Chương 127: Không có nơi để đi


Chẳng mấy chốc, xác khô đã biến thành cương thi, răng nanh nhọn hoắt đáng sợ hơn cả răng hổ. Tôi lùi về phía sau, dạt sang một bên, nhìn chằm 8chằm cử động của cương thi,

Cương thi vươn tay nhìn móng vuốt dữ tợn của mình rồi lại đánh mắt về phía tôi. Không thể nhìn ra màu đen3 trong nhãn cầu của nó, nhìn kỹ mới có thể thấy được ở trung tâm trong mắt có một điểm đen nhỏ như mũi kim.

Cương thi kêu cạp một tiế9ng rồi nhảy về phía tôi. Tôi nhìn nó, cảm thấy nó không muốn giết tôi mà chỉ muốn đuổi tôi đi.
Tôi đi cửa hông cũng chỉ do tiện đường mà thôi. Còn Huyền Quân thà bỏ qua cửa hông bày sắn cũng phải đi cửa chính cho bằng được.
Cửa chính của ngôi mộ lớn này nằm ở phía Nam, đây là một ngôi mộ truyền thống.
Huyền Quân đưa tôi đến trước mộ, đặt tôi xuống, sắc mặt vẫn lạnh bằng như trước. Từ đầu tới cuối, chúng tôi chưa nói với nhau câu nào.
Tôi không thể ở dưới mộ quá lâu, ra vào ba lượt nhưng vẫn không tìm được thứ mà mình muốn tìm. Hết cách, tôi đành phải ra khỏi mộ trước. Ba ngày không ăn không uống, tôi không còn sức để tìm nữa, cứ thế ngồi dưới đất ngẩn người. Bấy giờ, Huyền Quân tìm được tôi. Tôi thấy một đôi chân dừng lại trước mặt, nhìn đôi chân ấy, liếc mắt một cái là biết Huyền Quân đến rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không vui của Huyền Quân. Ánh mắt hắn nhìn tôi lạnh lùng hệt như lưỡi kiếm bén ngót có thể xuyên thủng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn hắn, không nói gì. Song vào lúc tôi đang nghĩ xem hắn định làm gì mình thì hắn lại xoay người bể tôi lên.
Một chớp mắt ấy, sự ấm áp ấy không khỏi khiến người ta cảm động. Tôi nghĩ hẳn sẽ đưa tôi xuống núi, không ngờ hắn lại ôm tôi xuống mộ.
Nhưng Huyền Quân lợi hại hơn tôi, vậy mà tìm được cửa vào huyệt mộ.
Nói thật, lần này tôi đến là để tìm Quý Mạt Dương, vậy nên toàn nhằm những con đường mà Quý Mạt Dương từng đi. Nhưng lúc này, đi theo Huyền Quân, tôi mới nhận ra Huyền Quân khác tôi, hắn thích đi cửa chính hơn, mà tôi thì từ lúc bắt đầu đã theo Quý Mạt Dương rồi. Anh ấy lại thuộc kiểu Mô Kim, nói trắng ra, Quý Mạt Dương với trộm mộ là kẻ tám lạng người nửa cân. Mà trộm cũng là nghề phạm pháp, chỉ có mấy nghề đàng hoàng mới đi cửa chính. Chính tà đương nhiên là khác nhau.
Tôi né được hai lần thì bị nó tóm lấy 6cổ. Vốn định sử dụng Cửu Tự Chân Ngôn, nhưng nhìn vào trong mắt nó, tôi lại sợ đó là Quý Mạt Dương nên buông lỏng tay, hậu quả là nó suýt nữa5 đã bóp chết tôi.
Có thể thấy lúc con người nóng vội, sức phán đoán kém đến mức nào!
Tôi đẩy mạnh nó ra, định dùng bùa Trấn Hồn trấn áp. Thế mà nó lại giật bùa Trấn Hồn nhét vào trong miệng, căn bản không hề sợ sệt gì.

