Chương 131: Điều tra tô man


Tôi xem qua, quả thực trên đó ghi năm triệu nhưng cũng viết rõ lãi mẹ đẻ lãi con.

Tôi xem xong rồi nói:
Các người 8thế này là cho vay nặng lãi chứ xoay vòng vốn chỗ nào?

Cô cũng thật ngây thơ, chỗ tôi chuyên cho vay nặng lãi, cô nói xo3ay vòng vốn với tôi, đó là ngân hàng mà?
Gã đàn ông nói rồi cười ha hả, hắn đang cười thì ngoài cửa có người xông vào.
Tề Vũ dẫn người vào, nhanh chóng bắt được tên kia, gã còn muốn chạy nhưng bị Tề Vũ quật ngã, chỉ nghe thấy tiếng xươ6ng vỡ răng rắc.

Ngay sau đó là tiếng thét còn thảm hơn cả heo bị chọc tiết.
Anh ta nhìn tôi:
Một cô gái như cô, cũng mới quen Vân Thượng mà đã sống ở đây, không tốt đầu!


...
Tôi nhìn Tề Vũ, chẳng cảm thấy có gì không tốt, nhưng thấy sắc mặt anh ta khó coi nên cũng không tranh cãi.
Vậy anh nghĩ tôi ở khách sạn thì thích hợp hơn?


Khách sạn đắt quá, nếu không chê thì cô có thể ở chỗ tôi.
Tề Vũ lại chủ động mời, tôi thầm nghĩ, không ở chỗ Vân Thượng được, còn chỗ anh thì được à?
Tôi không trả lời, Vân Thượng sốt sắng cứ như người yêu sắp sinh ly tử biệt, nói với tôi:
Cô hứa đi!
Tôi bất lực, không trả lời.
Người đưa cậu ta đi là Triệu Đỉnh, Vân Thượng không đi lập tức bị anh ta cưỡng chế đẩy ra ngoài.
Vân Thượng đi rồi, Tề Vũ xử lý công việc còn lại xong nói muốn đưa tôi về, tôi báo địa chỉ của Vân Thượng.
Nhưng có vài câu không nói vẫn tốt hơn.
Chuyện gì cũng vậy, nên dĩ hòa vi quý!
Anh sống ở đâu, có nhà ở gần đây à?


Không, tôi ở bên khu khác, nếu cô cảm thấy không tiện, tôi có thể đưa đón cô hàng ngày.

Đến nơi Tề Vũ tò mò hỏi:
Sao cô lại ở chỗ này?


Tôi cãi nhau với bọn họ, nhất là Quý Mạt Dương.
Giọng điệu của tôi nghe như đang giận dỗi Quý Mạt Dương, nhưng có trời mới biết không phải tôi giận dỗi mà là thật!
Tề Vũ hỏi tôi:
Chỗ này là cô mua à?

Vân Thượng sợ hãi kéo tôi trốn5 ra sau Tề Vũ, người của Tề Vũ nhanh chóng khống chế tất cả những người ở hiện trường, còng tay toàn bộ, sau đó tìm được một số giấy tờ tài liệu trong két sắt. Đều là những thủ đoạn lợi dụng, lừa người khác vay nặng lãi, còn có một số là tìm được trong máy tính, cho nên cả phòng làm việc đều bị người của Tề Vũ quét sạch.
Lần này Tề Vũ phá được một vụ án lớn quan trọng, có liên quan rất rộng, nhưng Tề Vũ không quan tâm tới những điều này. Anh ta xử lý gần như ổn thỏa thì tìm người đến phụ trách phần này rồi giao lại toàn bộ vụ án.
Vân Thượng cũng bị đưa đi cùng, lúc đi Vân Thượng còn túm cổ tay tôi:
Cô đừng đi, chờ tôi về, tôi sẽ về nhanh thôi.


Không cần đầu, tôi thích tự túc hơn, anh về trước đi, tôi ở đây đợi Vân Thượng, chắc cậu ta về nhanh thôi.

Tề Vũ còn muốn nói gì nữa nhưng tôi đã đi mở cửa, vậy mà lại mở được, chắc lúc trước Vân Thượng với tôi ra ngoài với quá nên không khóa cửa.
Cũng may mà không khóa, nếu không thì tối nay tôi cũng không có nơi nào để đi.

Không phải.


Vậy là của ai?


Vân Thượng, cậu thanh niên bị anh đưa đi.
Tôi vừa nói vậy, sắc mặt của Tề Vũ lập tức xấu đi.
Tề Vũ muốn theo vào cùng, nhưng tôi đã nhanh tay nhốt anh ta ở ngoài, chốt cửa bên trong.

Tề Vũ ở bên ngoài gọi một lúc, thấy tôi không mở cửa nên đành rời đi.

Tề Vũ đi rồi, tôi mới đến sân sau, vào căn nhà nhỏ hai tầng rồi thả cha mẹ Vân Thượng ra.

Cha mẹ Vân Thượng vừa thấy tôi đã luôn miệng cảm ơn, tôi hỏi họ có muốn đợi Vân Thượng về không, họ đều nói không cần.


Con trai tôi xin giao cho cô, có cô là chúng tôi yên tâm rồi. Thời gian chúng tôi ra ngoài quá lâu, nếu không trở lại sẽ muộn mất, quan sai cai quản sẽ không bằng lòng, chúng tôi phải về ngày mới được. Còn về Tô Man, cô ta muốn hại con trai chúng tôi, có cô ở đây, tin rằng con trai chúng tôi sẽ không sao. Nhưng mà chúng tôi cũng biết, không có cái lý giúp không công, cho nên chúng tôi quyết định để lại căn nhà ở đây cho cô. Tôi thấy cô cũng rất thích nơi này, chúng tôi đã viết xong thỏa thuận chuyển nhượng, về chuyện làm thế nào thì cô không cần lo, cô cầm đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.