Chương 128: Không có nơi để đi


Huyền Quân đi về phía trước, có thứ gì đó vọt từ trong quan tài ra. Nhưng chưa kịp thấy rõ hình dáng, nó đã đánh nhau với Huyền Quân. Hai bên quầ8n nhau túi bụi, Huyền Quân ụp một chướng xuống, vật
nọ bị đánh vào trong quan tài phát ra tiếng kêu thảm thiết của trẻ con. Tôi vội vàng nhìn 3thử, thử ở trong quan tài đá đã bị đánh thành một nhúm tro tàn.

Huyền Quân vung tay lên, quan tài đá đụng vào vách tường khiến vách tườn9g vì vậy mà sụp đổ. Tôi lập tức gọi hắn:
Huyền Quân, Quý Mạt Dương ở trong này.


Huyền Quân liếc nhìn tôi rồi xoay người bước đi. Tôi đ6ang hăng hái muốn xông qua đó thì lại bị hắn ở phía sau kéo lấy, lôi ra ngoài.
Khuôn mặt già nua của sự bá sa sầm:
Vớ vẩn, chẳng lẽ tôi lại không biết nó là ai?

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta:
Ngay cả Huyền Quân là đại yêu quái mà ông cũng nhìn không ra thì ông còn biết đó là ai được? Đến Huyền Quân còn không nhìn ra cơ mà.
Tôi nói rồi lướt qua La Quán Trinh, về phòng của cô ấy, đóng cửa mở cái hòm dưới giường ra, cầm lấy mấy quyển sách được giấu kỹ. La Quán Trinh ở ngoài cửa hỏi tôi làm gì, tôi đáp tìm chứng cứ.
Xong việc tôi mở cửa, đẩy La Quán Trinh ra, trở về phòng mình, lấy balo thu dọn qua loa rồi đeo lên, rời đi.
Tôi lại quay lên núi, nhưng tìm suốt ba ngày cũng không tìm được hồn phách của Quý Mạt Dương. Tôi bỗng phát hiện vì mình không biết tính quẻ như Huyền Quân hay La Quán Trinh nên khi muốn tìm một mình sẽ gặp khó khăn hơn nhiều.
Tôi hơi hối hận, lúc ấy trong hòm của La Quán Trinh nhiều sách như vậy mà tôi lại không xem thử sách bói toán. Bây giờ nghĩ lại, trong đó đúng thật là có sách như thế, nhưng tôi không nhớ nó tên gì.
Tôi định trở về tìm quyển sách kia, song tôi nghĩ nếu về thì chắc chắn mình sẽ đụng phải Quý Mạt Dương giả.
Tôi đứng lên nhìn ngọn núi sắp sụp, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện huyệt mộ phía dưới. Nhưng ai biết Quý Mạt Dương đang ở nơi nào?
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Huyền Quân đi phía xa. Nếu không muốn để ý đến tôi thì việc gì hắn phải xuất hiện?
Hắn không để ý đến tôi, tôi cũng không muốn về cùng hắn. Tôi còn muốn lên núi tìm cơ, biết đâu lại tìm được.
Tôi cười:
Ta mặc kệ ngươi là ai, dù bọn họ đều không nhận ra ngươi, dù ta không tìm được hồn phách Quý Mạt Dương, nhưng thật là thật, giả là giả, một ngày nào đó, ta sẽ tìm được anh ấy.

Tôi nói rồi xoay người bước đi, tất cả mọi người đều hơi bất ngờ, La Quán Trinh chạy ra tìm tôi, kéo tôi hỏi sao vậy.
Tôi đẩy La Quán Trinh ra:
Anh tôi xảy ra chuyện rồi, người trước mắt này không phải anh ấy, cơ thể thì đúng, nhưng hồn phách không phải. Còn cả sự bá nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho ông, ông đưa anh tôi đi rồi lại đem một yêu quái về, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.

