có, kiếp sau không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, sống cuộc đời sung túc, vậy không phải rất tốt ư?

Lão hòa thượng không nói nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng, cơ thể ông ta hóa thành tro bụi, những đám tro bụi đó lại giống như tàn lửa, không bốc cháy mà cứ thể tan biến ngay trước mắt.
Vì thế tôi cùng Huyền Quân đi xuống núi, hắn đi một lúc rồi kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Tôi dừng lại, nhìn về phía bóng lưng của hắn. Huyền Quân cũng dừng lại, xoay người nhìn tôi hỏi:
Sao vậy?


Sao anh làm được?
Tôi hỏi, gương mặt Huyền Quân bắt đầu vặn vẹo, biến dạng thành gương mặt của thanh niên kia.
Huyền Quân tỉnh lại, tôi bèn kể giấc mơ của mình cho hắn nghe. Hắn không nói gì, tôi truy hỏi:
Sao tôi lại mơ giấc mơ kỳ lạ vậy?


Người thanh niên đó chính là người bị phong ấn trong chiếc chuông lớn ở miếu cổ.
Huyền Quân nói rồi đứng dậy, tôi không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào anh ta báo mộng cho tôi.

Sao cô phát hiện ra được?
Toàn thân người thanh niên đen kịt, oán khí của anh ta lượn lờ xung quanh, những bụi gai bắt đầu chĩa về phía tôi.

Anh quên rồi ư, tôi đã thấy anh đi vòng quanh, cách đi đứng của anh cả đời này sẽ không thay đổi, còn dáng đi của sự thúc tôi không giống anh.

Chiếc chuông sắt trước mặt bay vụt lên rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ lớn.
Bên dưới chiếc chuông có hai người, một là Huyền Quân mặc chiếc áo bào đỏ như máu, toàn thân đẫm máu, mái tóc dài rối bời phía sau lưng, gương mặt tuyệt mỹ xuất trần thoát tục, hắn nhắm mắt ngồi dưới đất, hai tay kết ấn.
Người thanh niên nở nụ cười kỳ dị, anh ta đi về phía tôi, vừa đi vừa hỏi:
Mẹ tôi có đáng chết không?

Tôi nhìn anh ta đáp:
Không đáng chết!

Lão hòa thượng đi rồi, Hương Vụ đứng dậy, nhặt chuỗi tràng hạt dưới đất lên đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy xem, hóa ra là một chuỗi hạt bằng gỗ âm trầm, vừa hay Quý Mạt Dương cũng thích loại này, tôi bèn nhận lấy. Gỗ âm trầm hay gỗ cổ trầm: loại gỗ bị chôn vùi trong lòng đất rất nhiều năm do sự thay đổi của tầng địa chất.

Hương Vụ hừ lạnh:
Đúng là ngu muội vô tri, bản tôn chờ lâu như vậy mới quay lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.