Quý Mạt Dương...
Tôi lao về phía cương thi, kết quả lại bị cương thi ôm cứng bả vai, há miệng cắn xuống. Nhưng ngay khi sắp cần được đến nơi thì nó lại bị xé tan xác trong tiếng kêu cực kỳ bị thảm ngay trước mặt tôi. Tôi xoay người nhìn ra đằng sau, ở đó như có thứ gì vừa biến mất. Tôi vội vàng đuổi theo, muốn biết đó có phải Quý Mạt Dương hay không, nhưng tìm khắp cả khu mộ cũng không tìm được chút hồn phách nào.
Cỗ quan tài đá đã ẩn mình xuống đất, người đứng sau diệt trừ cương thi giúp tôi đã không thấy đâu.
Nữ quỷ cũng chết rồi! Cuối cùng tôi không tìm được gì cả.
Huyền Quân dừng lại ở trước cửa mộ, tôi đứng tại chỗ quan sát xung quanh. Cửa ngôi mộ lớn trải qua trăm nghìn năm chôn vùi, sớm không biết ở nơi nào. Nhưng khi thể và hình thái của ngọn núi này khiến người ta có thể nhanh chóng đoán ra cửa mộ nằm ở đâu.
Tôi nhìn xung quanh một hồi, rồi nhìn về phía Huyền Quân. Hắn tưởng tôi là thần tiên đấy hả? Bắt một người không có công cụ gì hết như tôi tìm ở chỗ này, tôi tìm được ư?
Huyền Quân nhìn về phía trước rồi nâng tay chỉ, trước mắt là một cánh cửa sắp đổ tới nơi, mặt cửa tróc ra mảng lớn mạng nhỏ. Tôi đi qua nhìn cánh cửa đó. Huyền Quân vung tay lên, cửa mộ chớp mắt đổ rầm, cát bụi ập thẳng vào mặt, phủ kín cả người tôi. Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân đứng đó, không hề dính lấy một hạt bụi, có thể thấy hắn đểu cỡ nào rồi đấy!
Nhưng khi chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Huyền Quân lại không xi nhê chút nào.

Cuối cùng Huyền Quân vẫn không để ý đến tôi, hắn cất bước vào bên trong huyệt mộ.

Thấy hắn đi vào, tôi đi theo ngay phía sau. Nơi này là hành lang vào huyệt. Lúc tôi vào, tuy chưa từng tới đây, nhưng ở trong này tìm Quý Mạt Dương một thời gian, tôi cũng xác định được đây chính là lối vào trong mộ. Đi xa thêm chút nữa sẽ đến nơi quý nữ xuất hiện. Quẹo một khúc cua rồi đi tiếp một khoảng không xa, sẽ tới phòng mộ mà xác ướp khô xuất hiện. Tôi lập tức bước tới, dù cương thi đi rồi, tôi vẫn có cảm giác Quý Mạt Dương đang ở đó.

Nhưng tôi tìm mấy lần vẫn không thấy được bóng dáng của Quý Mạt Dương. Đi ra khỏi phòng mộ, tôi xoay người thấy Huyền Quân đứng bên ngoài, ánh mắt hắn đang dùng ở phòng mộ cách đó không xa. Tôi đi ra, hắn liền qua đó.

Không thể không nói, Huyền Quân thật sự rất lợi hại. Tôi không nói với hắn bên đó thế nào, nhưng hắn vẫn biết trong đó có gì.

Tới bên kia, Huyền Quân nhìn vào trong phòng mộ. Lúc cất bước đi vào, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh bằng.

Hắn ngước mắt nhìn nơi từng xuất hiện quan tài đá, rồi mới hỏi câu đầu tiên kể từ khi gặp mặt:
Chỗ đó là sao?

Một cỗ quan tài đá nổi trên nước. Lúc tôi tới, nước đang tràn ra hệt như cái đài phun nước. Nhưng khi tôi lại gần xem thử thì cỗ quan tài chìm xuống. Tôi lại xuống chút nữa, cỗ quan tài đó chìm xuống đất luôn...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.