Bấy giờ, tôi mới đứng lên đi tiếp, nhưng lần này, trên đường tôi có gặp một chiếc xe ma khác. Chiếc xe chủ động dừng lại mời tôi và Huyền Quân lên xe, có lẽ thấy chúng tôi đứng cạnh nhau nên tài xế tưởng tôi và Huyền Quân đi chung.
Huyền Quân lên xe, tôi cũng theo lên. Tài xế đưa chúng tôi về, tôi đưa tiền rồi mới xuống xe.
Tôi xoay người nhìn chiếc xe chạy vào đêm đen rồi quay lại nhìn khoảng sân trước mắt, đành phải vào xem thử trước vậy.
Loại xe này không ngồi cũng được. Tôi đẩy cửa bước xuống xe, tài xế quỷ liếc tôi một cái, khởi động xe đi mất. Tôi đang chuẩn bị gọi một chiếc khác thì lại nhìn thấy Huyền Quân đứng ở phía đối diện, nhìn tôi đúng kiểu âm hồn bất tán. Tôi nhìn lại hướng chiếc xe ma, trong xe rõ ràng có một người ngồi, tôi lấy làm lạ không biết đó là ai.
Nếu không phải Huyền Quân, vậy ánh mắt và hơi thở kia sao có thể rõ ràng như thế. Nhưng nếu phải thì kẻ đối diện này là ai?
Hơn nửa đêm rồi, thật khiến người ta không rét mà run.
Huyền Quân không qua đây, mà tôi cũng không muốn nhiều lời với hắn trong khi giữa tôi và hắn đang có mối quan hệ mập mờ không rõ này.
Tôi xoay người đi dọc theo con đường trước mắt. Cũng may không phải đi xa lắm, giờ không có xe, lát gặp xe là được rồi. Nhưng tôi đi liền mấy cây số cũng không gặp một chiếc xe nào. Tôi đi đường bên này thì Huyền Quân đi ngay đường bên kia. Tôi không nói lời nào, hắn cũng không ừ hử gì. Đến lúc đi mệt rồi, tôi ngồi bệt ngay ven đường, Huyền Quân ở đường đối diện xoay người lại nhìn tôi. Mặt hẳn sa sầm như thể tôi nợ hắn mấy triệu không trả vậy. Tôi không để ý đến hắn, mệt mỏi ngồi nghỉ trước.
Thế mà ngủ thẳng đến đêm khuya, tôi cảm giác có thứ tới gần, mở mắt ra thì thấy Huyền Quân đang đứng cạnh.
Mọi người đều theo tôi ra đến cửa, tôi không trách họ không tin tôi.
Giữa người với người khó tránh khỏi việc có khoảng cách. Mọi người không thể hoàn toàn tin tưởng lời tôi nói, cũng giống như bây giờ họ có nói thế nào, tôi cũng không tin vậy.
Nhưng tôi liếc nhìn Huyền Quân, tại sao hắn cũng không tin chứ?
Cho dù hắn không nhìn ra, nhưng làm sao tôi có thể lấy Quý Mạt Dương ra làm trò đùa đây. Tôi trèo đèo lội suối, không màng sống chết xuống mộ, tìm ba ngày ba đêm trên núi, tôi làm vậy là để đùa hay sao?
Hắn không hiểu tôi, hay là không tin tôi?
Huyền Quân đứng bên trong, vẫn hờ hững như trước, trên gương mặt thờ ơ của hắn viết hai chữ vô tình.
Tôi không hiểu nổi, cái logic gì đây?
Tôi vốn không định làm khó tài xế, nhưng lại thấy Huyền Quân không nói năng gì, mới bảo:
Anh ta trả một nửa, tôi trả một nửa, tôi và anh ta đi ghép.


Chắc hai người không tiện đường đầu.
Tài xế quỷ tỏ vẻ thành khẩn. Rõ ràng mang gương mặt hồ ly gian trá nhưng lại giả vờ là con chó vàng vẫy đuối trước mặt tôi.
Tôi hy vọng Quý Mạt Dương ở ngay trong đó, mà khi đi vào cũng thấy La Quán Trinh và Quý Mạt Dương đang trò chuyện bên trong thật. Quý Mạt Dương không hề thay đổi chút nào làm tôi suýt ngã ngửa. Tôi đi vào trong, hắn ta quay lại nhìn tôi và Huyền Quân, trông thấy tôi thì sáp tới ngay. Bất kể là dáng vẻ quan tâm hay lo lắng đều giống y chang Quý Mạt Dương, nhưng hắn ta không phải Quý Mạt Dương thật, điều ấy tôi rõ hơn ai hết.

Cô đi đâu đó? Cũng chẳng nói với ai tiếng nào, sư phụ với sự bá đều chờ gặp cô, đợi vài ngày rồi đấy.
La Quán Trinh vẫn vậy, cô ấy không có thay đổi gì.

Họ tìm tôi làm gì?
Tôi tỏ vẻ khó hiểu, không nghĩ tới được chuyện gì hay ho.
Cô đi thì biết, cử đi trước đã.
La Quán Trinh kéo tôi đi, vào bên trong thì thấy sư phụ và sự bả đều có mặt thật, hai người đứng dậy nhìn tôi.
Tôi không tắc hẳn thì thôi, hắn còn giận tôi hết mấy bận. Tôi không biết mình đã làm gì sai, chẳng lẽ là vì tôi không nhẫn nhục chịu đựng khi hắn vô cớ xâm phạm ư?
Tôi nhìn lướt qua họ, nói:
Tôi đi đây!


Ly Thương!
La Quán Trinh gọi tôi, tôi xoay người nhìn thoáng qua. Bình thường cô ấy hung dữ với tôi nhất, không ngờ lúc tôi đi, người không nỡ xa tối nhất lại là cô ấy.
Bất kể thế nào cũng phải đối mặt. Tôi quay về tìm thử, cũng sẽ nghĩ cách để đối phó với hắn ta.
Trên đường về, tôi gặp Huyền Quân. Xe ma dừng lại, tôi đi lên. Lúc lên tôi không thấy có ai trong xe, song đến lúc ngồi vào thì Huyền Quân lại ở bên cạnh. Người lái xe ma cũng là một tài xế quỷ, nhìn thấy tôi, tài xế quỷ lúng túng cười:
Không, không chở cô!

Ý tức là Huyền Quân ở lại, còn tôi thì phải xuống xe.

Ta thấy con có căn cốt, nếu con đồng ý thì chi bằng bài ta làm thầy, con thấy sao?
Ông già được gọi là sư phụ đó nói với tôi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Huyền Quân. Hắn vẫn không lên tiếng, nếu là trước kia, tất nhiên tôi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ tôi chẳng mặn mà gì sất.
Tôi liếc mắt nhìn Quý Mạt Dương:
Sếp thì sao, anh thấy thế nào?

Quý Mạt Dương nói:
Anh tôn trọng em!

Lúc ra đến bên ngoài tôi đã ngất xỉu, tới khi tỉnh lại th5ì đã ở dưới chân núi rồi. Huyền Quân đang ngồi một bên, còn tôi nằm cạnh hắn. Tôi tỉnh, hắn mới đứng dậy, không thèm để ý đến tối mà bước đi luôn.
Tôi bỗng nhận ra lần này Huyền Quân đến có một vấn đề rất lớn, đó là hắn giận tôi rồi.
Mà tôi còn không biết vì sao hắn giận mình kìa!

Yên tâm, tôi không chết được!


Tôi xoay người bước đi, nhưng không dám đi xa quá, tránh cho Quý Mạt Dương giá hại tôi.

Nhưng vì thật sự không có chỗ nào để đi nên tôi đến nghĩa trang cũ của thôn Lý Gia. Tôi cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy nơi này là nơi mình có thể đặt chân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.